Chương 23: Sĩ khí hại người
Nhìn bảng thông tin, Lâm Trường Sinh không khó để nhận ra đầu Tam giai Vô Ảnh Lang này đã b·ị t·hương.
Kỳ quái là nó không hề có chút nào là suy yếu, trái lại còn mười phần hung tợn, không thể không cẩn trọng.
“Hàn sư huynh, nó không ở đó, chúng ta bị lừa tiếp rồi.”
Hắn lên tiếng nhắc nhở Hàn Uyên, bản thân cũng nhanh chóng tìm tới vị trí của Vô Ảnh Lang.
Một khoảnh khắc rời mắt, Tam giai Vô Ảnh Lang liền biến mất, dưới tình trạng như này, tâm thần mỗi người đều là mang áp lực kịch liệt.
Không thể lơ là, không thể lơ là. Lâm Trường Sinh hai tay nắm chặt, hắn hiểu, bản thân chỉ cần sơ sót một chút, tất cả đều sẽ có thể m·ất m·ạng.
Phía đám đệ tử cũng dần lấy lại tinh thần, đó là công lao vô cùng lớn của Lạc Thuyên, tên này thấy tình hình không ổn, bèn giở ngón quỷ biện ra khích bác.
Nhác thấy có tia sáng bị che khuất, hắn lập tức hô lớn:
“Bên phải!”
Nghe có nhắc nhở, Hàn Uyên không chút do dự xuất kiếm, nhanh như thiểm điện lao v·út tới, trường kiếm phá không đâm ra khiến không khí nổ oanh oanh liên tục.
“Phi Hoa Đột!”
Lưỡi kiếm đột ngột nở ra hàng trăm đường, tựa như từng phiến hoa sắc bén, đem bóng tối lóe lên từng chùm ngân quang sắc lạnh.
Tam giai Vô Ảnh Lang đang ẩn núp, bước chân tựa linh miêu đột nhiên cảm giác có chút không ổn, vừa quay đầu sang, lông toàn thân liền dựng đứng.
Chỉ thấy một nam tử phi tốc vọt tới chỗ mình, kiếm trên tay như chớp đâm ra, dường như đem mọi bộ vị trên thân thể mình phong tỏa.
Không thể nào!
Nó mặc dù đã b·ị t·hương do chạy trốn khỏi sự vây sát của đám tu sĩ nhân tộc phía trong lãnh địa, nhưng ít nhiều chính bản thân cũng có đạo hạnh Nhị giai, dù là đối mặt với cường giả hơn một cấp độ cũng không phát sinh cảm giác như thế.
Phảng phất nam tử kia, từng kiếm đâm ra đều muốn đoạt mạng.
Nó không dám lấy nhục thân chống đỡ, liền vội vàng phi tốc lao đi.
Vô Ảnh Lang mặc dù thiên phú bản mệnh là Tàng Hình, nhưng chung quy vẫn thuộc Yêu Lang tộc, nó vẫn rất là có tự tin vào tốc độ của mình.
Khoảnh khắc kế tiếp, một đạo kim quang bắn ra, từ trong bóng tối ẩn hiện một tu sĩ nhân tộc đang chắp tay, hai mắt khóa chặt lấy mục tiêu, không gì có thể đem nó dời sang chỗ khác.
Kim quang như u linh đuổi theo, lặng lẽ đầy kiên nhẫn, từ từ tiếp cận Tam giai Vô Ảnh Lang, trực tiếp dung nhập vào thân thể nó.
Thịch!
Trong thân thể Tam giai Vô Ảnh Lang đột ngột lan tràn một cỗ lực lượng huyền bí, đem mọi huyệt đạo của nó mạnh mẽ phong bế lại.
Cái gì thế này?
Lực lượng đó lan tràn toàn thân, vô cùng lạ lẫm khiến nó mười phần hoang mang
Cảm giác cơ thể cứng đờ không thể hoạt động, Tam giai Vô Ảnh Lang tru lên:
“Hú u u u u!!”
Vô sỉ a!
Nó giận dữ, hai mắt đảo tròn, phát hiện ra kẻ vừa ám toán mình, là một tu sĩ nhân tộc, tu vi yếu kém, so ra với yêu tộc chỉ là Nhị giai cửu đoạn.
Nhân tộc hèn hạ, đó là điều mà cả yêu tộc đều có một nhận thức chung.
