Chương 22: Tam giai Vô Ảnh Lang xảo quyệt
Chờ rất lâu mà không thấy gì xảy ra, hắn mới chậm chạp mở mắt, đồng tử đột nhiên co rút lại, ngẩn ngơ.
“Chú ý bản thân, gặp phải công kích lập tức chạy, người ở lại dù là thương thế nặng cũng không được!”
“Ngươi là Trị Liệu sư, cả đoàn cần ngươi, nếu ngươi c·hết, tất cả đều sẽ rất khó khăn.
Lâm Trường Sinh đâm xuyên Linh Phi Kiếm qua đầu Vô Ảnh Lang, từ trong hư không toát lên một vệt sương mờ, thi cốt chậm rãi hiện ra.
Giọng hắn lạnh lùng không chút tình cảm, khiến tên đệ tử Trị Liệu sư kia cũng hơi có chút sợ hãi.
Vừa rồi vừa vặn đi qua đây, nếu không hắn cũng không cách nào phát hiện tới ứng cứu kịp thời.
Tên đệ tử Trị Liệu sư kia gật đầu lia lịa. “Nhớ, nhớ.”
Vừa rồi khoảnh khắc kia như rút sạch toàn bộ tinh thần của hắn, nghĩ lại sống lưng bất giác ớn lạnh.
Nếu không phải đồng môn kia tới kịp, hắn chắc chắn đ·ã c·hết.
Đang định mở miệng cảm ơn thì tên đệ tử Trị Liệu sư phát hiện ra người vừa cứu mình đã mất tăm mất dạng.
“Đừng có bỏ đi nhanh thế chứ.”
Hít sâu một hơi, đem đầu óc đang hỗn loạn một mảnh bình tĩnh lại, hắn nhìn xuống vài đệ tử đang b·ị t·hương, đôi mắt chợt hiện lên một vệt quyết tâm.
Trời lớn, đất lớn, mạng ta lớn nhất.
Phía Lâm Trường sinh, hắn đương nhiên không ở lại lảm nhảm, bên trên đang chém g·iết ta sống ngươi c·hết, bản thân lại ở đằng sau nhàn nhã tán gẫu thì thật không phải đạo.
Chiến trường tràn ngập thi cốt Vô Ảnh Lang, chúng c·hết đi không để lại xác thịt, vô hình chung toàn cảnh có chút kinh dị, ngược lại t·hi t·hể đệ tử Thiên Nguyên tông lại xuất hiện vài cỗ, huyết tinh chẳng hiểu sao lại mười phần nồng nặc.
U Minh Sơn Lâm quỷ dị, Lâm Trường Sinh hít sâu một hơi, đã tới thì tới đi.
Trong nháy mắt tiếng theo, thân thể hắn hư thực biến mất, trong bóng tối vụt qua một đường sát ý, cực nhanh tiếp cận lấy tiền đội.
“Hỏa Phù Không Đạn!”
Linh Phi kiếm chém liền mấy nhát, linh lực tuôn ra từ mũi kiếm vẽ thành một đạo phù, trong chốc lát, từ hư không hiện ra vô số đốm sáng nhỏ b·ốc c·háy, phi tốc bắn về phía trước như lưu tinh.
Vù vù vù vù!
Hỏa đoạn bay khiến không gian chợt rực sáng, t·iếng n·ổ vang lên liên miên không dứt, giây lát vài đầu Vô Ảnh Lang bị Hỏa Phù Không Đạn công kích trúng rú thảm, toàn thân b·ốc c·háy như đuốc.
“Ẳng! Ẳng!”
Vô Ảnh Lang dính Hỏa Phù Không Đạn giãy giụa trên không kêu gào đau đớn, Lâm Trường Sinh cũng không có lập tức chuyển hướng khác t·ấn c·ông, lại cấp tốc vẽ một đạo phù khác, có vẻ không muốn ngừng công kích lại.
Hỏa Phù Không Đạn mặc dù sát thương diện rộng, bất quá sát thương không cao, thủ đoạn vừa rồi chỉ có tác dụng cấp tốc đánh dấu vị trí của Vô Ảnh Lang, khó lòng có thể diệt sát ngay.
“Liệt Nhật Hồng Xa!” Chu Bội lao lên từ phương trận đội 7, trường kiếm trên tay huơ lên, lưỡi kiếm đỏ rực trảm ngang, thân thể thon gọn xoay tròn trên không trung, tựa như trích tiên, cực kỳ kinh diễm!
