Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hệ Thống Đeo Bám 999 Kiếp: Ta Có Thể Tính Toán Chỉ Số Vạn Vật.

Chương 38: Địa ngục trần gian




Chương 38: Địa ngục trần gian

Chờ cho khói bụi tan đi, trên mặt đất liền đã hiện ra một cỗ t·hi t·hể nát bét.

Nhìn y phục, còn lại, hiển nhiên hoàn toàn khớp với Mạc Phương Diên.

Một kiếm vừa rồi hạ xuống, không chút nào nghi ngờ Mạc Phương Diên phải c·hết,

Nhưng Hiên Viên Nguyên vẫn không buông xuống cảnh giác, y cảm thấy có sự tình quỷ dị.

Rất nhanh, y đã có đáp án.

Mạc Phương Diên từ trong bóng tối lao ra, mạch đao trên tay tỏa ra quang mang rực rỡ, nhắm thẳng mà bổ xuống thành một hình trăng khuyết.

Một đao này dồn tới tám thành lực lượng thân thể, tuyệt đối không thể coi thường!

“C·hết đi!”

Keng ! !

Hiên Viên Nguyên vung kiếm lên đỡ, ngay tức khắc hai v·ũ k·hí v·a c·hạm vào nhau liền vang lên thanh âm thanh thúy.

Không gian chợt vặn vẹo, lưỡi mạch đao thoáng cái đột nhiên xoắn lại rồi vỡ vụn như bị thứ gì đó nuốt chửng, chung quanh liền truyền tới tiếng kim loại bị xé thô bạo chói tai.

Két két ! !

Mạc Phương Diên giật mình biến sắc, vội vàng rút lui ra xa.

Cái này…

Ông ta nhìn thanh đao trong tay, lòng không khỏi chấn động một hồi.

Quả nhiên là Thanh Liên Tiên Kiếm trong truyền thuyết, thôn phệ có lẽ không chỉ dừng lại ở năng lượng thiên địa.

Thanh mạch đao này có phẩm cấp Hoàng giai thế mà nháy mắt suýt chút nữa đã hủy đi. Nhìn phần lưỡi đao, giờ xoắn lại như bùi nhùi, hơn nữa còn mất một mảng lớn, cực kỳ kinh dị.



Ầm ầm ! !

“Lão già c·hết tiệt, dám ám toàn bản thiếu, hôm nay nhà ngươi đừng mong toàn mạng quay về!”

Hiên Viên Nguyên nổi giận gào thét, tay ngưng tụ vài hỏa cầu nhỏ, tiếp đó liền bắn ra như mưa, cơ hồ muốn phủ kín cả một vùng rộng lớn.

Ù ù ù ! !

Hỏa cầu bay tứ tán dệt thành một tấm lưới khổng lồ chụp xuống, đem tất thảy đều bao trùm vào bên trong thiêu thành tro bụi.

Cảm nhận uy thế hãi hùng của những hỏa cầu, Mạc Phương Diên không chút nào do dự kết thủ ấn, quát:

“Giao Thủy Bích Chướng!”

Từ dưới đất chợt trào lên một luồng thủy lưu quấn quanh như con rắn, lát sau liền tan ra thành một bức thủy chướng khổng lồ, đem Mạc Phương Diên bao bọc vào bên trong.

Bên ngoài, lưới lửa do hỏa cầu dệt thành rơi xuống như mưa, U Minh Sơn Lâm chìm trong bóng tối nháy mắt sáng rực lên.

Xèo xèo xèo ! !

Thủy chướng bao lấy Mạc Phương Diên v·a c·hạm với hỏa cầu phát ra từng tiếng nước bốc hơi, phía bên trong cũng đồng dạng cảm thấy được một cỗ áp lực không nhỏ.

Mặc dù thủy chướng có thể bảo hộ Mạc Phương Diên an toàn, nhưng những đệ tử bên ngoài lại không may mắn như thế.

Tấm lưới lửa do Hiên Viên Nguyên dệt thành ông ta thấy cũng chỉ là một góc nhỏ, chân chính toàn bộ tấm lưới do những hỏa cầu này kết thành thì lại lan xa tới vài dặm!

Nhất thời, chung quanh tràn đầy tiếng hét cầu cứu, vô số đệ lăn lộn trên mặt đất kêu gào thống khổ, toàn thân b·ốc c·háy như cây đuốc, trông cực kỳ dọa người

Cả vài dặm U Minh Sơn Lâm, nháy mắt biến thành chốn địa ngục nhân gian!

Không khí hừng hực nhiệt lượng, lửa khắp nơi lan tràn như muốn hủy diệt mọi thứ, mùi thịt cháy khét hòa cùng nhựa phong thành một cỗ mùi vị quái dị khiến người ta muốn n·ôn m·ửa,



Hiên Viên Nguyên cảm nhận được khí tức c·hết chóc khắp nơi tràn đến, trong lòng hưng phấn tới cực hạn, phảng phất như kích phát con thú nào trong người, cực kỳ khát máu và cuồng loạn.

