Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hệ Thống Đeo Bám 999 Kiếp: Ta Có Thể Tính Toán Chỉ Số Vạn Vật.

Chương 35: Hiên Viên Nguyên xuất hiện




Chương 35: Hiên Viên Nguyên xuất hiện

Vụt!

Mạc Phương Diên tựa cơn gió, từ trong đống hỗn loạn lao ra, nhanh như chớp tóm lấy cổ Đào Bàn Tử ấn xuống đất, tốc độ nhanh tới mức gã cũng không kịp phản ứng, chỉ đành trơ mắt nhìn bản thân bị tóm gọn mà không thể làm được gì.

Tốc độ này….

Chung quanh lúc này vô vàn bụi đất bốc lên, giữa thiên địa hỗn loạn những thanh âm sụp đổ, thế nhưng Mạc Phương Diên cười gằn lại khiến cho Đào Bàn Tử trong lòng sinh ra lạnh lẽo.

“Nhãi con, ngươi còn non lắm.”

Cánh tay như kìm sắt siết chặt khiến Đào Bàn Tử cảm giác được t·ử v·ong ngay gần kề, mắt trợn lồi như cá thoi loi, hơi thở dần đứt đoạn, mơ hồ có cảm giác từng đoạn sụn yết hầu muốn vỡ nát.

Kẻ này không có ý định giữ mạng, chỉ cần nhìn hành động cũng có thể rõ ràng là không c·hết không thôi.

Gã quá coi thường tên trưởng lão này rồi!

“Ặc… khốn kiếp!”

Đào Bàn Tử giãy giụa cầu sinh, gã tuyệt đối không thể c·hết, không thể c·hết được.

Mạng của gã, dù là ai cũng không có thể đoạt lấy, không một ai!

“Thả ta ra!”

Cổ họng Đào Bàn tử đột nhiên phát ra thanh âm kỳ lạ, một giọng nói dường như không phải của gã. Thanh âm mang theo một cỗ uy nghiêm khủng bố, tựa như đế vương nhất ngôn cửu đỉnh, không cho phép kháng cự.

Phanh ! !

Mạc Phương Diên chỉ cảm thấy đại não như nhận lấy trùng kích cực mạnh, ngay cả đỉnh đầu cũng tóe ra từng tia máu, tâm thần nháy mắt mê man đi, phảng phất như muôn vàn cây búa giáng tới tấp tới khiến người ta choáng váng.

Tay nắm cổ Đào Bàn Tử cũng vì thế mà thả ra, ông ta sau đó liền ngã xuống đất ôm đầu lăn lộn, đau đớn kêu lên:

“A A A !!”

Cảm nhận đại não chấn động, trong lòng Mạc Phương Diên không khỏi sinh ra kinh hãi.

Đây là…

Ngao ngao ngao ! !

Chưa kịp suy nghĩ nhiều, một chưởng của Đào Bàn Tử đã phi tốc đánh tới mang theo khí tức cuồng bạo, nháy mắt như phủ kín không gian, phong bế mọi đường thoát.



Mạc Phương Diên trên trán toát mồ hôi lạnh, ông ta mang Long Nha Khải còn không chịu nổi một trảm thủ của Đào Bàn Tử, khỏi cần biết bản thân ứng thế đỡ một chưởng kia cũng sẽ tan xương nát thịt, trực tiếp thăng thiên.

Không thể tránh né, vậy chỉ có thể chống cự!

“Sinh Chuyển Lưu Mạch Chưởng!”

Đào Bàn Tử lạnh lùng quát một tiếng, chưởng ấn khổng lồ như thái sơn ép xuống, giây lát mặt đất liền vỡ vụn, Mạc Phương Diên cũng là bị ép cho thổ huyết, kém chút nữa liền muốn đăng xuất.

Trong lòng ông ta lúc này không khỏi kinh hãi một trận, bản thân đã toàn lực ứng phó, thế mà lại rơi xuống hạ phong thảm trọng, suýt chút nữa là tiêu đời, vậy kẻ đối diện trước mặt đây mạnh mẽ tới cỡ nào.

Ầm ầm ầm!

Mặt đất vốn không ổn định sau khi Địa Mạch bị kích phát phá hủy, dưới uy lực của Sinh Chuyển Lưu Mạch Chưởng, kết cấu yếu ớt trước đó liền bị ép cho nát vụn, sụp đổ là không thể tránh khỏi.

Khục!

