Chương 31: Lạc Thuyên ngươi rất có tố chất hát Việt Nhân Ca
Sau khi điều tức, cảm giác nội thể đã khôi phục lại bảy tám thành linh lực, Chu Bội lúc này mới chầm chậm thở ra một hơi, trên khuôn mặt lộ ra một chút mỏi mệt.
Nàng dù là người tu luyện, có linh khí gia trì bản thân nhưng chiến đấu trong một khoảng thời gian dài cũng không tránh được thể lực suy yếu.
Không còn cách nào khác, toàn đoàn phải tìm cách phân chia chiến lực một cách hợp lý, thời gian nghỉ ngơi mỗi người mặc dù nhiều hơn thời gian chống cự yêu thú, nhưng thế vẫn là chưa đủ để khôi phục hoàn toàn,
Cứ tiếp tục kéo dài như này, chỉ qua mấy ngày, tất cả đều sẽ vì mệt mỏi mà không kiên trì thêm được.
”Không biết Lâm sư đệ sao về lâu thế không biết? Rõ ràng Hàn Uyên sư huynh đã về từ trước đó rồi mà.”
Nàng có chút lo lắng cho Lâm Trường Sinh, chỉ sợ đã phát sinh chuyện không tốt.
Ở trong U Minh Sơn Lâm, mỗi bước đi đều vô cùng nguy hiểm, tới cả Hàn Uyên có tu vi Luyện Thể cũng không dám có hành động bất cẩn, chỉ sợ sơ sẩy đều sẽ m·ất m·ạng.
Bây giờ không thể tùy ý bỏ vị trí đi tìm kiếm người, Chu Bội lúc này rất có cảm giác muốn hét lên một tràng thật lớn, thời gian vừa rồi chém g·iết quá nhiều, oán khí trong người đương nhiên tích tụ không ít, dù là ai cũng đều cảm thấy vô cùng khó chịu.
Không còn cách nào khác, nàng khẽ ngả lưng lên một thân cây, đôi mắt thẫn thờ nhìn vô định về khoảng không trước mắt.
Đinh!
Chu Bội bất giác vỗ tay lên thân kiếm, một thanh âm dễ nghe khẽ vang, tựa như một bản nhạc bất quy tắc, dùng cái nhìn của bản thân để viết nên cảm ngộ
Trường kiếm lúc này tinh quang đã có chút ảm đạm, phía trên thân kiếm như phủ một lớp sương mờ, dù cố gắng lau tới cỡ nào không thể xóa đi, tựa như đã hòa làm một thể với thanh kiếm.
Nhìn cảnh này, Chu Bội cũng vô cùng bất đắc dĩ, ai mà ngờ được máu của đám Vô Ảnh Lang lại có thể ăn mòn cả pháp khí chứ?
Hấp!
Có tiếng bước chân nhẹ điểm, tiếp đó một cỗ khí tức quen thuộc xuất hiện, Chu Bội lập tức người lại nhìn, trong đôi mắt tràn ngập mong chờ đột nhiên sáng lên:
“Lâm sư đệ, ngươi về rồi.”
Lâm Trường Sinh đứng ngay bên cạnh, khóe miệng nhếch lên có chút mệt mỏi, sắc mặt hơi tái lại, hắn may vẫn là về tới kịp.
“Sư tỷ, ngươi ngồi đây cũng là muốn chờ ta đi.”
Đối mặt với nữ hài, Lâm Trường Sinh đều có cảm giác rất muốn trêu ghẹo, nhìn nàng hai má đỏ bừng, quả thực vô cùng thú vị.
”Ai… ai chờ ngươi chứ… Hừ hừ, ta chỉ là chờ người về rồi tới phiên cảnh giới thôi, đúng vậy, chính là nó!””
Chu Bội có cảm giác như bị chọc trúng đâu đó, khuôn mặt đều không nhịn được mà nóng lên, trong lòng âm thầm mắng vài tiếng.
