Chương 36: Lâm chiến đột phá!
Cương Thổ Mai Quy ngày càng yếu ớt, từ vài vết nứt có thể trông ra bên ngoài, hàng ngàn thanh mạch đao điên cuồng bổ xuống, như cuồng lôi bão vũ muốn phá tan lớp phòng ngự mỏng manh đang ngăn trở nó chém g·iết kẻ ngồi bên trong mai rùa.
Tình huống ngày càng cấp bách, nếu không làm gì, Cương Thổ Mai Quy sớm muộn gì cũng sẽ bị bổ tới nát vụn.
Nhiệm vụ này vốn chỉ có tử lộ, vậy cũng không cần thiết phải ẩn giấu thực lực nữa.
Hít sâu một hơi, Hiên Viên Nguyên hai mắt dần nheo lại, trong đó khẽ lóe lên một tia tàn nhẫn lạnh lùng.
Bên ngoài, Mạc Phương Diên điều khiển Phù Mộng Đao Vực công kích, đột nhiên trong lòng nhảy ra một cỗ cảm giác bất thường.
Cảm giác này rất mãnh liệt, dường như có thứ gì đó cực kỳ đáng sợ đang ập đến.
Không chút nào do dự, Mạc Phương Diên liền ngừng lại Phù Mộng Đao Vực công kích, tay nhanh như chớp tế ra vài đạo phù lục thần hành, toàn lực chạy càng xa càng tốt.
Ầm ầm ! !
Quả nhiên, phía sau đột nhiên truyền tới tiếng sụp đổ vang dội, tiếp đó là xung kích lan tràn ra dồn dập như sóng dữ, phá hủy mọi thứ trên đường mà nó đi qua.
Mạc Phương Diên chỉ thấy đất trời đảo lộn, mắt nổ đom đóm, vô vàn những mảng màu sắc kỳ quái trong mắt nhảy múa như chế giễu. Cả đầu óc ông ta choáng váng, còn khủng kh·iếp hơn là khi bị Ngôn Uy Thần Công công kích!
Đất cát bốc lên mù trời, Mạc Phương Diên vội càng ổn định tâm thần rồi đảo mắt nhìn, Nguyên thần cũng tản ra xung quanh, trong lòng không khỏi đột nhiên trầm xuống.
Không tìm thấy đối phương!
Mặc dù đất cát có thể khiến cho tầm nhìn bị hạn chế, nhưng đối với một tu sĩ Ngưng Thần, việc này lại không quá ảnh hưởng tới việc quan sát.
Tu sĩ tới cấp độ này là đạt được một lần thuế biến lớn, đó là ngưng tụ ra Thức Hải.
Nếu so sánh thì Nguyên thần của tu sĩ dưới Ngưng Thần cảnh chính là ao nhỏ, vậy có thể nói, Thức Hải chính là một biển Nguyên thần lớn!
Tu sĩ có Thức Hải, vậy tương đương như có một mảnh lãnh địa riêng.
Thức Hải có thể cảm nhận được những thứ xung quanh bản thân, tùy vào cường độ Thức Hải từng tu sĩ mà sẽ có phạm vi ảnh hưởng cũng như khả năng cảm nhận khác nhau.
Có những người trời sinh linh hồn mạnh mẽ, Thức Hải có thể kéo dài tới vài chục dặm, bất kỳ một cử động, cỏ lay hoa rụng nào để không thể thoát khỏi cảm nhận của những người đó.
Phạm vi cảm nhận Thức Hải của Mạc Phương Diên có thể lên tới vài dặm, tuy không phải là loại có cường độ linh hồn biến thái như kia, thế nhưng cũng có thể coi là cường đại.
Nhưng hiện tại, trong phạm vi cảm nhận của Thức Hải lại không hề tìm thấy được thân ảnh Hiên Viên Nguyên, điều này khiến Mạc Phương Diên không khỏi sinh ra một cỗ bất an mãnh liệt.
Con mồi đảo vị thành kẻ đi săn, bản thân lại đang ở ngoài sáng, mà đối phương lại ở trong tối, vậy chẳng khác nào một khối thịt béo bở chỉ chờ bị cắn xé.
Dù cho Hiên Viên Nguyên có năng lực chiến đấu yếu kém đi nữa, nhưng chỉ riêng bản sự ẩn thân này cũng sẽ khiến khối kẻ phải đau đầu khi đối đầu với y.
Ẩn đi đấu khí, ẩn đi khí tức tồn tại, giờ lại ẩn cả chính sự hiện diện của bản thân, không thể không nói thủ đoạn ẩn thân. của Hiên Viên Nguyên vô cùng đáng sợ!
Mạc Phương Diên hít sâu một hơi, cảm nhận được trong lòng đang rung động bèn cố gắng áp chế xuống, ông ta nhất định phải giữ cho bản thân mình được bình tĩnh, nếu không, chỉ cần một xung động sai lầm cũng sẽ dẫn tới hậu quả khôn lường.
Chung quanh vô vàn chướng vật, tạp âm đan xen vào nhau như một cuốn băng cát xét bị rối. Một âm thanh xé gió lặng lẽ hướng về Mạc Phương Diên, tựa như u linh, trong thanh âm lộ ra một tia sát ý nhàn nhạt khó thấy.