Kiếm ảnh v·út qua, đem thủ cấp hay đầu Vô Ảnh Lang b·ị đ·ánh dấu chém bay. Lâm Trường Sinh khen:
“Hay lắm!”
Vừa rồi một kiếm của nàng cực kỳ chuẩn xác, phối hợp với hắn cực kỳ nhuần nhuyễn, tiết kiệm giúp hắn một cỗ phù văn, nếu như không phải hai người mới là gặp lần đầu thì còn tưởng mình với đối phương đã chiến đấu cạnh nhau không ít.
Kiếm thuật Chu Bội xác thực cực kỳ cao, một chiêu Liệt Nhật Hồng Xa kia mười phần tinh diệu, trảm sát liền hai đầu Vô Ảnh Lang, không phải ai cũng có thể làm được.
Chu Bội chợt đỏ mặt, len lén nhìn quanh, may là xung quanh toàn là bóng đêm, không ai nhìn ra dị trạng của nàng cả, nếu không nàng thực sự không biết giấu mặt vào đâu.
“Tự dưng lên tiếng làm gì không biết, Lâm sư đệ, hừ hừ.”
Trong lòng thầm mắng một tiếng, Chu Bội động tác hơi ngưng lại, lát sau lắc đầu.
Ta làm gì vậy chứ?
Nếu như Lâm Trường Sinh biết được suy nghĩ của nàng lúc này, chắc chắn sẽ vì bất lực mà đập đầu vào tường tới c·hết.
Nữ nhân a, Tử nói cấm sai, thiên hạ duy tiểu nhân và nữ nhân là khó nuôi, khen một câu cũng bị mắng, rốt cục là muốn thế nào?
Chiến đấu nổ ra khắp nơi, do loại trừ Trận Đạo giả cùng Trị Liệu sư vài người, một người ở tiền đội cơ hồ phải chiến đấu cùng với ba đầu Vô Ảnh Lang đồng cấp cùng một lúc, tình huống lúc này cực độ nguy hiểm.
Một đệ tử bị Vô Ảnh Lang cắn trúng, không kịp ú ớ gì, cổ họng bị xé làm trăm mảnh, trong mắt Lâm Trường Sinh hệ thống hiển thị [Sinh mệnh] y đang điên cuồng rút đi, chỉ sau vài giây đã trở về con số không tròn trĩnh.
Toàn bộ đệ nhị đoàn cũng chỉ có 35 người, qua mấy đợt chiến đấu cơ hồ đã muốn tổn thất thảm trọng, như này không tốt, chỉ cần vài đợt công kích nữa, lực lượng sẽ hao sạch chẳng còn là bao, tới lúc đó giữ mạng còn khó chứ đừng nói là giữ trận địa.
Không thể tiếp tục duy trì tình thế này, nếu còn tiếp tục, tất cả sẽ đều chịu chung một số phận vong mệnh.
Thi triển khinh công lướt nhanh, hắn vung kiếm đánh về đầu Vô Ảnh Lang kia, hỏa diễm trên thân kiếm nháy mắt bùng lên, hồng sắc quỷ dị bao phủ khiến Phi Linh Kiếm hư dật như chìm trong nước.
Xoát!
Hỏa diễm dễ dàng cắt qua thân thể Vô Ảnh Lang, đem nó thiêu thành tro bụi, Lâm Trường Sinh sắc mặt âm trầm, hắn ngửi ra có chút mùi vị không ổn.
Trận địa Đệ nhị đoàn thiết lập tuy không gần vòng vây của những đạo bên trong, bất quá cũng không quá xa, cách chỉ đâu đó vài dặm đường, không thể nào có chuyện nơi này phát sinh chiến đấu kịch liệt như thế mà bên kia không phát hiện ra được.
Trừ phi có biến, nếu không nhất quyết không bao giờ bỏ mặc.
Một luồng bạch quang vụt qua trước mặt, Lâm Trường Sinh nháy mắt lông tóc gáy dựng đứng, thân thể ngả về phía sau, bạch quang lướt sát mắt, chỉ kém vài ly đã có thể chạm tới đồng tử của hắn.
“Cái gì thế?”
Tâm thần kịch liệt hoảng sợ, vừa rồi hắn cảm giác mình bị nhắm vào, sát khí phong tỏa cực kỳ nhạt, tuy nhiên khoảnh khắc bạch quang lướt qua đã khiến Lâm Trường Sinh nhận ra.
Không chút do dự quay người tháo chạy, hắn đã biết mình đụng độ phải thứ gì.
Phía Hàn Uyên cũng phát hiện ra có chỗ bất thường, đang định hỏi thì thấy Lâm Trường Sinh hét lớn:
“Vô Ảnh Lang tam giai!”