Lời này ngươi thế mà nói ra được, tại tông môn ta nhất định sẽ đè ngươi ra đánh.
Mà chờ chút, đánh ở đây không được à?
Nàng như nghĩ tới gì đó, chốc lát lại lắc đầu, bỏ qua đi, đánh người tại đây thì ta sẽ b·ị t·hương, đúng thế, ta sẽ b·ị t·hương, lúc đó không thể chống cự yêu thú được.
Chỉ là… sao ta lại ngồi chỗ này?
Người nghỉ ngơi sẽ tới hậu đội tu luyện, nàng lại ngồi ngay tại tiền đội, chẳng phải là cố ý muốn chờ Lâm Trường Sinh hay sao?
Nội tâm nữ hài có chút xoắn xuýt, quả thực nàng rất muốn chờ Lâm Trường Sinh quay về, nhưng nói lời đó quả thực quá mức mất mặt, nói dối sư phụ sẽ mắng… Ặc, chính ta vừa nói dối mà!
Lâm Trường Sinh cũng không tiếp tục làm khó nàng, trêu chọc cũng cần có mức độ, làm quá sẽ phản tác dụng, tới lúc đó sẽ có vài chuyện không hay.
Thêm củi vào đống lửa nhỏ đang cháy, ngọn lửa chốc lát lớn hơn vài phần, có thể nhìn tương đối rõ ràng cảnh vật xung quanh.
Chu Bội lúc này mới để ý, Lâm Trường Sinh thế mà vô cùng suy yếu, vừa rồi nàng vui mừng nên không để ý tới chuyện này, giờ nhìn lên thân thể Lâm Trường Sinh đều không khỏi giật mình.
Hắn mà lại b·ị t·hương!
Lâm Trường sinh toàn thân nhiễm máu tươi, mùi huyết tinh nồng nặc, y phục cũng không còn nguyên vẹn, nhiều dấu vết cho thấy hắn vừa trải qua một trận đại chiến.
”Ngươi đây là…”
“Không có gì, ta lúc giao thủ với Tam giai Vô Ảnh Lang không cẩn thận bị trúng vài chiêu của nó, may thương thế cũng nhẹ, không có gì đáng ngại.”
Lâm Trường Sinh như có chuẩn bị trước, lời nói mạch lạc lưu loát mặt không đổi sắc, trông không quả thực không có chút sơ hở nào.
Thực ra lý do này cũng không có gì mâu thuẫn, giờ mà nói, hắn vì hấp thụ Mệnh Nhãn Chi Lang mà b·ị t·hương tới như thế, phỏng chừng nói ra cũng chẳng ai tin.
Mệnh Nhãn Chi Lang là gì, e rằng mọi người ở đây còn chưa chắc đã có thường thức, may ra có lẽ còn tên Lạc Thuyên kia, hắn đọc nhiều sách, có lẽ sẽ có đôi chút kiến thức về vật này.
Chu Bội cũng không tiếp tục dò hỏi, chỉ nhẹ giọng dặn: “Mau tới hậu doanh để trị thương đi, ngươi thương thế để lâu, sẽ là sẽ có chuyện không tốt.”
Nàng tuy rằng không biết được rõ ràng tình trạng của Lâm Trường Sinh, bất quá lúc này khí tức rất suy yếu, hiển nhiên trong quá trình phát sinh chiến đấu đã tiêu hao không ít.
Lâm Trường Sinh khẽ cười đáp: “Đa tạ sư tỷ quan tâm.”
Thực ra bây giờ hắn cơ bản chỉ cần khôi phục linh khí nội thể, thương thế trước đó đã được phần lực lượng thần thông từ Mệnh Nhãn Chi Lang chữa trị hoàn toàn, thực lực đại tăng một mảng, không thể không nói là một lần đại cơ duyên.
Lại một lần nữa ngồi xuống tu luyện, theo Vận Linh Quyết chỉ dẫn, trong đan điền dần quấn lấy vô số linh khí thiên địa, từng chu thiên vận chuyển, đem linh khí luyện hóa, từng sợi từng sợi tràn vào như n·ước l·ũ.
