Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hệ Thống Đeo Bám 999 Kiếp: Ta Có Thể Tính Toán Chỉ Số Vạn Vật.

Chương 30: Hấp thu thiên phú thần thông thành công




Chương 30: Hấp thu thiên phú thần thông thành công

Tất nhiên Lâm Trường Sinh không bóp c·hết được Hệ thống, muốn cũng không thể, trừ phi tự g·iết chính mình, hắn dù đầu óc chập điện tới mấy vẫn sẽ có lo lắng cho cái mạng của mình hơn.

Gắng gượng đứng dậy, một cảm giác trống rỗng tràn ngập thân thể khiến hai mắt hắn hoa lên, phải vịn tay lấy một thân cây, nôn thốc nôn tháo một hồi tới quên trời đất.

Khụ khụ!

Qua một lúc, cảm giác choáng váng cùng trống rỗng mới dần biến mất.

Nhẹ dựa vào thân cây, Lâm Trường Sinh chậm rãi hít thở, hắn hiểu sau khi dung nhập thần thông, cơ thể đại khái đã tiêu hao sạch sẽ, hiện tại không thể làm được bất cứ việc gì, cũng chính là lúc hắn đang suy yếu nhất.

Một lần nữa ngồi xuống, theo pháp quyết của Vận Linh Quyết bắt đầu luyện hóa linh khí, Lâm Trường Sinh cảm giác đan điền như một cái hố đen không đáy, điên cuồng tham lam cắn nuốt lấy linh khí thiên địa.

Tâm thần hắn khẽ động, Bảng thông tin liền lập tức hiện ra.

—-----------------

Ký chủ: Lâm Trường Sinh « Tu sĩ Nhân tộc »

Xưng hào: Không có.

Tu vi: Luyện Khí kỳ Cửu trọng « Tiến độ: 20% »

Thọ mệnh: 210 năm…

Linh lực: 20 / 15.000 « 0,13% »



Thể lực: 60 / 400 « 15% »

Nguyên Thần: 750/750 « 100% »

Thiên phú thần thông: Tàng Hình « Địa giai hạ phẩm »

Pháp bảo: Linh Phi kiếm « Đê giai hạ phẩm »

Công pháp: Vận Linh Quyết « Đê giai trung phẩm »; Bất Chu Phong Đồ Lục [Quyển hạ].

Điểm có thể hối đoái: 320

—-------------------

Bảng thông tin xuất hiện thêm mục【Thiên Phú】trên hiển thị【Tàng Hình】đại biểu đã hấp thu thành công thiên phú huyết mạch từ Mệnh Nhãn Chi Lang của Vô Ảnh Lang. Lâm Trường Sinh trong lòng mười phần kinh hỷ, xem ra một vòng dạo Quỷ Môn Quan của hắn cũng không có uổng phí.

Tay đưa ra phía trước, một sơi linh lực được đưa lên, theo ý niệm của Lâm Trường Sinh liền trực tiếp dung nhập vào cánh tay, chỉ tấy cánh tay trong hư không đột nhiên tiêu thất, hoàn toàn không nhìn ra một chút dấu vết nào.

“Thật lợi hại nha!”

Lâm Trường Sinh thấy cảnh này, không kìm được lòng mà kinh ngạc, lại tiếp tục đưa lên linh khí duy trì thần thông, nhìn cánh tay vô hình đầy vẻ si ngốc.

Đang lúc cảm thụ lực lượng thần thông huyền diệu, nghĩ càng thêm muốn điều động linh khí, đột nhiên một cỗ áp lực khổng lồ phủ xuống đầu hắn, toàn thân cũng như thế mà phát sinh đau đớn kịch liệt.

Qua một hồi lâu, cảm giác đau đớn này mới dần biến mất



Thở dốc lấy lại sức, phảng phất vừa rồi hắn như bị nhúng đầu vào nước tới ngạt thở, Lâm Trường Sinh như hiểu ra, sử dụng thiên phú thần thông cực kỳ tiêu hao linh lực, hơn nữa còn gây áp lực cực lớn lên thân thể, không trong trường hợp vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không thể dùng đến.

Một lần nữa tiến nhập trạng thái tu luyện, Lâm Trường Sinh hơi có chút suy nghĩ.

Bây giờ thân thể hắn theo xa không kịp cường độ gánh chịu áp lực của【Tàng Hình】 tương lai như nào không cần nói, hiện tại hắn không cách nào sử dụng trong một thời gian dài, phải nhanh chóng tấn thăng tu vi, đạt tới Luyện Thể kỳ, lúc đó có lẽ sẽ có thể gánh được áp lực nhiều hơn.

Một lần nữa nhìn lại Bảng thông tin, Lâm Trường Sinh không nhịn được kinh hỷ. Tu vi thế mà trực tiếp đề cao lên thêm 15 phần trăm, trong một thời gian ngắn như vậy đạt tới tốc độ khủng bố, không cần phải nói cũng biết là do hấp thụ Mệnh Nhãn Chi Lang mà tạo thành hiệu quả như này.

Hấp thụ một lần như vậy liền đạt được vô số cơ duyên, nếu đạt được thêm vài lần nữa, phỏng chừng Luyện Thể cũng chỉ là chuyện trong lòng bàn tay.

Bất quá nghĩ tới bản thân vừa dạo Quỷ Môn Quan một vòng, Lâm Trường Sinh nở một nụ cười khổ, nói gì thì nói chứ hắn cũng chẳng dám làm thêm thế nữa, dù sao tu vi là một chuyện, nhưng điều kiện vẫn là phải có mạng mới hưởng thụ được.