Trực tiếp hạ sát một lúc nhiều người nháy làm y trở nên điên cuồng, không nhịn được liền muốn g·iết người tiếp.

“Ha ha, c·hết đi, c·hết đi, tất cả đều c·hết đi!”

Y thực sự rất muốn đại khai sát giới một trận, mùi huyết tinh bốc hơi dưới liệt diệm làm y điên cuồng, cảnh tượng người người lăn lộn rồi c·hết trong đau đớn làm y hưng phấn.

Trong giây phút này, lực lượng tràn ngập thân thể như đem tới tự tin vô hạn cho Hiên Viên Nguyên.

Có chí bảo Thanh Liên Tiên Kiếm, có lực lượng bản thân kinh người, áp đảo quần hừng, dường như không gì có thể cản bước chân y vung lên đồ đao, diệt sát tất thảy!

Máu trong người sôi lên sùng sục, Hiên Viên Nguyên cười lên một tràng dài man rợ, làm cho vô số người lạnh gáy.

“Hôm nay, bản công tử sẽ hóa kiếp cho các người!”

Dứt lời, Hiên Viên Nguyên liền động, trong mắt vằn lên từng sợi sát ý.

Tay kết thủ ấn, linh lực tuôn trào như thủy triều liên tiếp ngưng tụ hỏa cầu với số lượng lớn, nháy mắt kết thành một đoàn hỏa cầu khổng lồ đường kính hơn năm trượng.

Nhìn hỏa cầu này, Mạc Phương Diên trong lòng liền cảm thấy không ổn

Hiên Viên Nguyên híp mắt lại, duỗi tay đánh ra, hỏa cầu khổng lồ nháy mắt tán đi như lưu tinh bao phủ cả bầu trời, lưới lửa theo đó đã hình thành, theo thiên không hạ xuống, cực kỳ khủng bố.

“C·hết đi!”

Phừng ! !

Bầu trời nháy mắt ảm đạm thất sắc, tất thảy đều bị tấm lưới lửa c·hết chóc này làm cho lu mờ, ngay cả mặt trời cũng vì thế mà mà bị che khuất, không cách nào nhìn ra được.

Vài người may mắn trốn thoát, còn chưa kịp phục hồi lại thì đã nhìn thấy cảnh này, trong mắt không khỏi ánh lên một hồi tuyệt vọng.

Lần này coi như c·hết chắc rồi.

Vô vàn suy nghĩ chỉ kịp lướt qua trong thoáng chốc, sau đó liền chìm vào biển lửa vô tận rồi hủy diệt.



Bên trong thủy chướng, Mạc Phương Diên sắc mặt tái nhợt, song thủ nắm chặt thành quyền run rẩy từng hồi.

Kẻ này, quá độc ác!

Nháy mắt tru diệt hàng trăm nhân mạng mà không hề đổi sắc, thậm chí còn hưng phấn điên cuồng, đây chính là ác nhân điển hình a, trời không dung, đất không tha!

Ông ta không hiểu được, làm sao một người lại có thể tàn nhẫn tới chừng này, chuyện này vượt quá sức tưởng tượng, cẳn bản không trong phạm vi mà tâm lý một người có thể tiếp nhận được.

Nhìn cảnh tượng vô số đệ tử kêu gào thảm thiết, dù hết sức d·ập l·ửa vẫn không thể thoát khỏi số phận bị t·hiêu s·ống làm Mạc Phương Diên lòng lạnh càng thêm lạnh, không nhịn được liền gào lên giận dữ:

“Dừng tay!!”

Thanh âm rất lớn, nhưng giữa biển lửa vô tận liền chìm xuống không một dấu vết.

Mạc Phương Diên ngồi phịch xuống đất, trong mắt cơ hồ đều đã muốn tan rã.

Tất cả, tất cả đều hết rồi.

Trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, nhất thời ông cảm nhận được bản thân hoàn toàn mất phương hướng, không biết nên làm gì.

Một đệ tử bị t·hiêu s·ống, toàn thân cháy hừng hực như cây đuốc chạy loạn khắp nơi, thân thể cơ hồ đều bị biến thành một màu đen kịt, mơ hồ còn thấy được cả xương cốt lộ cả ra bên ngoài, cực kỳ ghê rợn

Hắn ta gào lên từng tiếng khiến Mạc Phương Diên sởn gai ốc.

“A A A !”

Thanh âm mang theo sự tới cực hạn, dường như t·ử v·ong ập đến quá bất ngờ làm tên đệ tử ngơ ngác không hiểu gì chuyện gì xảy ra, rốt cục như phát điên mà thành hiện tại.

Nhìn cảnh tượng này, Mạc Phương Diên trong lòng run rẩy, dường như giây phút này khiển ông ta gần như t·ê l·iệt

Lát sau, Mạc Phương Diên khẽ thều thào, thanh âm khản đặc đầy tuyệt vọng:

‘’Đừng, đừng nữa, để bọn họ yên, g·iết ta là được rồi.”

Nhưng rồi, tất cả đều là như lần trước, lời khẩn cầu đó chìm vào biển lửa, để rồi cháy rụi trong sự bất lực khôn cùng.