Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hệ Thống Đeo Bám 999 Kiếp: Ta Có Thể Tính Toán Chỉ Số Vạn Vật.

Chương 37: Thanh Liên Tiên Kiếm xuất thế!




Chương 37: Thanh Liên Tiên Kiếm xuất thế!

Kẻ này, tuyệt không thể lưu!

Một ngày y còn sống, vậy tương đương như ôm một quả bom đã kích hoạt, tai họa vô cùng.

Mạc Phương Diên có chút suy nghĩ, nhưng lại là càng về sau đều không thể không sợ hãi.

Có gì đó rất lạ, nhất là tên Hiên Viên Nguyên này, cảm giác sâu không lường được khiến ông ta vô cùng cảnh giác.

Cảm giác chân thực nhất khi đối diện với y, có lẽ chính là với một con sói già âm độc.

Nhưng nếu chỉ có thế, vậy vẫn là chưa đủ.

Không nói phương diện khác, chỉ riêng được thanh kiếm đang nằm trên tay y nhận chủ đã là quá kinh khủng.

Thanh trường kiếm này có lai lịch không hề tầm thường. Nói về thanh kiếm này, thì có lẽ niên đại của nó đã tới mức không thể nào truy về mà tìm hiểu. Chỉ biết rằng, đó chính là bản mệnh pháp bảo của lão tổ khai phái Thiên Nguyên tông, Mặc Bắc Thần!

Bốn ngàn năm trước, Mặc Bắc Thần ngang trời xuất hiện, lấy tư thế vô địch thẳng tiến không lùi, một người một kiếm đánh tan hảo thủ thiên hạ. đoạt lấy danh xưng Kiếm Thần, đệ nhất cường giả Thượng nguồn Đại Hà!

Mà thanh kiếm đó trong tay Mặc Bắc Thần lúc ấy, chính là Thanh Liên Tiên Kiếm!

Kiếm này dài hai thước năm tấc, rộng non hai li, chính là tuyệt thế thần kiếm đương thời, có thể cắt đá đoạn sắt không chút mảy may khó khăn.

Nghe đồn, Thanh Liên Tiên Kiếm trời sinh có thể thôn phệ tất thảy, ngay cả Địa Mạch cũng có thể thôn phệ, chỉ cần là đồ vật dưới dạng năng lượng đều không thể thoát khỏi nó.

Năm xưa, khi Mặc Bắc Thần là một tên thiếu niên mới nổi danh đã tới khiêu chiến một tông môn tại Trung Châu. Mọi chuyện sẽ không có gì đáng để nói cho tới khi tên thiếu niên đó bị những người thuộc tông phái này bố trí phục kích t·ruy s·át g·iết người đoạt bảo.

Dù sao, theo sự nổi danh của Mặc Bắc Thần, thanh kiếm cũng sẽ được nhắc tới rất nhiều, người có ánh mắt đương nhiên sẽ nhìn ra thanh kiếm đó không hề tầm thường, ít nhất cũng là bảo vật cực kỳ hiếm có.

Mặc Bắc Thần b·ị t·ruy s·át, một đường chạy trốn vạn dặm, sau lưng máu tươi vô kể vẫn không thể thoát khỏi sự t·ruy s·át của tông phái kia, bất đắc dĩ phải dùng tới bí pháp mới có thể thoát nạn, bất quá cái giá phải bỏ ra cũng vô cùng thảm trọng, mười thành thực lực đều tiêu biến chín thành rưỡi, gần như trở thành một phế nhân.

Khi tất cả mọi người đều cho rằng tên thiếu niên thiên tài đó đ·ã c·hết, thì chỉ tám năm sau thì hắn quay trở lại, một người một kiếm xông vào giữa Địa Mạch của tông phái đã t·ruy s·át mình, trực tiếp hút cạn tinh khí Địa Mạch không còn chút gì, khiến nơi đó từ một chốn thế ngoại đào viên thích hợp tu luyện, trong một đêm liền trở thành một mảnh đất c·hết không chút sinh cơ.

Hành động này đương thời đã gây lên oanh động không nhỏ, làm tất thảy đều rùng mình, kế này thực quá độc ác!

Hủy đi Địa Mạch, vậy linh khí cũng đồng dạng tiêu biến.



Không có linh khí, vậy chuyện tu luyện cũng chỉ là nằm si nói mộng.

Mất đi Địa Mạch, tương đương với mất đi chính căn cơ lập môn hộ. Tông phái đó chỉ trong một thời gian ngắn người người phiêu tán, vô số cường giả đánh úp c·ướp đoạt bảo vật, từ đó hoàn toàn xóa tên trên bản đồ thế lực Trung Châu!

Sức mạnh đó được người đương thời vô cùng kính sợ, vô hình chung lại nâng lên uy vọng của Mặc Bắc Thần đã cao càng thêm cao.

Thanh Liên Tiên Kiếm do trời sinh có thể thôn phệ, nên chỉ cần không ai khống chế, nó sẽ điên cuồng hút lấy năng lượng từ mọi thứ xung quanh. Lúc đó nếu chỉ cần đặt nó tại nơi nào, nơi đó chắc chắn sẽ trở thành một vùng đất c·hết, hệt như tông phái kia.