Cổ họng dâng lên mùi vị máu tanh, Mạc Phương Diên thần sắc uể oải, cảm nhận được nổi thể xáo động không ngớt, ngay cả linh lực cũng chạy cuồng loạn trong kinh mạch, khắp thân thể truyền tới cảm giác vô cùng đau đớn.

Khối ngọc giản ông ta nhận trước đó có lời dặn dò phải cẩn thận, lúc đó còn không hiểu, hiện tại quan sát tình huống trước mặt, có lẽ đây chính là thâm ý trong đó đi.

“Ngôn Uy Thần Công, ra là có nó, tên cẩu tặc nhà ngươi mới dám chạy tới đây làm càn, diễu võ dương oai.”

“Lão già khốn kiếp nhà ngươi hại bàn công tử mệt gần c·hết, có gì mau nói, ta còn cả Thiên Nguyên tông phải lo liệu, lát nữa xuống địa phủ rồi bản công không bồi xuống đó tiếp rượu được đâu.”

Đào Bàn Tử lăng không mà đứng, ánh mắt ngạo nghễ nhìn Mạc Phương Diên như con kiến hôi, trong giọng nói lộ rõ vẻ khinh thường.

Thực lực mới quyết định tất cả, đạo lý đó được gã áp dụng mười phần nhuần nhuyễn, không hề có chút sai lầm nào.

Mạc Phương Diên ho ra một ngụm máu, gắng gượng đứng dậy, cười nhạt:

“Muốn g·iết được lão phu, nhãi con, đạo hạnh ngươi vẫn chưa đủ!”

“Với lại, đường xuống địa phủ âm u, ngươi tới Thiên Nguyên tông cũng không tiện, chi bằng cùng đồng hành, nghĩ rằng cũng sẽ nhiều chuyện để nói hơn, tránh cho bốn mươi chín ngày ở dương thế phải cô độc.”

Nghe Mạc Phương Diên nói thế, sắc mặt Đào Bàn Tử trầm xuống, lát sau cười lạnh:

“Lão khốn kiếp, tiếp chuyện đủ rồi, giờ thì chịu c·hết đi!”

“Người c·hết là ngươi!”

Mạc Phương Diên cũng gầm lớn, khí tức tu vi Ngưng Thần bạo phát ra hoàn toàn, chớp mắt chung quanh liền dậy sóng, tựa như trùng dương đại hải, cực kỳ khủng bố.



Sưu sưu sưu ! !

Đào Bàn Tử cũng không còn che dấu, một ngọn hỏa diễm khổng lồ chợt bao phủ lấy toàn thân gã, lát sau thân hình to lớn của Đào Bàn Tử đã không thấy nữa, thay vào đó là một nam tử mang mặt nạ bạc đồ án quỷ diện.

Đây chính là chân thân của Hiên Viên Nguyên trong lời của Mạc Phương Diên!

Khí tức y đột nhiên bạo phát ra, tu vi cũng đã tới Ngưng Thần cảnh, xét khí thế thậm chí còn mạnh hơn Mạc Phương Diên chút đỉnh.

Hai cỗ lực lượng v·a c·hạm vào nhau, đội chọi bất phân thắng bại, chớp mắt khiến không gian như vặn vẹo, từng tràng cương phong rít gào khiến người ta phải sợ hãi, không dám tiến tới dù chỉ một bước.

Phanh ! !

Phanh ! !

Sưu sưu !

Hai kẻ lăng không mà đứng, không nói lời nào, ánh mắt v·a c·hạm tóe lửa, chớp mắt đột nhiên lao vào đánh đấm túi bụi, quyền qua cước lại không bên nào chịu thua, chỉ là trong vài hơi thở đã giao thủ qua trên trăm chiêu, tốc độ nhanh tới mức tàn ảnh cũng không để lại, vô cùng khủng kh·iếp.

“Rốt cục cũng đã chịu lộ mặt rồi sao?”

Mạc Phương Diện lại tung một quyền tới, hỏa diễm cháy rực làm người ta kinh hãi.

Không khí bị nung tới vặn vẹo, Hiên Viên Nguyên thấy thế liền tránh người, lạnh nhạt buông giọng:

“Hiên Viên Nguyên ta quang minh chính đại, có gì phải ẩn đi thâm phận?”

“Vô sỉ!”

Hai người tiếp tục giao đấu bất phân thắng bại, cục diện mơ hồ cho người ta cảm giác cân bằng không thể bị phá vỡ.