Đan điền hắn lúc này quả thực trống rỗng tới cực hạn, mỗi sợi linh khí tràn vào, tiếp đó liền như một cái hố đen điên cuồng tham lam cắn nuốt linh khí không đẻ
Lực lượng thần thông lúc này bất ngờ nhảy ra, bám chặt vào kinh mạch, mỗi khi có linh lực đi qua đều thôn phệ không còn chút gì. Lâm Trường Sinh dường như không có chút bất ngờ nào, vẫn y nguyên như thế tu luyện, phảng phất như coi lực lượng thần thông kia là một chuyện hiển nhiên.
Đùa gì chứ, lúc trước tới cả tế bào còn bị nó thôn phệ sạch sẽ, đừng nói là chút linh khí này, hắn có thể sống sót hấp thu thành công đã là đại may mắn rồi.
Lực lượng thần thông rốt cục cũng đã no đủ, cực kỳ vô tâm ngoắt mông chui vào các tế bào. Lâm Trường Sinh cảm giác thế giới thế mà thực đảo lộn rồi, vật sở hữu của bản thân, lúc nào lại có cảm giác như phải cung phụng vô điều kiện thế này?
Sử dụng thì hắn không dám, áp lực đè c·hết mất, mà cứ lúc tu luyện là chúng nhảy ra, ăn no lại nằm, cứ như một đầu heo.
Tốn linh khí tốn tế bào a… Lâm Trường Sinh bi ai.
Phía sau đột nhiên có tiếng ai đó gọi, hắn quay lại nhìn, là Lạc Thuyên, tên này hớt ha hớt hải như bị ma đuổi, làm người ta có cảm giác như hắn chính là một con bọ que bị dựng thẳng đứng phải chạy maraton.
“Có gì mau nói, có rắm mau phun!” Lâm Trường Sinh chẳng mấy kiên nhẫn, tên này còn nợ hắn bạc, linh thạch còn để tu luyện, bạc tiêu vặt bay đi thật xót ruột, có bao giờ mối quan hệ giữa chủ vay và con nợ là tốt đâu.
‘’Lâm Trường Sinh, ngươi thực chẳng có tí phong cốt nào, thật mất mặt tu sĩ chúng ta a.” Lạc Thuyên ủy khuất mà kêu, làm Lâm Trường Sinh lần đầu nhận ra tên này có tố chất Long Dương vô cùng.
“Các ngươi mất mặt thì liên quan chó gì đến ta, Hoa Lư Tửu rất đắt, lần sau về không lột hầu bao ngươi ra trả thì ta thề đọc ngược tên mình.”
“Ài, Lâm đồng môn, chúng ta đều có chút quen biết, đừng nóng tính như thế chứ?”
“Mau nói, nhanh nhanh để ta còn tu luyện.”
“Lâm đồng môn quả nhiên chí hướng cao xa, một lòng tu luyện cầu tiên đạo, chúng ta thực tựa đom đóm dưới ánh trăng, không sánh được là vậy.”
“....”
“Xéo, lăn!”
Lâm Trường Sinh không nhịn được liền văng tục, bị một tên cong cong tới vuốt mông ngựa, có kẻ bình thường nào mà chịu cho nổi?
Nếu không phải không muốn thế giới tới hồi diệt vong, hắn thực muốn viết ra Việt Nhân Ca cho tên này nghêu ngao một hồi.
“Ha ha, Lâm sư đệ quá nóng tính rồi, có gì chúng ta cùng bàn luận, cần gì phải nặng tiếng như thế?”
Hàn Uyên cũng từ hậu đội đi đến, Lạc Thuyên thấy hắn liền nháy nháy mắt với Lâm Trường Sinh, ngươi cứ từ từ nói chuyện, ta cáo lui trước.
Nhìn tên này lủi nhanh hơn cuốc, Lâm Trường Sinh cảm giác có chút mộng, hình như có gì đó sai sai thì phải.