Muốn xác định được thứ này trong vô vàn nhiễu động ngoài kia quả thực khó hơn lên trời.
Nhưng, Mạc Phương Diên lại vừa vặn tìm thấy nó.
Chỉ thấy ông ta lật cổ tay một cái, mạch đao hoành thế mà chém, trong hư không đột nhiên tóe ra một tràng hoa lửa, cuốn theo đó là vô vàn phong bạo, chớp mắt xua tan bụi đất, làm tất thảy đều lộ ra dưới ánh mặt trời.
Chúng đệ tử đằng xa không bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến giữa hai người, lúc này cảm nhận được dị động cũng vội vàng nhìn sang, trong lòng không khỏi sỉnh ra một cỗ rung động điên cuồng.
Chỉ thấy Hiên Viên Nguyên lăng không mà đứng, toàn thân bạch bào phiêu phủ, tu vi Ngưng Thần cảnh ngũ trọng bộc lộ hoàn toàn khiến người ta cảm nhận được một cỗ khí thế khủng bố, đối diện đều có cảm giác bất lực và vô vọng.
Nhưng khiến người ta chú ý nhất, lại là đồ vật y đang cầm trên tay.
Đó là một thanh trường kiếm kiểu dáng xưa cũ, hoa văn điêu khắc cũng mười phần kỳ quái, nhìn qua cũng có thể cảm nhận được rõ ràng nó không thuộc về thời đại này.
Mạc Phương Diên hai mắt nheo lại, dường như trường kiếm khiến ông ta không hiểu sinh ra một chút quen thuộc trong lòng.
Có lẽ nào….
Như nghĩ tới gì đó, sắc mặt Mạc Phương Diên không khỏi một hồi biến đổi
Mà chúng đệ tử nhìn lên trường kiếm, trong ánh mắt không khỏi sinh ra một cỗ mê man.
Quanh thân kiếm được bao phủ bởi một lớp phù văn trắng ngà, linh khí luân chuyển vô cùng huyền diệu, từ đó phát ra một cỗ uy thế cực kỳ đáng sợ, như một tôn thượng thần nhìn xuống chúng sinh, áp lực cực lớn khiến cho chung quanh có chút không thở nổi.
Đối diên với thannh trường kiếm này, không khỏi khiên người ta sinh ra một cỗ cảm giác nhỏ yếu không đáng nhắc tới.
So ra, nam tử cầm nó lại hoàn toàn lu mờ, dường như chỉ là một vật đứng đấy cho có, không hề có chút tác dụng nào.
Nhưng giờ khắc này, Mạc Phương Diên lại vô cùng rõ ràng bản thân và những đệ tử ở đây đang gặp thứ gì.
Tình cảnh trước mắt, nếu không có gì biến cố thì chính là cửu tử nhất sinh!
Chỉ thấy Hiên Viên Nguyên giương lên trường kiếm, hai mắt nhắm nghiền, dường như đang lâm vào một trạng thái kỳ diệu nào đó.
Một cỗ lực lượng theo lòng bàn tay mà tràn vào trong thân thể, nháy mắt Hiên Viên Nguyên cảm nhận được bản thân đang được lực lượng này cải tạo toàn bộ thân thể, mỗi một tế bào đều đang phát sinh thuế biến cực lớn, tựa như được thiên địa uẩn dưỡng, vô cùng dễ chịu.
Trong giây phút đó, y thấy được bản thân tràn trề sức mạnh, linh lực trong người đang tuôn trào như suối, chỉ nháy mắt, thiên địa biến sắc, lập tức tiến vào Ngưng Thần cảnh lục trọng!
Ầm ầm!
Sưu ! !
Theo uy áp tỏa ra, chung quanh cũng dâng lên vô số sóng khí, linh lực ba động cơ hồ muốn chấn nát mọi thứ, đem tất cả đều hóa làm tro bụi.
Những đệ tử Thiên Nguyên tông đứng gần đó, gần như ngay lập tức bị xung động đột phá của Hiên Viên Nguyên đánh cho c·hết tươi. Tiếng kêu gào thế mà cũng không kịp thoát ra, chỉ có đôi mắt đang đang mở lớn trừng trừng, dường như tới c·hết cũng không hiểu tại sao mình m·ất m·ạng.
Mạc Phương Diên thấy thế liền biến sắc, lập tức phi tốc lao tới, tay đánh ra một đạo cương khí hộ thể bao bọc lấy những người còn lại, bảo hộ họ vào bên trong, sau đó hét lớn:
“Mau chạy, nơi này rất nguy hiểm, tuyệt đối không thể ở lại!”
Đám đệ tử vốn đã bị cảnh tượng khủng kh·iếp trước mắt trùng kích cho ngu người, giờ nghe được Mạc Phương Diên cảnh báo, lập tức như ong vỡ tổ mà chạy đi, kẻ nào kẻ nấy chỉ hận cha mẹ tại sao không sinh ra cho thêm hai cái chân nữa để mà chạy, vô cùng tức cười.
Mà là Mạc Phương Diên, sau khi xác nhận tất cả đều đã rời khỏi khu vực giao chiến, ánh mắt liền đặt tới trên thân Hiên Viên Nguyên.