Chương 34: Địa Mạch khủng bố!
Thân hình gã đột nhiên di động, chớp mắt đã tới trước mặt Mạc Phương diên, tay ngoắc lại thành trảo chộp tới cổ, mơ hồ có một tầng tinh quang bao phủ sắc lạnh.
“Hừ, trò mèo cũng dám bày trước mặt ta, muốn c·hết!”
Mạc Phương Diên giận dữ quát lớn, nhưng cũng không dám đối cứng với trảo thức của Đào Bàn Tử, thân hình lập tức nghiêng về sau tránh né, tích tắc thoát khỏi sát chiêu của gã.
“Để xem ngươi còn tránh được tới khi nào!” Đào Bản Tử lắc mình một cái, thân thể to lớn mà linh hoạt như trạch lướt tới cạnh Mạc Phương Diên, trong mắt lóe ra sát ý rùng rợn.
Tay gã duỗi ra, ngũ chỉ khép chặt thành đao bao phủ trong cương khí, nhanh như chớp chém ngược lên, nhanh tới mức tàn ảnh cũng không thấy.
Phanh!
Xoát!
Hai thanh âm lạnh lẽo liên tiếp vang lên, Mạc Phương Diên tựa như con diều đứt dây bay ngược ra xa mấy mấy trượng, huyết dịch tuôn trào theo quỹ tích bắn ra tạo thành một cơn mưa máu.
Nháy mắt cảm giác thân thể có chút không đúng, tiếp đó từ bụng truyền tới cảm giác đau xé gan xé ruột, Mạc Phương Diên sắc mặt liền tái nhợt, không nhịn được mà sinh ra lòng kinh hãi.
Cái này…!?
Sao mình hoàn toàn không cảm nhận được chút tồn tại nào của hắn?
Ầm ầm!
Liên tiếp bay đụng xuyên qua hai thân cây, thần sắc ông ta cũng trở nên uể oải, hiển nhiên một khắc giao thủ vừa rồi đã khiến ông b·ị t·hương không nhẹ, từ cảm giác cho thấy, một cú chém kia của Đào Bản Tử đã phá hủy tới tận nội tạng, không thể không nói là khủng bố.
Tay bụm lấy v·ết t·hương tại bụng đang tuôn máu xối xả, Mạc Phương Diên vội lấy ra đan dược chữa thương nhét vào miệng, v·ết t·hương ngay sau đó lấy tốc độ bằng mắt thường cũng có thể thấy đang khép lại, vô cùng thần kỳ.
Đây là đan dược chữa thương cao cấp, có thể trong giây lát phục hồi toàn bộ ngoại thương với tốc độ cực nhanh. Bình thường thứ này ngàn vàng khó lấy, chỉ cần không phải tổn thương quá mức chí tử, đều có thể tích tắc kéo về được một mạng.
Thứ này vốn giá trị không nhỏ, ông ta dù trước kia có cửu tử nhất sinh cũng không nỡ đem ra dùng, hiện tại thế mà cắn nuốt lấy không chút do dự, có thể nói là tình huống mười phần hung hiểm.
Cảm giác dược lực đã bắt đầu phát huy, máu cũng ngưng chảy lại, Mạc Phương Diên mới khẽ thở ra một hơi, ánh mắt giây lát cũng dần dần phục hồi sự sắc bén, trở về với vị thế một cường giả Ngưng Thần.
Tên này có thể che dấu đấu khí cùng khí tức tồn tại của bản thân vô cùng hoàn mỹ, tới cả ông ta cũng không thể phát hiện, thủ đoạn bực này không khỏi khiến người ta cảm giác được một trận lạnh sống lưng.
Phải biết rằng, Mạc Phương Diên chính là cường giả có tu vi Ngưng Thần, mặc dù tại Thiên Nguyên tông cũng chỉ là ngoại môn trưởng lão, nhưng cũng không phải vì thế mà có thể coi thường được.
Tu sĩ tới Ngưng Thần cảnh đều sẽ ngưng tụ ra Thức Hải trong đầu, cường độ Nguyên hồn cũng theo đó được đề thăng, cảm giác vô cùng nhạy bén, dù là một giọt máu chảy trong người đối phương đều có thể cảm nhận rõ ràng.
Nhưng Đào Bàn Tử lại có thể hoàn hảo che dấu đấu khí cùng khí tức tồn tại của bản thân, khiên cho Mạc Phương Diên phát sinh phán đoán sai lầm, trực tiếp lĩnh một kích trí mạng không thể không nói là đáng sợ.
“Í?” Một tiếng kêu kinh ngạc vang lên. “Ngươi thế mà không c·hết?”
“Ta mà c·hết thì thề kiếp sau đọc ngược tên!”
Từ trong hư không, Đào Bàn Tử quỷ dị lão tới, hai tay ngưng tụ ra hai cỗ lực lượng, khí tức sắc bén không chút che giấu khiến người ta sinh lòng kinh hãi.
“Nhãi con, ngươi muốn g·iết gia gia ngươi đầy thì còn cần ăn đấm nhiều!”
Mạc Phương Diên ánh mắt lạnh lẽo tới cực điểm, từ trong hư không rút ra một thanh mạch đao, trong tích tắc mạch đao tới tay, khí tức khủng bố tràn ra như thủy triều, không gian cũng vì thế mà chấn động theo, vô cùng đáng sợ.
Ầm ầm ầm! Khí tức lan ra, kéo theo đại địa rung lên từng hồi. Tầm mắt Đào Bàn Tử không khỏi có chút ngưng trọng trở lại, dường như cảm nhận được thứ gì đó vô cùng đáng sợ.
“Kiến thức cho ngươi, tiếp nhận xã hội đ·ánh đ·ập mới có thể trưởng thành!”
