Chương 03: Tàng Thư Lâu
Người phụ trách đoạn quầy này là một nam tử chừng tam tuần. Hắn tiếp nhận lệnh bài, tay truyền vào một đạo linh lực, lệnh bài liền sáng lên, sau một thoáng mới đáp:
“Lâm Trường Sinh, đệ tử ngoại môn, tu vi Luyện Khí bát trọng, xác nhận tấn thăng cửu trọng chăng?”
Lâm Trường Sinh gật đầu
“Phải.”
Một khối hắc thạch to cỡ quả trứng ngỗng được đẩy ra, bên trong ẩn hiện tầng tầng linh văn, tựa như lưu thủy, luân chuyển không ngừng.
Lâm Trường Sinh đương nhiên vô cùng quen thuộc, Khảo Linh thạch, tác dụng khảo hạch tu vi, chỉ cần thả chân khí vào, lại tiếp nhận dò xét là có thể cho ra đáp án chính xác.
Khối Khảo Linh Thạch đây mới là loại thấp nhất, nếu như tu vi càng cao, phải dùng Khảo Linh thạch cấp cao hơn mới có thể tới xác định.
Đặt tay lên Khảo Linh thạch, một cỗ lực lượng huyền bí chợt xâm nhập vào trong cơ thể, theo kịch mạch chạy xuống đan điền.
Cảm giác này thật kỳ quái, với vài người mới, có lẽ đã là nhảy dựng lên.
Lâm Trường Sinh không chống cự, chân khí quán thông, lại thả ra một tia nguyên thần dung nhập vào lực lượng đó.
Sau một thoáng, khối Khảo Linh thạch liền sáng lên, lộ ra cửu sắc huyễn văn rực rỡ. Nam tử phụ trách quầy liền gật đầu, thu lại Khảo Linh thạch, nói:
“Đã xác nhận tấn thăng, ngươi có muốn nhận ban thưởng hay đổi thành điểm cống hiến?”
“Đệ tử muốn nhận ban thưởng.” Lâm Trường Sinh đáp.
Nam tử kia gật đầu, giới chỉ trên tay chợt lóe lên, một túi vải bố xuất hiện trên mặt bàn quầy, bên cạnh là một bọc vải trắng khác cùng vài món đồ lặt vặt khác.
“Đây là ban thưởng của ngươi, nhớ kỹ chăm chỉ tu luyện, tinh tiến tấn thăng, tông môn nhất định không bạc đãi.”
“Đa tạ sư trưởng dạy bảo.”
Lâm Trường Sinh không chút khách khí thu đồ vật vào trong giới chỉ của bản thân, cảm tạ cát ngôn của nam tử kia, sau đó đi ra ngoài.
“Trước hết thử qua Tàng Thư các một chút đi.” Hắn thầm nghĩ.
Bất Chu Phong vô cùng lớn, thực tế là một quần thể một vùng vô cùng rộng của các ngọn núi nhỏ hợp lại với nhau, chỉ có ngọn cao nhất được gọi là Bất Chu Phong.
Nơi ở hiện tại của Lâm Trường Sinh là khu đệ tử ngoại môn, cũng không chân chính nằm trong ngọn chính phong này, chỉ là một ngọn phong phụ cận gần đó.
Để được tu tập tại chính phong, ít nhất cũng phải là đệ tử nội môn.
Không nói hoàn cảnh tu luyện, chỉ tính riêng danh tiếng cũng khiến vô số người điên cuồng.
Hơn nữa nếu may mắn lọt vào mắt xanh một vị trưởng lão hoặc quản sự nào, việc một bước đường mây nước thẳng không phải là chuyện mơ tưởng.
Tàng Thư Lâu, cách Đệ Tử đường chừng chục dặm đường, ở mạn tây của Bất Chu Phong.
Đi chừng một khắc, một kiến trúc nằm dựa vách núi dần hiện ra sau lớp mây bao phủ.
Nhìn một thoáng, Lâm Trường Sinh liền tăng tốc cước bộ, nhanh chóng đi tới.
Kiến trúc kia chính là Tàng Thư Lâu, dựng theo cấu tứ một toà bảo tháp, trông từ xa tựa như một cây trụ trời, vượt qua mây xuyên thủng thiên không.