Bọn chúng không chỉ mạnh mẽ, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, đông như kiến, g·iết mãi không hết, hơn nữa còn thường xuyên đi chung, không thể dễ dàng mà bắt lấy được.
Với sự cao ngạo của yêu tộc, sao có thể chịu hạ mình đi ngang vai với một vương giả khác?
Nó đã hoàn toàn quên mất, khi Vô Ảnh Lang t·ấn c·ông các thành trấn, bọn chúng cũng chỉ là một lũ chó hùa.
Chẳng ai có đủ tư cách để nói, nhưng với sự kiêu ngạo của vương giả huyết mạch trong người, Tam giai Vô Ảnh Lang trực tiếp ra lệnh cho đầu óc mình quên đoạn ký ức đó đi, không được phép nghĩ đến.
Nhân loại kia, có giỏi thì ra tay đôi với ta, đừng có đứng đấy mà phù phép bản yêu chứ?
Trong lòng nó gào thét điên cuồng, bất quá thân thể lại không nghe lời, cứ như tảng đá, không hề nghe theo sự điều khiển của bản thân.
Phía sau truyền tới thanh âm binh khí xé gió mà tới, từng đợt phong bạo cuộn lên rít gào như ngạ quỷ. Tam giai Vô Ảnh Lang dù có hận thù tới cỡ nào thì cũng không thể không để tâm tới tính mạng của mình được.
Graoooo!!
Yêu lực trong thân thể nó bạo phát, đem lực lượng phong cấm thân thể trực tiếp bức ra ngoài.
Một t·iếng n·ổ oanh liệt vang lên, tựa như pháo khí bị dồn nén, cực độ khủng bố, Vô Ảnh Lang ngửa đầu rít gào, khí tức cuồng bạo tràn ra, khiến thiên địa như biến sắc, không gian cũng bất giác sinh ra run rẩy.
Oanh oanh oanh!
Cây cối rung lắc dữ dội, mặt đất như nứt toác ra, phảng phất như muốn đem mọi thứ hủy diệt.
Hàn Uyên biến sắc mặt, dị động của đầu Tam giai Vô Ảnh Lang kia cực kỳ khủng bố, không chút do dự hắn ngưng thế công lại, kiếm dựng lên, linh khí tuôn trào, trực tiếp ngưng tụ hóa ra ba đạo linh kiếm bao quanh thân thể, đem hắn bảo hộ vào trong,
Đây là Tam Linh Kiếm Hộ, vũ kỹ phòng ngự Tinh giai, vô cùng cường hãn, Hàn Uyên rất có lòng tin vào vũ kỹ này.
Phanh!
Xung kích lan tới đem thân thể Hàn Uyên gạt bay ra ngoài, lực phản chấn khiến hắn trong giây lát như muốn ngừng thở, lồng ngực bị ép lại một mảnh, khuôn mặt vì thiếu dưỡng khí mà tái nhợt đi.
Cái gì?
Hàn Uyên ngậm chặt miệng, suy nghĩ chỉ tới đó là dừng, hắn phải lo chuyện trước mắt trước.
Lạc Thuyên phía sau ẩn ẩn cảm giác không đúng, lập tức hét lớn:
“Mọi người, tất cả mau trốn!”
Đám Chu Bội, Viên Tu, Lục Nguyên Thuần, Vũ Hạ nghe Lạc Thuyên nói vậy liền chạy ngay, tốc độ còn hơn ma đuổi.
Chung quanh đám đệ tử vẫn đang vung v·ũ k·hí hăng hái cổ vũ, Lạc Thuyên lại hét lớn lần nữa:
“Các người, mau chạy a, họa sát thân tới đó!”
Vài kẻ cuối cùng cũng ngoảnh mặt sang, phát hiện kẻ kêu gào là người vừa cổ vũ, bèn ra mặt khinh bỉ, chẳng thèm nói lời nào, thậm chí còn lão lên đầu hàng, hăng hái còn gấp mấy lần trước.
Nhìn mấy kẻ ngu muốn chịu c·hết, hắn chẳng rảnh quan tâm nữa, lập tức xách kiếm chạy tìm chỗ ẩn thân, có trời mới biết được Lâm Trường Sinh với Hàn Uyên sư huynh phía trên đánh nhau với Vô Ảnh Lang tạo ra thứ gì.