Nháy mắt tiếng hô vừa dứt, toàn bộ trận địa đều biến sắc, không ít người đều là muốn bỏ chạy
Bọn họ bất quá cũng chỉ là Luyện Khí kỳ cửu trọng, so ra với yêu thú thì là Nhị giai cửu đoạn, nếu như đối đầu với Tam giai yêu thú, chắc chắn là đi tìm c·hết.
“Mọi người mau lui lại!”
Hàn Uyên sắc mặt âm trầm, tay huơ kiếm, toàn thân bắn vọt về phía đầu Vô Ảnh Lang tam giai kia, ý đồ muốn chém g·iết tại chỗ.
Thế nhưng lúc này, đầu Vô Ảnh Lang tam giai lại bất ngờ lao ra từ phía sau trận địa, mọi người đều bị bất ngờ dọa sợ, vài đệ tử xấu số đứng gần đó lập tức bị xé xác, mùi huyết tinh tràn ngập không gian.
Hú u u u u!!
Tiếng tru của đầu hung thú vang vọng không gian, tựa như đang tuyên cáo t·ử v·ong cho tất cả sinh vật đang ở nơi này.
“Nó để lại khí tức giả, chúng ta b·ị đ·ánh lừa rồi.”
“Hàn sư huynh mau cứu!”
Người phía sau hoảng sợ thét gào cầu cứu, họ còn chưa chân chính chém g·iết bao giờ, vừa rồi chiến đấu đã khiến rất nhiều trong số đó tinh thần bị trùng kích cực mạnh, nay trực tiếp thấy đồng bạn bị Vô Ảnh Lang quỷ dị vô hình xé xác, tất cả đều là nhất thời mất đi ý chí chiến đấu.
Không thể không nói, lần chém g·iết này là một ký ức khủng kh·iếp khắc sâu vào trí nhớ mỗi đệ tử ở đây.
Mọi người cơ hồ đều là muốn t·ê l·iệt, chỉ có Lâm Trường Sinh và Hàn Uyên là còn tỉnh táo.
Tình huống xảy ra cực kỳ xấu, nếu không ứng phó kịp, chắc chắn toàn đoàn sẽ bị diệt.
Hàn Uyên tốt xấu gì cũng là đệ tử nội môn, đã đạt tới Luyện Thể kỳ nhị trọng, ít nhiều vẫn là có lòng tin vào bản thân có thể đối đầu với Tam gia Vô Ảnh Lang.
Lâm Trường Sinh thì khác, hắn trải qua ngàn kiếp, chuyện chém g·iết cũng chẳng còn xa lạ, tất cả đều là sự việc gần như hiển nhiên, không có gì lạ lẫm.
Phát hiện Hàn Uyên bắt đầu thôi động linh lực, xem chừng muốn sống mái với đầu Vô Ảnh Lang kia, hắn định khuyên rồi lại thôi, Hàn Uyên cũng có tu vi Luyện Thể, không thể c·hết ngay, ít nhiều vẫn có thể an toàn rút lui
Tân binh cường đại có thể hung mãnh lao lên, nhưng lão binh thì sẽ tìm cách sống sót, chuyện g·iết địch, vẫn là phải có mệnh mới có thể làm được.
Tam giai Vô Ảnh Lang bất ngờ lao đi, Lâm Trường Sinh giật mình, nhìn quanh, phát hiện Hàn Uyên vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào vị trí cũ của nó thì chợt hiểu, đó là khí tức giả đã đánh lừa hắn.
Đầu Vô Ảnh Lang này cực kỳ xảo quyệt, tuyệt đối không thể coi thường!
Nghĩ vậy, hắn lập tức vẽ sẵn phù văn, Linh Phi kiếm nắm chặt trong tay sẵn sàng ứng phó với mọi tình huống.
Vô Ảnh Lang lao đi cực nhanh, bất quá không thể thoát khỏi tầm mắt Lâm Trường Sinh.
Một bảng thông tin phi tốc nhảy ra.
—----------------
Chủ thể: Vô Ảnh Lang « Yêu tộc »
Xưng hào: Không có
Tu vi: Tam giai tam đoạn « 67% »
Sinh mệnh: 3200/ 5400 « 60% »
Thọ mệnh: 456 năm….
Yêu lực: 11320/ 38250 « 29,6% »
Thể lực: 1360/ 5200 «26,15% »
Thiên phú huyết mạch: Tàng hình.
Hệ thống phán xét mục tiêu đối với ký chủ: Đặc biệt nguy hiểm!
—-------------