Mái hiên Tàng Thư Lâu dựng lên cong v·út, dốc mái thẳng, đao cong tựa con sóng, ngói lưu ly chế tác tinh xảo xếp đều, tứ linh bên trên lần lượt hướng đấu ra bốn phía, sơ qua rất có cảm giác to lớn và hùng vĩ.
Xung quanh Tàng Thư Lâu cũng có thư uyển, cảnh vật bài trí đơn giản mà tinh tế, nhìn qua không khỏi khiến tâm cảnh đều muốn yên bình trở lại.
Lâm Trường Sinh bất giác hít sâu một hơi, bao lâu rồi mình chưa tới đây nhỉ.
Đệ tử ngoại môn mỗi khi tấn tăng tu vi, dựa theo cấp độ mà ban thưởng các loại tài nguyên, ngoài ra còn một lần cơ hội tiến vào Tàng Thư Lâu chọn bí tịch ở tầng một.
Tất nhiên bí tịch tại Tàng Thư Lâu không thể mang đi, chỉ có thể sao chép ra ngọc giản, ngoài bản thân cũng không ai có thể sử dụng ngọc giản ấy.
Lúc này, Lâm Trường Sinh đã tiến vào tầng một.
Bước qua đại môn, một tầng trận pháp chợt dâng lên, đem Lâm Trường Sinh quét qua một lượt, khoảnh khắc sau đó liền lập tức tán đi không một dấu vết.
Đó là trận pháp xác định thân phận, nếu như không đúng hoặc không có tư cách, tất sẽ bị trận pháp này ngăn ở bên ngoài.
Lâm Trường Sinh vừa tấn thăng nhận ban thưởng, thông tin sẽ lưu lại trên lệnh bài, trận pháp sau khi xác nhận đương nhiên sẽ không ngăn cản, trực tiếp cho qua.
Phía bên trong Tàng Thư Lâu cũng vô cùng rộng rãi, những kệ gỗ xếp gọn gàng, mặc dù số lượng nhiều nhưng cũng không khiến người ta có cảm giác chật chội.
Chung quanh lúc này không có ai liền lộ ra vẻ tĩnh mịch khó tả, cũng đúng mà thôi, đệ tử đột phá không phải là cải trắng, thi thoảng tới một người cũng gọi là mang chút sinh khí rồi.
Lâm Trường Sinh dường như rất hưởng thụ bầu không khí này, trong đôi mắt bất giác lộ ra vẻ mê ly.
Nhưng cũng chỉ là trong thoáng chốc, hắn vẫn là không quên đi mục đích chính của mình.
Tầng một của Tàng Thư Lâu chỉ chứa các bí tịch Đê giai, là các loại bí tịch cấp thấp nhất, cũng là bí tịch Lâm Trường Sinh có thể tiếp xúc tới.
Tầng hai là nơi chứa bí tịch phẩm chất Tinh giai, phải là đệ tử nội môn mới có được tư cách chọn lựa nơi này.
Hắn mặc dù rất muốn xem qua bí tịch Tinh giai, tuy nhiên chưa có đủ tư cách, rốt cuộc cũng chỉ có thể loanh quanh ở tầng một tìm chọn bí tịch.
Thực ra mà nói, chân chính bản thân hắn cũng không cần thiết phải sử dụng những công pháp hay vũ kỹ cấp thấp này lắm.
Sống cả ngàn kiếp, lại không bị mất đi trí nhớ, Lâm Trường Sinh cũng có tích lũy cho riêng mình. Nói trắng ra thì là loại lão bất tử ngàn năm cải lão hoàn đồng.
Nhưng dù sao sự khác biệt giữa các thế giới vẫn là có, hắn cũng chưa từng một lần truyền sinh trùng một giới diện nào cả. Có những thứ trước kia đôi khi lại không dùng được, hơn nữa hắn cũng không mong muốn bản thân mình đột nhiên trở nên nổi bật, đạo lý cây cao thì đón gió, kẻ già đời như Lâm Trường Sinh sẽ đương nhiên vô cùng rõ ràng.
Vì thế, Lâm Trường Sinh luôn nỗ lực để hòa nhập vào cái thế giới này, càng giống càng tốt, ít khác biệt là điều hắn nhắm tới, tốt nhất là người thuộc về cái thế giới này luôn đi.
