Chương 24: Kẻ điên kích động và màn kịch thú vị
Lời Lạc Thuyên nói nhen nhóm một ít hy vọng cho chúng đệ tử.
Trong trường hợp tính mạng bị đe dọa, dù chỉ là một con đường hẹp, mọi người đều sẵn sàng làm tất cả, dù là điên rồ nhất để đi qua con đường đó.
Lạc Thuyên gật đầu chắc nịch: “Đúng vậy.”
Hắn lại bồi tiếp một câu: “Nhưng n·gười c·hết là không thể tránh khỏi.”
Ánh mắt chúng đệ tử đang tỏa tinh mang, thoáng chốc ảm đạm trở lại.
Dù bản thân hiểu rõ tình huống này muốn thoát ra là mười phần hung hiểm, mạng sống thậm chí còn dễ mất hơn là ngồi yên, nhưng khi nghe tới việc sẽ có n·gười c·hết, trong lòng ai cũng sẽ nảy sinh sợ hãi.
Lời nói mông lung khó dò, Lạc Thuyên kêu có n·gười c·hết, nhưng là ai thì không rõ, thành ra tất thảy đều cầu mong không phải bản thân mình.
Lạc Thuyên không nói tiếp về vấn đề này, hắn chỉ tay, nói:
“Việc cần làm hiện tại là cứu giúp đồng môn, chúng ta cũng không thể ngồi yên được.”
Đám đệ tử bên ngoài quả thực vô cùng thảm thương, khi đám người Lạc Thuyên đi tới, cảnh tượng dù là người cứng rắn nhất cũng khó lòng mà chịu nổi.
Hai đệ tử Vũ Phong bị nện thẳng vào thân cây, toàn thân biến thành một đống thịt vụn, máu me nhuộm đỏ xung quanh, mơ hồ còn vài mảnh t·hi t·hể văng tứ tán.
Xung quanh cũng có những đệ tử khác, nhiều người đ·ã c·hết, xương cốt vỡ nát, tư thế quái dị vặn vẹo, trông qua khiến người khác sinh ra một cỗ sợ hãi.
Vài người b·ị t·hương nặng, lúc này nằm trên mắt đất kêu gào, cực kỳ thảm thương.
Nhìn cảnh tượng này, Chu Bội bịt miệng, cố hết sức áp chế cơn buồn nôn trong cơ thể, lát sau liền phun thốc tháo ra, khuôn mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc.
Không chỉ riêng mình nàng, những đệ tử khác căn bản cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, tất cả đều bị cảnh tượng kinh hoàng này trùng kích không nhẹ.
Viên Tu giơ đuốc tới soi rõ ràng, lắc đầu:
“Rõ ràng đã đươc cảnh báo rồi mà không trốn, c·hết cũng chẳng trách được ai.”
Giọng hắn lạnh lùng, ý tứ mười phần rõ ràng, căn bản chẳng có một chút thương cảm nào cho đồng môn b·ị s·át h·ại.
Đám Lục Nguyên Thuần, Vũ Hạ cũng đồng dạng điềm nhiên, cản bản không nhìn ra được một chút hỷ nộ ái ố nào.
“Ngươi…!”
Một đệ tử tay run run chỉ mặt ba người, trong mắt hiện lên một vệt tức giận.
“Đồ máu lạnh, đồng môn c·hết thảm, các ngươi không hề thương xót, lại còn ở đấy nhạo báng, thực là một lũ ác quỷ uống máu người!”
Gã hét lên, kích động tới mức khuôn mặt muốn biến dạng, hai tay vung vẩy như chực xông lên đánh nhau.
Vũ Hạ hơi nhíu mày, bất quá không làm ra hành động gì, chỉ im lặng đứng nhìn.
Lục Nguyên Thuần cũng tựa như tảng đá, hắn thờ ơ tất cả, tựa như mọi lời của tên đệ tử kia hay xác hai tên đệ tử bị chấn nát bét đều là không khí, chẳng có chỗ nào đáng để tâm.
Chung quanh bắt đầu có ánh mắt bất thiện nhìn ba người, tiếng chỉ trích cũng theo đó nổi lên, vô số lời nói khó nghe khiến Chu Bội sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
“Cha mẹ các ngươi giáo dục như thế nào mà ra loại người bạch nhãn lang như vậy, ta thực rất tò mò.”
“Đệ tử Vũ Phong hay Vụ Quang phong thực sự là thế sao?”
“Ha ha, đám người này suốt ngày chỉ ăn và luyện võ, tới mức mà tình thân thế thái cũng chai lì, thật là sư môn bất hạnh nha.”
“Thiên Nguyên tông xấu hổ vì có loại người như các ngươi.”
“....”
Lục Nguyên Thuần rốt cục khuôn mặt cũng nảy sinh một chút biến hóa, chỉ thấy hắn hai tay đan vào nhau, khớp bẻ răng rắc, lạnh giọng:
“Chuyện cha mẹ chúng ta nuôi dạy như thế nào, chưa tới phiên các ngươi quản.”
“Về việc sư môn cảm tưởng với chúng ta như thế nào, ta thực không quan tâm. Những gì cần làm ta đều sẽ làm, rắm chó các ngươi chưa xứng đặt lên bàn với lão tử.”
Lời nói hắn cực kỳ ác liệt, chớp mắt đem đám đông kích động lên.
“Ngươi nói cái gì, chúng ta nói mà là rắm chó?”