Mặc Bắc Thần là chủ nhân thanh kiếm, nên trong lúc sinh thời, Thanh Liên Tiên Kiếm cũng chỉ gắn liền với sự tích thành Kiếm Thần, còn hung danh kia thì chỉ tồn tại một thời gian ngắn, sau đó liền biến mất trong những lời đồn thổi khác.

Nhưng sau khi lão c·hết đi, Thanh Liên Vô Kiếm cũng đồng dạng m·ất t·ích. Điều này làm dấy lên vô số câu hỏi về nơi nơi tọa lạc cũng như lòng tham không đáy của những kẻ vong mệnh tìm kiếm bí tàng.

Nhưng rồi tất thảy cũng đều đã đi vào ngõ cụt.

Ba ngàn năm nay không có một chút tin tức nào về thanh thần kiếm này. Thỉnh thoảng cũng sẽ có vài lời đồn, nhưng hầu hết đều là vô căn cứ, đôi khi lại là vài câu tán gẫu trà dư tửu lậu bị thổi phồng lên làm cả thiên hạ náo loạn.

Vô số người bỏ công tìm kiếm, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là bỏ sông bỏ bể, không cách nào xác định được nơi Thanh Liên Tiên Kiếm tọa lạc.

Ba ngàn năm nay, rốt cục nó đã đi đâu?

Thanh Liên Tiên Kiếm trời sinh đặc tính thôn phệ, nếu như có vùng đất nào có Địa Mạch bị nó hút cạn, tất nhiên Thiên Nguyên tông sẽ có được tin tức mà tới tìm, quyết không thể để nó lọt vào tay ai.

Dù sao Thanh Liên Tiên Kiếm cũng là pháp bảo bản mệnh của lão tổ, hơn nữa còn là một kiện binh khí không tầm thường, Thiên Nguyên tông hoàn toàn danh chính ngôn thuận mà có thể lấy về, không một thế lực nào có thể nói được.

Nhưng kỳ lạ là, Thanh Liên Tiên kiếm cứ như bốc hơi khỏi nhân gian, mặc cho thiên hạ điên cuồng tìm kiếm, rốt cục vẫn một mực ẩn sâu dưới mặt nước, chưa từng nổi lên bất cứ lần nào.

Mạc Phương Diên sắc mặt âm trầm, ông ta không rõ nó làm sao xuất hiện tại đây, nhưng nếu đã xuất thế, vậy ắt tới sẽ trở thành một màn tranh đoạt kịch liệt tràn ngập gió tanh mưa máu.

Thiên hạ, e rằng đã muốn loạn rồi.

Hiên Viên Nguyên dần dần ổn định khí tức bản thân lại, dưới sự uẩn dưỡng từ Thanh Liên Tiên Kiếm, cảnh giới mới đột phá cũng được đánh vững nền tảng, hoàn toàn tiến vào Ngưng Thần cảnh lục trọng.

Nhìn xuống, phía dưới, y cảm nhận được lực lượng bản thân đang không ngừng bành trướng, phảng phất như có thể bao trùm tất cả, coi thường nhân sinh.

Lực lượng khổng lồ nháy mắt khiến Hiên Viên Nguyên như lâm vào kích động, đột nhiên nở một nụ cười cuồng ngạo:



“Ha ha, lão c·hết tiệt, đây chính là lực lượng, chính là sức mạnh, chính là đạo lý!”

“Lão cẩu, vừa rồi còn đánh bản công tử dữ lắm mà, sao giờ im thin thít thế? Chó ngoan à, theo ta đi, Thiên Nguyên tông có gì hay, xương xẩu còn chẳng có, quả thực nghèo nàn tới cực hạn rồi!”

Giọng nói y tràn ngập ma tính, khiến người ta đột nhiên cảm giác được sự sợ hãi sâu trong bản năng, không nhịn được mà muốn quỳ xuống xin tha.

Đối với Hiên Viên Nguyên hiện giờ, quả thực mọi thứ dường như trước mắt hiện tại với y cũng chỉ là con sâu cái kiến, không đáng nhắc tới.

Mạc Phương Diên không mảy may rung động, mặc dù bản thân cũng nhận lấy trùng kích không nhẹ, nhưng rốt cục vẫn là bình tĩnh quan sát, tựa như những lời kia chỉ là một chiếc lá rơi trên mặt hồ, căn bản không gợi được lên bao nhiêu sóng gió.

Ông ta không cho phép mình xuất hiện sơ suất, tuyệt đối không thể để những lời khiêu khích kia làm ảnh hưởng tới bản thân.

Tay cấp tốc ngưng tụ ra một đoàn quang mang, bên trong chợt truyền ra tiếng hổ gầm, Mạc Phương Diên sắc mặt ngưng trọng, quát:

“Liệt Hổ Xung Đạn!”

Phanh!

Ngao ngao ! !

Hổ đầu từ trong tay Mạc Phương Diên bắn ra gào thét mà đi, thanh âm chấn động màng nhĩ.