Mà chính bản thân hai người cũng lâm vào một trạng thái diệu kỳ, đôi mắt liền trở nên trống rỗng, nhưng thần thái lại luân chuyển không ngừng, mười phần kỳ dị.

Xoát ! !

Từ xa vang lên thanh âm kim loại xé gió đầy sắc lạnh, mạch đao của Mạc Phương Diên như lưu tinh phi tốc bay tới, Hiên Viên Nguyên từ trong trạng thái kỳ diệu cảm nhận được ba động bất thường, mày hơi nhíu, nhìn ra sau, chớp mắt con ngươi liền co rút.

Thanh mạch đao kia mặc dù cũng là pháp bảo, nhưng với phẩm cấp của nó, căn bản không thể phát ra nổi loại uy thế này.

Không kịp tránh né, hắn lập tức tế ra một kiện pháp bảo phòng hộ, là một tấm mai rùa, bên trên bao phủ bởi vô số phù văn kỳ dị, từ những đường khe trên mai ẩn ẩn lưu động một tầng quang mang, trông qua khiến người cảm nhận được một cỗ khí tức trầm trọng khác thường.

“Cương Thổ Mai Quy, đi!”



Mai rùa chớp mắt biến lớn, đem Hiên Viên Nguyên bao bọc vào bên trong.

Bên trong mai rùa, hắn cẩn thận quan sát ra bên ngoài, trong lòng không khỏi có chút ngưng trọng.

Cương Thổ Mai Quy mặc dù là pháp bảo Tinh giai, còn là thượng phẩm, nhưng thanh mạch đao kia cũng đồng dạng không tầm thường, từ khí thế tỏa ra, ít nhất phẩm cấp cũng ngang bằng với tấm mai rùa của hắn.

Nêu là như vậy, chỉ sợ Cương Thổ Mai Quy nhận lấy công kích cũng có chút ăn không tiêu!

Mạc Phương Diên không hề để ý tới Hiên Viên Nguyên làm ra phòng hộ, bản thân ông ta vẫn một mực chăm chú quán thông linh lực chỉ, miệng mấp máy niệm pháp quyết, lát sau liền quát lớn:

“Phù Mộng Đao Vực!”

Sưu sưu ! !

Mạch đao đang lao tới đột nhiên một hóa hai, hai hóa tư, tư hóa tám, cứ thế nhân lên, chớp mắt khiến cả một vùng không gian bao phủ trong tinh quang, linh lực ba động đáng sợ tản ra khiến người ta phải kinh hãi.

Hiên Viên Nguyên bên trong Cương Thổ Mai Quy cũng đồng dạng chấn kinh, trong lòng không khỏi điên cuồng một hồi.

Tên trưởng lão này thế mà có thể lĩnh ngộ ra đao ý, tới trình độ có thể học được vũ kỹ hóa ra đao vực!

Trong lòng y không khỏi run lên từng hồi lạnh lẽo, nhịn không nổi thốt ra một tiếng:

“Đừng tới đây!”

Nhưng lời nói cũng chỉ là lời nói, đối diện trong thời khắc sinh tử, mạch đao vẫn lạnh lùng đâm xuống, đao vực hư hư thực thực đem tới mỗ cỗ uy thế khủng bố khó tả, khiến người ta như lạc trong cõi mộng, không cách nào thoát ra.

Phanh ! !

Phanh ! !

Cương Thổ Mai Quy bị từng thanh mạch đao trong Phù Mộng Đao Vực chém lên điên cuồng, chớp mắt trên thân cũng đã run rẩy, từng đạo vết nứt theo đó lan tràn ra, cơ hồ đều đã muốn vỡ vụn.

Mà Hiên Viên Nguyên ngồi bên trong cũng đồng dạng run rẩy, thâm tâm lạnh lẽo một mảng.

Gia tộc quả nhiên điên rồi, sao lại cho ta tới đối phó một kẻ khủng bố nhường này?

Một lũ già cổ hủ, một chút áp lực cũng không chịu nổi, thật sự vô dụng tới mức khiến người ta căm hận.

Y lúc này thật muốn một kiếm g·iết hết đám lão nhân đó, để cho không còn kẻ ngu ngốc nào quyết định vận mệnh của bản thân.

Cương Thổ Mai Quy dần dần xuất hiện những dấu hiệu bất ổn, mỗi góc đều có phù văn không chịu được mà vỡ nát, trực tiếp tan biến vào hư không.

Hiên Viên Nguyên thấy thế, do dự nhìn giới chỉ trên tay.

Chẳng lẽ thật phải lấy ra thứ đó?