“Tên phong cẩu nhà ngươi muốn c·hết?”
“Tông môn nhận đệ tử cũng quá tùy tiện rồi, loại người như thế này mà cũng nhận là sao?”
“Bọn chúng ở bên ngoài dù bị g·iết ta cũng chẳng ý kiến lấy một câu.”
“....”
Lạc Thuyên ôm kiếm, hai tay run rẩy, đột nhiên có một cánh tay đăm hắn đẩy ra sau.
“Ngươi…?”
Lạc Thuyên nghẹn họng, đây là Viên Tu, tên này ăn trọn đống phân của đám đệ tử, giờ thế mà còn giữ được bình tĩnh.
“Sĩ khả sát bất khả nhục, các ngươi không thể đứng yên như thế!”
“Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, ngươi đã hẳn nghe qua.”
Viên Tu lạnh nhạt đáp, dường như với hắn những lời công kích của đám đông phía trước chỉ là không khí, cản bản không lay động nổi tâm tình.
Hai người Lục Nguyên Thuần, Vũ Hạ cũng y nguyên, nếu như những lời công kích kia là sóng dữ, thì bọn họ căn bản chính là tảng đá, mười năm chẳng suy chuyển.
“Ngươi…!” Lạc Thuyên nghẹn họng, hắn không nói nổi, lần đầu phát hiện ra đám người Vũ Phong và Vụ Quang phong rất đáng ghét, từng câu từng chữ đều như khúc gỗ chặn ngang họng, không biết gỡ đi bằng cách nào.
Được rồi, phải bình tĩnh, ta là là đệ tử Thư Phong, không rảnh tranh cãi với đám võ nhân này, quá mắt mặt rồi, cốt khí để đâu, quả thực uổng công tu dưỡng, giờ chẳng khác nào lũ đầu đường xó chợ
Viên Tu xoay người lại, bình tĩnh nhìn đám đệ tử kích động, khóe miệng khẽ nhếch:
“Huống hồ, ta còn không phải quân tử.”
“Chờ mười năm không được, ta cũng không có kiên nhẫn tới thế.”
Lạc Thuyên: “...”
Võ nhân, căn bản là một lũ tiện nhân, cực kỳ vô sỉ!
Chửi thâm chúng không hiểu, chửi tục thì còn lâu mới bằng, Lạc Thuyên lần đầu phát hiện ra số phận bi ai của bản thân, không khắc chế nổi đám người này rồi.
Tên đệ tử chỉ mặt mắng Viên Tu càng thêm kích động trực tiếp vung quyền đấm. Viên Tu không kịp phản ứng, chỉ có thể giơ thân chịu trận, trực tiếp b·ị đ·ánh bay ra ngoài.
Ầm!
Thân thể hắn lui về sau vài chục bước mới ổn định trở lại, bước chân đặt xuống khiến mặt đất lõm vào.
“Dừng tay!”
Chu Bội, Lạc Thuyên hét lớn, đám Vũ Hạ, Lục Nguyên Thuần sắc mặt cũng biến đổi, căn bản không nghĩ tới, tên đệ tử kia thế mà trực tiếp động thủ, không hề có một chút cố kỵ nào.
Chuyện mâu thuẫn trong tông chẳng phải điều gì hiếm lạ, không ai coi là chuyện quá mức to tát, giải quyết nhanh nhất là sư môn hòa giải, không thì kéo nhau ra Diễn Võ sảnh tỷ thí một trận thống khoái, về sau khỏi nghĩ.
Nhưng loại người kích động tất cả, rồi bản thân cũng vì kích động mà động thủ, Thiên Nguyên tông tuyệt đối không cho qua, nghiêm trị không tha.
Đây là chia rẽ đồng môn, gây bất quá không thể giải, là đại kỵ của bất cứ tông môn nào.
Khục!
Viên Tu cảm giác đầu óc hơi choáng váng, hắn không phản ứng kịp, mơ hồ có chút đau nhức toàn thân.
Tên đệ tử kia căn bản đã phát điên, từng quyền từng quyền đánh xuống khiến cho Viên Tu không kịp hoàn thủ, khí huyết trong người cũng theo thế mà nhộn nhạo lên, khóe miệng trào ra một tia huyết khí.
Phanh!
Gã đạp bay Viên Tu, xuất thủ cực nặng, bản thân cũng là Luyện Khí cửu trọng, sức mạnh chắc chắn không kém.
“Ha ha, c·hết đi, c·hết đi!”
“Đánh hay lắm, ta ngứa mắt kẻ này lắm rồi!”
“Bạch nhãn lang, có c·hết cũng chẳng ai thương xót.”
Phía sau tiếng cổ vũ vang lên rần rần, kẻ phụ họa mười phần vui sướng, tựa như chính mình được đánh vậy.
Trong mắt mỗi người đều mang một vệt điên cuồng khó tả, dường như cảnh tượng trước mắt đã đem chúng kích phát ra, cực kỳ dữ dội.
Chu Bội, Lạc Thuyên tái mặt, vôi vàng lao lên, bất quá Lục Nguyên Thuần và Hạ Vũ lập tức ngăn cản lại, không cho tiến tới.
Hai người run rẩy nhìn, chỉ thấy Lục Nguyên Thuần khẽ nhếch miệng:
“Không cần, mâu thuẫn vốn là một quả bóng, không chọc sớm có khi gây họa, lão Viên căn bản cũng chưa xuất thủ, hai người cứ chờ xem kịch hay đi.”