Bên tay phải, một lão già an tĩnh ngồi nhắm mắt, có người bước vào cũng một mực không động đậy gì, nếu chẳng phải còn cảm giác được hơi thở, phỏng chừng bất cứ ai cũng nghĩ lão là một cái xác c·hết.
Lâm Trường Sinh tất nhiên không xa lạ gì, nhưng cũng chỉ biết lão họ Hoàng, mọi người hay gọi là Hoàng thủ thư, kỳ thực cũng chẳng ai rõ lão có chức vụ gì, nên cứ thấy lão ngồi đó, gọi thân mật, lâu ra cái tên Hoàng thủ thư như này.
Lâm Trường Sinh nhiều hơn một tia kính ý, kêu một tiếng Hoàng lão. Mỗi lần như thế, Hoàng lão đều nói:
“Chỉ dẻo mỏ.”
Lúc này, Lâm Trường Sinh không lên tiếng chào hỏi, chỉ lặng lẽ cúi người như hỏi thăm. Hoàng lão thích im lặng, mặc dù có ồn ào lão cũng không nói, nhưng hắn lại biết, vẫn là nên tôn trọng người già.
Hắn lại không biết, dưới mí mắt kia, một con mắt đang chăm chú quan sát, sau đó lại nhắm lại, dường như khoảnh khắc đó không có tồn tại, chỉ là một hành động như vô ý lướt qua, tựa như cơn gió, không một dấu vết.
Tầng một của Tàng Thư Lâu khá rộng, diện tích ước chừng còn lớn gấp mấy lần so với tiền sảnh Đệ Tử đường. Các dãy kệ được xếp theo hình tròn, cứ ba kệ xếp cạnh nhau sẽ có một lối hở ra để tiến tới dãy khác. Cấu tứ như vậy nhằm tận dụng tối đa diện tích của Tàng Thư Lâu vốn xây theo hình tròn.
Ở trung tâm của tầng một là một bàn đá chu vi chừng non năm xích, có một cột sáng bao bọc lấy, cổ tự luân chuyển dọc theo thạch điêu vô cùng huyền diệu. Đây là nơi mà các đệ tử sau khi chọn được bí tịch như ý muốn, sẽ tới đây để sao chép ra ngọc giản đem về tu luyện.
Dạo một vòng, Lâm Trường Sinh dừng lại trước một cuốn bí tịch, trong đáy mắt hắn khẽ lập lòe ngân quang.
—-------------
【Vũ kỹ: Vô Ảnh Túc « Đê giai hạ phẩm »】
【Tiêu hao: 40 « Thể lực »】
【Công kích: 350 « Vật lý »】
【Đặc biệt: Không】
【Mô tả: Công kích lấy thuần tốc làm chủ, nhanh tới mức không thể nhìn thấy. Thiên hạ vạn vật khả phá, duy khoái bất phá】
—--------------
Nhìn qua, Lâm Trường Sinh có chút nghiền ngẫm.
Món vũ kỹ này phi thường phù hợp với thể tu tu sĩ Luyện Khí, tuy nhiên điểm bất lợi lại là phẩm cấp quá thấp, dù là mạnh ở giai đoạn đầu, về sau này cũng khó lòng có thể phát huy tác dụng lớn,
Hơn nữa về căn bản, chiêu thức này tương tự như một động tác chiến đấu bình thường, có thể cấp độ tu vi càng cao, về sau không nhất thiết phải luyện tập Vô Ảnh Cước mới có thể thi triển, dựa vào cường độ thân thể cũng có thể dễ dàng đánh ra.
Hắn cũng không phù hợp với vũ kỹ này, nguyên do là chức nghiệp chủ tu của Lâm Trường Sinh vốn là Phù Linh sư và Trận Đạo giả, hai chức nghiệp phổ biến nhất của Bất Chu Phong, nếu lựa chọn tu luyện Vô Ảnh Cước cũng chẳng thể phát huy toàn bộ sức mạnh sức mạnh, thậm chí càng tốn thời gian luyện tập vô ích.
Mỗi một cơ hội tiến vào Tàng Thư Lâu đều vô cùng trân quý, lựa chọn bí tịch đương nhiên phải suy sét kỹ càng, tuyệt đối không thể bừa bãi ôm lấy một cuốn, như thế sẽ là vô cùng lãng phí.