Mạc Phương Diên vác mạch đao lên vai, cánh tay gồng lớn, trong giây lát như mang theo từng đợt khí lãng cuốn bay mọi thứ.
“Xung Mạch Trảm!”
Phanh ! !
Mạch đao đột ngột bổ xuống đấy, giây lát chung quanh khẽ truyền tới một đợt rung động kỳ dị. Chỉ thấy một cột nước vọt lên khỏi mặt đất, tiếp đó là vô số vết nứt vô trật tự lan tràn ra tứ phía mang theo xung kích tỏa ra tứ phía.
“Lão khốn kiếp, ngươi muốn hủy cả khu vực này?”
Đào Bàn Tử thấy thế, khuôn mặt lập tức biên sắc, gào lên giận dữ.
Tên trưởng lão Thiên Nguyên tông này đây là muốn điên rồi!
Không chút do dự, hắn liền quay người co cẳng chạy, động tác dứt khoát mười phần, như từ trước đó đã luyện tập trước rồi vậy.
Hắn sao không biết Mạc Phương Diên đang muốn làm gì chứ!
Tên này muốn phá hủy Địa Mạch, đây là muốn đồng quy vu tận a…
Đại địa với phàm nhân, căn bản cũng chỉ là một khối cát vàng đậm đặc một chút có kích thước khổng lồ, trên đó có thể trồng trọt an cư lạc nghiệp, dựng lên gia nghiệp truyền muôn đời.
Nhưng nó đối với tu sĩ lại không hề đơn giản như thế.
Đại địa chính là mảnh đất mà tất cả đang đứng, nâng đỡ, gánh vác tất cả sự vật, bên trong chứa vô vàn tinh khoáng quý giá, với phàm nhân là sắt, gang, đồng, đá quý,.... ; với tu sĩ thì có các tài liệu tinh khoáng để luyện chế pháp bảo, v·ũ k·hí, cũng có thể là chứa những linh tuyền khổng lồ, giá trị không thể đong đếm.
Những thứ đó, đều được định hình, phân tán, hình thành dưới một thứ đáng sợ hơn, đó là Địa Mạch!
Trong lòng đất, như đã nói, tồn tại các loại tinh khoáng quý giá, có thể dùng chế tạo vô số thứ, tác dụng vô cùng thần kỳ.
Địa Mạch, chính là lực lượng nguồn gốc cho những thứ đó!
Nó dưỡng dục ra mọi thứ trên mặt đất, là nguồn gốc của vạn vật. Nguồn năng lượng khổng lồ này hình thành nên tất cả. Cây cối sống được nhờ năng lượng Địa Mạch tạo ra dưỡng chất, sinh vật có thể tồn tại phát triển là nhờ nó duy trì, ngay cả linh khí cũng bị ảnh hưởng bởi Địa Mạch, nơi nào tập trung nhiều Địa Mạch, nơi đó ắt sẽ sinh ra linh khí nồng đậm, thậm chí là linh mạch, vô cùng trân quý.
Có thể nói, Địa Mạch là mẹ của tất cả.
Không có nó, dù là tồn tại cường đại tới cỡ nào cũng sẽ theo thời gian mà suy yếu, dần dần sẽ đi về t·ử v·ong, không cách nào tránh khỏi.
Đương nhiên, nguồn năng lượng khổng lồ như Địa Mạch cũng sẽ có cách sử dụng, hơn nữa còn vô cùng đáng sợ cùng cường đại.
Như Mạc Phương Diên đây, chính là dùng cách nguyên thủy nhất, kích phát và phá hủy!
Chỉ thấy từ các vết nứt lan ra tứ phía đột nhiên bùng lên vô số chấn động, không khí gào thét muốn chấn thủng màng nhĩ, từ trong đó cảm nhận được khí tức khủng bố tới cực hạn.
Sưu sưu sưu ! !
Ầm ! ! !
Chung quanh đột nhiên thoáng tĩnh lặng, sau đó đột ngột nổ tung, dưới tác dụng của Địa Mạch bị kích phát mà bay vọt lên cao, không khác gì đứng trên một thùng thuốc nổ rồi châm lửa đốt chờ nó mang mình đi Tây Thiên.
Vô số tiếng gào thét thảm thiết, cũng có yêu thú rú thảm, vô số phần t·hi t·hể bay tứ tán, huyết tinh trộn lẫn với sương mờ từ t·hi t·hể Vô Ảnh Lang tiêu tán hình thành nên một cảnh tượng quỷ dị.
“Lão già ngoan nhân ngươi thật dám làm chuyện này!?”
Thân thể to lớn của Đào Bàn Tử lơ lửng trên không trung rồi rơi xuống, mặt đất chung quanh hiện tại đều hóa thành một đống hỗn độn, tất cả đều hóa thành mảnh vụn, tựa như một tờ giấy bị xé nát, lực lượng khiến cho cả một khối thổ địa lập tức bị thổi bay, nhìn thôi cũng đã cảm giác được lạnh gáy
Mạc Phương Diên thế mà có thể dám phá hủy Địa Mạch, gây ra một trận địa chấn lớn tới bực này, dù là ai cũng đều cảm giác có chút lạnh gãy.
Không nói chuyện khác, chỉ là phần dũng khí dám đi làm chuyện này đều không phải ai cũng có thể làm được, có thể thấy Mạc Phương Diên quyết đoán tới cỡ nào.
Một cái hố khổng lồ đen kịt bên dưới đã hình thành sau khi Địa Mạch bị phá hủy có đường kính lớn tới vài chục trượng đang tản mát ra một cỗ khí tức khủng bố, nhìn vào thôi cũng khiến người ta có cảm giác kinh hồn táng đảm, cả đời khó quên!