Luyện hóa linh khí thêm một lát, cảm giác đã khôi phục được một hai thành, hắn lúc này mới rời khỏi trạng thái tu luyện, nhanh chóng tìm về với đội ngũ.

Trận địa Đệ nhị đoàn.

Một mảng rừng âm u chìm trong im lặng, bất giác khiến người ta thấy rợn gáy.

Bóng đem bao phủ dày đặc, bước một bước liền cảm giác lạc trong cõi u minh, áp lực vô hình từ tám phương bốn hướng đổ tới, ép cho bất cứ ai ý chỉ không vững đều không thở nổi.

Hàn Uyên ngồi sâu trong một lán nhỏ được kết bằng cây đổ, bên cạnh là một ngọn nến nhỏ, ánh sáng hiu hắt soi tỏ một nửa khuôn mặt đầy âm trầm.

“Chúng ta đã hi sinh mất 12 huynh đệ, 8 người hiện tại b·ị t·hương nặng, có thể sẽ hoàn toàn mất khả năng chiến đấu, trừ phi về tới tông môn mới có thể chữa trị.”

“Lực lượng có thể chiến đấu, nếu có cả Lâm Trường Sinh, hiện tại chỉ còn 15 người.”



Lạc Thuyên bình tĩnh báo cáo, liên tục quan sát sắc mặt Hàn Uyên, trong lòng khẽ thở dài.

Chỉ qua một đợt t·ấn c·ông thú triều, họ đã cơ hồ tổn thất hơn phân nửa lực lượng. Nếu cứ tiếp tục, suy đoán toàn đoàn bị diệt cũng không phải là chuyện quá xa xôi.

Bây giờ ngoại trừ Đội 7 là còn bảo toàn được chiến lực nguyên vẹn, những đội khác đều đã có tổn thất, thậm chí Đội 9 còn trực tiếp bị diệt không còn một ai.

Chiến tranh chưa bao giờ là câu chuyện đẹp, dù là đối với ai, lãng mạn của khói lửa cũng chỉ là huyễn tưởng giữa thực tại đầy tàn khốc, để người ta chìm đắm trong mộng ảo mà chẳng thể thoát ra.

Nhìn vài đồng môn b·ị t·hương đang đi cà nhắc trong lán, Lạc Thuyên nhất thời cũng không biết nên làm gì, chỉ có thể cầu mong cho tai qua nạn khỏi.

Đệ nhị đoàn có hai Trị Liệu sư, dưới sự cố gắng hết sức của họ, tám người b·ị t·hương do xung kích gây ra cũng đã có thể hoạt động bình thường trở lại, tuy nhiên như Lạc Thuyên đã nói, tám người này không thể chiến đấu, nếu không sẽ c·hết cực thảm.

Bên ngoài đột ngột có tiếng chém g·iết, ánh sáng từ vũ kỹ thi triển ra lập lòe như ma trơi. Hàn Uyên khẽ thở dài, nhìn lại người trong lán, sau đó rời đi tới tiền đội.

Lạc Thuyên cũng không tiếp tục ở lại, chỉ dặn dò vài câu: “Nhớ cẩn thận bản thân, nếu thấy không ổn, phải lập tức tìm cách chạy trốn, không được phép do dự, nhớ chưa?”

“Đa tạ Lạc huynh quan tâm, chúng ta đều là nhớ cả.”

Mấy người cũng cười lại khách khí, trải qua sự kiện vừa rồi, trong lòng ai nấy đều tràn ngập hoảng sợ, lúc này mà có chuyện gì bất trắc chẳng cần Lạc Thuyên nói bọn họ cũng sẽ ngay lập tức đào thoát mà chẳng cận hẹn trước một câu.

Phía trước, Chu Bội dũng cảm đi đầu, trường kiếm trong tay vung lên thành từng vòng cung hoa lệ, mỗi lần như thế đều có máu tươi bắn ra rồi bốc hơi, tựa như bỉ ngạn chốn địa ngục, cực kỳ khủng bố.

Giữa bóng đêm mịt mùng, nàng tựa như có con mắt có thể nhìn xuyên thấu tất cả, từng bước di chuyển đều không phạm một chút sai lầm. Vô Ảnh Lang kéo tới thành từng nhóm nhỏ, bất quá dưới sự công kích của Chu Bội, tất cả đều không thể thoát khỏi số phận t·ử v·ong, t·hi t·hể tan biến giữa đất trời.

“Chu sư tỷ, để chúng ta lên đi!”

Vài người từ hậu đội tiến tới, Chu Bội cũng ngừng công kích lại, khẽ gật đầu, họ là những người sẽ thay nàng ngăn cản Vô Ảnh Lang, tranh thủ cho phía sau nghỉ ngơi dưỡng sức, đề phòng tiếp đó sẽ có thú triều kéo đến.

Đây là kế sách của Lạc Thuyên, mọi người sẽ luân phiên nhau chiến đấu, đảm bảo chiến lực toàn đoàn luôn được giữ ở mức an toàn.

Chu Bội nghĩ tới đó, trong lòng cũng không khỏi khâm phục, kế sách mặc dù đơn giản nhưng lại có hiệu quả tới không ngờ, mặc dù người tiến lên chặn lại Vô Ảnh Lang sẽ nhận áp lực không nhỏ, nhưng đồng dạng cũng sẽ có thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn, thêm nữa mỗi lần như thế đều có hai ba người theo, đại khái chỉ cần cẩn thận cũng sẽ không xuất hiện tình huống bất trắc gì.