Chương 25: Các ngươi còn chưa có tư cách phán xét lão tử!
Nắm đấm tên đệ tử kia tiếp tục giáng xuống như mưa, Lạc Thuyên không nhịn được gào lên:
”Tên khốn kiếp, mau dừng tay!”
Hắn thực sự không chịu nổi cảnh này nữa, nhìn đồng đội b·ị đ·ánh không thương tiếc, bản thân lại bị ngăn cản quả thực rất uất nghẹn.
Tên đệ tử kích động lại tiếp tục đánh, lúc này hắn dường như đã hoàn toàn mất lý trí, chỉ còn là một cỗ máy h·ành h·ung vô thần.
Từng quyền đánh ra đều là toàn lực, dù là đám ngươi đang gào thét cổ vũ phía sau đều phải dừng lại đôi chút, trong lòng không nhịn được rùng mình một cái.
Cũng là quá độc ác rồi.
Viên Tu toàn thân thâm tím, y phục rách rưới, trông vô cùng thê thảm, trông thế nào cũng như sắp c·hết, b·ị đ·ánh tới cỡ này thì quả thật hiếm có.
Mặc dù thân thể thê thảm như thế, nhưng hắn vẫn một mực im lặng không rên rỉ lấy một tiếng, chỉ có đôi mắt là vẫn bình tĩnh như nước, không mảy may có chút dao động. Chỉ riêng phần ý chí này cũng đủ khiến người khác nể trọng.
“Đánh đủ chưa, nói đủ chưa?”
Giọng nói lạnh lùng, như băng hàn đối lập với biển lửa. Tên đệ tử kích động kia cười lên điên cuồng:
“Ha ha ha! Ngươi phải c·hết, ngươi phải c·hết!”
Gã lại lao lên, song quyền ngưng tụ cương khí, ẩn hiện có một lớp thủy vụ, khí tức nhạt nhòa mà mười phần khủng bố, đem tất cả mọi người đều biến sắc.
“Thủy Phong Quyền!”
“Đáng c·hết, hắn dám dùng vũ kỹ!”
Vũ Hạ giật mình hô lớn, bản thân lập tức di động, nhanh như chớp bá·m s·át tên đệ tử kia, ý đồ muốn chặn lại công kích của gã.
Viên Tu lúc này chợt lên tiếng:
“Không cần can thiệp, hắn bị tử khí ảnh hưởng tới tâm trí, để cho ta giải quyết là được rồi.”
Không chờ cho tên đệ tử kia tới sát mình, hắn liền tung người lao tới. Tay đột ngột móc lên, ngón tay rẽ thành ba đường, một chữ [Hỏa] chợt sáng lên ngay giữa lòng bàn tay, giây lát từ đó tuôn ra vô số linh lực, chớp mắt hóa thành một cỗ long trảo hừng hực hỏa khí.
“Hỏa Mịch Long Trảo!”
Viên Tu ánh mắt lạnh băng, long trảo mang theo uy thế lồng lộng đối chọi với thủy quyền của tên đệ tử kích động, chỉ thấy song quyền gã đột nhiên tóe máu, thủy vụ cũng theo đó tan biến.
Phốc!
Tên đệ tử kích động lập tức bị long trảo bao phủ vào bên trong, Viên Tu bóp tay lại, trên thân thể tên đệ tử lập tức nổ tung vô số v·ết t·hương, cực kỳ đáng sợ.
Chúng đệ tử xung quanh thấy cảnh này trực tiếp ngây người.
Cái này, cũng không khỏi quá bất hợp lý đi?
Bị đánh cho tới mức này mà vẫn có thể hoàn thủ mạnh mẽ như vậy, tên này là quái vật à?
Viên Tu sắc mặt vẫn lạnh băng, tay chộp tới cổ họng tên đệ tử kích động nâng lên khiến gã giãy giụa, khuôn mặt tái nhợt đi vì thiếu dưỡng khí.
“Ngươi….”
“Còn nói được?”
Viên Tu lập tức đấm mạnh vào bụng khiến gã co người lại như con tôm, nguyên bản uy phong trước đó, giờ bị hắn đánh cho tan biến không sót lại chút gì.
“Để ta nói cho ngươi biết, chuyện chúng ta làm, chưa tới phiên các ngươi bàn luận.”
“Nhìn hai cái xác kia đi, chúng c·hết rồi đấy. Lạc Thuyên đồng môn đã cảnh báo từ trước, là bản thân chúng tự rước lấy họa, không ai phải thương cảm.”
“Trong đội ngũ quan trọng nhất là tính nhất thống và đoàn kết, bọn chúng là tự mình không nghe, giờ cả đám đang nằm c·hết dí kia, ngươi thấy có gì đáng trách không?”
“Nói thật, nếu không phải là đồng môn, còn biết ngươi bị tử khí ảnh hưởng, ta trước hết sẽ xé miệng ngươi ra trước!”
Viên Tu nói cực kỳ ác liệt, từng lời từng lời đều lạnh lẽo tới cực điểm, không một ai nghi ngờ hắn, vì ánh mắt kia cho bọn họ cảm giác hắn sẽ ra tay không chút do dự.