Không gian chợt cuộn trào lên vô vàn gợn sóng, vài vật nhỏ trong không trung thế mà trực tiếp bị xoắn nát.

Mạc Phương Diên hai mắt ngưng trọng không ngừng quan sát, chỉ sợ sơ sẩy một chút cũng sẽ có biến cố lớn.

Liệt Hổ Xung Đạn bay đi, kéo thành một vệt sáng dài phía sau như lưu tinh. Tiếng hổ gầm như muốn chấn vỡ óc, trong đó mang theo một cỗ khí tức mười phần cuồng bạo cùng tràn ngập dã tính.

Ngao ngao ! !

Nhìn đầu hổ bắn tới mình, Hiên Viên Nguyên cười nhạt, thần nhan tràn ngập vẻ khinh thường:

“Ngu xuẩn, trò này cũng dám bày ra trước mắt ta?”

“Để ta cho ngươi biết, thế nào mới được gọi là sức mạnh!”



Y giơ tay lên, Thanh Liên Tiên Kiếm tựa như một đầu bạch long đang thi triển thần uy, chớp mắt một cỗ áp lực khủng kh·iếp tỏa ra khiến chung quanh cảm nhận được một cỗ áp chế cực lớn, không cách nào cử động bình thường.

Mà Liệt Hổ Xung Đạn, dưới uy áp bực này, cũng dần trở nên ảm đạm thất sắc, chưa kịp tiếp cận Hiên Viên Nguyên liền đã tiêu biến giữa hư không.

Tình huống gì thế này?

Mạc Phương Diên chớp mắt cảm nhận được uy thế khủng bố ấp đến, sắc mặt không khỏi tái nhợt, sợ hãi mà nhìn.

Chỉ là uy thế cũng có thể xóa đi công kích, thủ đoạn bực này, không, là Thanh Liên Tiên Kiếm, cũng là quá mức mạnh mẽ rồi.

Phải biết rằng, Liệt Hổ Xung Đạn chính là vũ kỹ Hoàng giai hạ phẩm, uy lực cực cường, dưới tình huống chiến lực chênh lệch không quá một đại cảnh giới, bất kỳ kẻ nào lĩnh trọn Liệt Hổ Xung Đạn đều có thể gặp mặt tổ tiên nói lời hội ngộ.

Nhưng đối mặt với uy thế của Thanh Liên Vô Kiếm, nó thế mà lại trực tiếp b·ị đ·ánh cho tiêu tán, không khỏi khiến thâm tâm Mạc Phương Diên tràn ngập kinh sợ.

Một Hiên Viên Nguyên với thủ đoạn ẩn thân khó lường đã vô cùng khó đối phó, hiện tại lại có thần kiếm phụ trợ, vậy y chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh!

Đối diện với con quái vật cỡ này không khỏi khiến ông ta tâm sinh bất lực mấy phần

Hiên Viên Nguyên lắc mình một cái, thân thể đột nhiên tiêu thất, một bóng đen quỷ mị như gió lướt đi, phía sau lưu lại một vệt tàn ảnh mờ nhạt.

Phanh!

Không khí chợt tán loạn, chỉ thấy Mạc Phương Diên đột nhiên như diều đứt dây, phanh một tiếng bắn ngược về phía sau, thậm chí mơ hồ còn có tiếng xương cốt nứt gãy.

Rắc!

Hai mắt ông ta trợn trừng, dường như cũng không thể hiểu mình vừa gặp phải chuyện gì, ngỡ như bản thân vừa lâm vào mộng ảo.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, căn bản không một ai có thể kịp xác định được chuyện gì vừa xảy ra.

Thân thể bay xa, xuyên thủng liên tiếp vài chục thân cây lớn, khiến cả một khoảng U Minh Sơn Lâm đề phát ra chấn động. Đau đớn toàn thân truyền về cho Mạc Phương Diên một nhận biết, mình cũng không có mơ.

Khói bụi bốc lên mù mịt, Hiên Viên Nguyên lại lần nữa lao tới, Thanh Liên Tiên Kiếm lúc này tựa như đồ liêm phát ra tiếng thét gào khủng bố mang theo sát khí rùng rợn hạ trảm, ý đồ muốn g·iết c·hết Mạc Phương Diên tại chỗ.

“Huyễn Bộ Linh Thể!” Mạc Phương Diên hai mắt tràn đây tơ máu, khí tức toàn thân đột nhiên phát sinh thay đổi, dường như đang kích phát một loại bí pháp nào đó.

Hiên Viên Nguyên thấy thế, đường kiếm hơi có chút khựng lại, bất quá khoảng khắc chỉ là thoáng qua, Thanh Liên Tiên Kiếm vẫn như cũ lạnh lùng chém xuống, hoàn toàn không có ý nương tay chút nào.

Phanh ! !

Đại địa chợt chấn động, U Minh Sơn Lâm nghiêng ngả, nắng lọt qua tán lá dày đặc khiến cả không gian như chìm trong mộng cảnh, cực kỳ kinh diễm!