Rất nhanh, xung kích ầm ầm lao tới, đem nguyên một đám thiếu niên nhiệt khí bừng bừng nhúng vào nước cho nguội lạnh, hơn nữa còn là nước đá, tê dại cả da đàu.
Phanh!
Phanh!
Phanh!
“Cứu mạng a!”
Tiếng gào thét kêu cứu vang lên khắp nơi, mỗi ngươi bị quật cho bay một nơi, nếu không phải bản thân là người tu luyện, không chừng đã táng thân tại chỗ.
“Ta còn chưa muốn c·hết, mẹ già vẫn còn chờ ta ở nhà.”
“A! Tay ta….”
“...”
Cả đoàn lập tức b·ị đ·ánh cho không còn mảnh giáp, nhiều người thực lực yếu kém, trực tiếp bị xung kích oanh kích cho thổ huyết, khí tức toàn thân xụi lơ, rõ ràng đã b·ị t·hương không nhẹ.
Đám người gào thét như c·hết cha c·hết mẹ, trước đó Lạc Thuyên đã cảnh báo, lại vì tinh thần lên cao mà hứng gió đón sương, giờ loạn thành một bầy như này khiến Lạc Thuyên có chút hối hận.
Sĩ khí, không phải lúc nào cũng tốt.
Hắn bắt đầu nghi ngờ đống sách vở mà mình đọc bao năm qua, dường như có gì đó không đúng thì phải.
Đám Chu Bội, Lạc Thuyên, Viên Tu, Lục Nguyên Thuần, Vũ Hạ nghiêm nhất làm theo lời dặn của Lâm Trường Sinh, vừa ngửi thấy mùi vị không ổn liền tìm chỗ ẩn nấp, bên ngoài có như thế nào cũng mặc kệ, bản thân phải giữ mạng mới có thể làm việc khác được.
Một vài đệ tử khác thấy họ vội vàng trốn đi như vậy cũng làm theo, số ít này chỉ đâu đó ba bốn người, so với tình trạng thảm liệt ngoài kia, bọn chúng đã là còn tốt chán.
“Chu Bội sư tỷ ngươi nói xem chúng ta có thể rời khỏi U Minh Sơn Lâm hay không, ta thực sự hối hận khi tới đây.”
Một tên đệ tử run cầm cập ngồi trong góc, Viên Tu lấy một thanh kiếm trên lưng, mò mẫm gom một chút củi khô lại sau đó chĩa kiếm vào, ngọn lửa liền bùng lên, đem soi sáng khuôn mặt tái nhợt của tên đệ tử đó.
Nghe có người nói vậy, chung quanh liền rơi vào trầm mặc. Dựa vào những gì diễn ra hiện tại, đem toàn thây sống sót còn khó chứ đừng nói tới việc là ra khỏi U Minh Sơn Lâm.
Người có tu vi cao nhất ở đây là Chu Bội, có thể vì vậy mà đám đệ tử đem một tia hy vọng đặt lên vị sư tỷ này, có thể tìm được cho mình một chút niềm tin.
Chu Bội thoáng im lặng, sau đó nói:
“Không thể.”
Lời nói vừa ra, liền đem tất cả hy vọng đều triệt để đóng băng.
Đến cả Chu Bội cũng nói vậy, xác thực nơi này mười phần hung hiểm, cửu tử nhất sinh.
Có thể là, bên ngoài Chu Bội trông rất ngây thơ, nhưng tại Thiên Nguyên tông, nàng thực sự là một người có thực lực cao cường trong đám đệ tử.
Không một ai dám khinh thường nữ nhân này, vì những gì Chu Bội nói, chưa bao giờ là hứng miệng.
Lạc Thuyên ngồi một bên nãy giờ, hai mày khẽ cau, mở miệng:
“Ta không cho rằng Chu sư tỷ nói đúng.”
“Chúng ta vẫn có thể có đường thoái lui.”
Hắn là đệ tử Thư Phong, mặc dù hắn không thực hành nhiều, nhưng lý thuyết của hắn đủ để lấp đầy lỗ hổng đó.
Nghe Lạc Thuyên nói vậy, tất cả đều là giật mình, hai mắt mở to.
“Có thể ra ngoài sao?”
“Lạc sư huynh, ngươi nói là thật?”