“Còn lũ khốn các ngươi, con bà nó, các người còn chẳng có tư cách chửi lão tử, nếu không phải ta kéo các ngươi theo, phỏng chừng trong đám người đang nằm kia có không sót bất cứ một kẻ nào!
“Chúng ta không có bổn phận phải thương cảm bất cứ tên ngu ngốc nào, tất cả mọi thứ có thể làm chúng ta đều đã làm, là bọn chúng tự làm tự chịu, chẳng thể trách ai.”
Hắn ném tên đệ tử kích động ra xa, tựa như một cục phân, cực kỳ ghê tởm.
Đám đệ tử lúc nãy chửi mắng nhiệt tình, giờ khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, có vô số uất nghẹn muốn tuôn ra, nhưng rốt cục lại bị tắc ở họng, không thốt ra được.
Viên Tu nói đúng, bọn họ không có tư cách để nói bất cứ ai trong số ba người, thậm chí hiện tại tính ra, họ mới là những kẻ lòng lang dạ sói chính hiệu.
Loài người là sinh vật kỳ lạ, thể diện theo một cách nào đó luôn được đặt lên hàng đầu, đôi khi sai cũng sống c·hết không nhận.
Viên Tu vừa rồi đánh cho bọn họ không còn chút mặt mũi, giờ có vô số ánh mắt thù hận hướng lên người hắn.
Lạc Thuyên cảm giác không khí có chút không ổn, liền chạy tới hòa giải:
“Không cãi nhau nữa, các ngươi còn muốn sống không? Vô Ảnh Lang rất n·hạy c·ảm với mùi máu, giờ không dọn dẹp để chờ chúng đến mà c·hết ráo cả lũ à.”
Nghe thế, chung quanh khí thế mới mơ hồ hòa hoãn một chút. Chu Bội cũng vội vàng nói:
“Mau mau giải quyết, ta cảm giác có không ít khí tức của Vô Ảnh Lang đang hướng tới đây.”
Mọi người nghe thế, bắt đầu chia nhau ra dọn dẹp chiến trường. Lời Lạc Thuyên nói không sai, hỗn loạn như này, để Vô Ảnh Lang kéo tới, họ quả thực không còn chút đường sinh cơ nào.
Đối mặt với nguy hiểm tính mạng, dù là ai cũng sẽ phải suy tính một hai.
Tên đệ tử kích động kia được Trị Liệu sư chữa trị, gã bị sát khí ảnh hưởng, lại thêm Viên Tu hạ thủ không nhẹ, giờ hôn mê nằm một chỗ,chẳng biết khi nào mới tỉnh lại.
Lạc Thuyên nhìn tình cảnh mà thở dài, nếu cứ tiếp tục, chẳng cần Vô Ảnh Lang kéo đến, bọn họ cũng sẽ c·hết, nội đấu quả nhiên không bao giờ là điềm lành, dù nghĩ theo phương nào cũng thế.
Ngồi xuống cạnh một gốc cây, từ trên ngọn chợt truyền tới thanh âm của Viên Tu:
“Chúng ta còn bao nhiêu người?”
“12 n·gười c·hết, 8 người b·ị t·hương nặng, trừ đi Lâm Trường Sinh và Hàn Uyên sư huynh chiến đấu với Vô Ảnh Lang không rõ thì còn 15 người có thế chiến đấu.”
Lạc Thuyên chán nản nói, thanh âm không khỏi có chút mệt mỏi.
Chỉ qua một đợt công kích, Đệ nhị đoàn cơ hồ đã tổn thất thảm trọng.
Năm n·gười c·hết trong lần thú triều đầu tiên, giờ lại bảy người nữa, chẳng biết theo thời gian, người cuối cùng cũng sẽ ngã xuống.
Đệ nhị đoàn tính ra đang bị cô lập hoàn toàn, tiến lên giờ không ổn, không có đệ tử phân đà dẫn đường, bọn họ lạc trong bóng tối thì chỉ có một con đường c·hết.
Hắn không chắc rằng, phía bên trong có thể tiễu trừ được không, nhưng nếu lần nào mà cũng lọt vây một số lượng lớn như thế này, chỉ qua hai ba đợt t·ấn c·ông nữa, bọn họ sẽ chắc chẳn c·hết sạch.
Phía trong tình hình cũng cực kỳ quỷ dị, mặc dù không ngừng có thanh âm chiến đấu, bất quá dựa vào cảm giác thì lại rất xa.
“Kỳ quái. sao lại như thế được?”
Lạc Thuyên mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng hắn nghĩ mãi không ra, đánh bỏ qua một bên để chỉ huy mọi người.
Những n·gười c·hết thì được đào huyệt chôn, do thời gian gấp gáp, mọi người làm một cái mộ tập thể, sau này có điều kiện sẽ tới cải táng sau. Còn hai t·hi t·hể đệ tử nát bét kia, vì chôn cũng không thể hết mùi máu, đành phải thiêu sạch không để lại dấu tích.
Mất nửa thời gian nén hương, chiến trường rốt cục cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Giờ không ai có chút dị nghị nào với Lạc Thuyên nữa, tất cả đều theo lệnh hắn mà làm, dù sao cũng không ai muốn mình là một cái xác trong mộ phần kia.