Chương 21: Khổ chiến
“Đa tạ nhắc nhở”
Hàn Uyên nói lớn cảm tạ về phía hậu đội Đội 7, tuy nhiên không nhận được bất cứ hồi đáp nào.
“Sư huynh, kẻ này thực quá mức kiêu ngạo.”
Một đệ tử bất bình lên tiếng, Hàn Uyên chỉ cười cười cho qua, không coi đó là chuyện thất lễ.
“Bỏ đi, mọi người đều rất cấp bách, chúng ta chiến đấu thôi.”
Hậu đội Đội 7, Lâm Trường Sinh thực sự bận tối mắt tối mũi.
Chiến đấu hiện tại diễn ra cực kỳ ác liệt, không cho phép hắn lơ là một chút nào.
“Cứu ta!”
Một đệ tử độị nào đó hét thảm, không khí nhiều hơn một cỗ huyết tinh dày đặc, xem chừng là Đội 8, bọn họ ở cạnh Đội 7, vài người đang chật vật chiến đấu, tình hình vô cùng cam go.
Đội 8 không có Trận Đạo giả cũng như Trị Liệu sư, toàn bộ đều là đệ tử Vũ Phong và Khí Phong, cho dù đệ tử hai phong này thực lực cường hãn, nhưng trong bóng tối, e rằng chân tay cũng bị bó buộc ít nhiều.
Không phát huy được hết sức mạnh, điểm này cực kỳ chí mạng.
“Viên Tu, chú ý hỗ trợ đội bên cánh phải.”
Viên Tu nghe Lâm Trường Sinh nói, cũng không hỏi nhiều, theo sự chỉ dẫn của hắn tới trợ trận cho Đội 8.
Áp lực đè lên Lâm Trường Sinh ngày càng nặng, một lúc hỗ trợ cho cả hai đội, quả thực có chút không theo kịp tiết tấu.
Trán khẽ rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, hắn chợt thấy hai mắt mờ mờ, không ổn, đây là tinh thần tiêu hao quá độ rồi.
Khống chế trận pháp tuy không ảnh hưởng tới nguyên thần, nhưng cường độ phát huy lại phải liên tục, tựa như người luyện võ, diễn luyện nhiều trong một khoảng thời gian ắt sẽ mệt mỏi.
Lâm Trường Sinh cũng đồng dạng như thế, chỉ là hắn mệt mỏi đầu óc mà thôi.
“Để ta lên.” Chu Bôị đột nhiên từ phía sau bước đến. Lạc Thuyên lo lắng nhìn nàng, nói:
“Sư tỷ không nhất thiết phải cố sức, chúng ta vẫn có thể chiến đấu.”
Lạc Thuyên nói vậy không phải là vì chuyện gì, đơn giản một lý do, Chu Bội sợ không thể duy trì được tinh thần bình tĩnh.
Trong chiến đấu, mất bình tĩnh là chuyện vô cùng nguy hiểm.
Như mới lúc đầu, nàng vì sự tình quỷ dị của Vô Ảnh Lang mà hoảng sợ, nếu như lúc đó không phải Lâm Trường Sinh ứng cứu kịp, người nằm lại chắc chắn là Chu Bội.
“Không có gì, ta là sư tỷ, không thể để mọi người chịu khổ thay mình.”
Hít sâu một hơi, bộ ngực khẽ phập phồng, Chu Bội mỉm cười, lập tức tung người rời đi tiền đội.
“Chú ý bản thân.”
Lâm Trường Sinh phía sau dặn dò, Chu Bội không biết có chịu nổi nổi không, hắn không thể lúc nào cũng chiếu cố mãi một người được.
Tay vung lên, phù văn trôi nổi quanh người, một phương trận sáng lên, chính là Khốn Yêu Trận đem Vô Ảnh Lang hiện ra, lập tức Vũ Hạ và Lục Nguyên Thuần điên cuồng đánh tới, thi cốt bay đầy trời, tựa như một trận tuyết vũ vậy.
Lạch cạch lạch cạch.
Tiếng xương cốt rơi trên đất, liên tục từ hư không hiện ra khiến người khác cảm thấy quỷ dị, lưng ớn lạnh mãi không thôi.
“Hống hống!!"
Một tiếng gầm vang lên ngay cạnh Vũ Hạ, hắn cứng đơ người, khí tức t·ử v·ong lan tràn cả đại não, chốc lát hắn không kịp suy nghĩ, chỉ có thể cố gắng né tránh theo bản năng.
Bắp tay truyền tới cảm giác đau đớn như lửa đốt, phảng phất như thấu xương phá vào tận bên trong, Vũ Hạ biết mình bị Vô Ảnh Lang cắn trúng rồi, hơn nữa không phải là Vô Ảnh Lang bình thường, mà là đặc biệt lớn.
Tay bị cắn là tay phải, trường kiếm không thể động, hắn cắn răng chịu đau, dùng tay còn lại chụp lên đầu Vô Ảnh Lang, man lực khủng bố trút ra, từ năm ngón tay như bóp vào khiến cho Vô Ảnh Lang đầu lập tức vỡ vụn, não nhoe nhoét, vô cùng tởm lợm.
Đầu Vô Ảnh Lang này chí ít cũng phải có đạo hạnh Nhị giai bát đoạn, kém chút có thể bước vào cửu đoạn.
Nhìn phần thịt bám trên tay, Vũ Hạ cảm giác mình cừa dạo một vòng quỷ môn quan, nếu như không phải phản ứng kịp, phần bị cắn trúng không phải là căng tay mà chính là cổ họng.
Thứ này rất nhanh sẽ biến mất, chỉ để lại thi cốt Vô Ảnh Lang treo trên tay hắn, bất quá thương thế không nhẹ, Vũ Hạ cảm giác được xương cẳng tay mình cũng chẳng khác mấy so với đầu con Vô Ảnh Lang kia.
“C·hết tiệt!”
Kẽ răng rít lên từng hồi giận dữ, tay trái đoạt lấy trường kiếm lao lên, chớp mắt quanh hắn tràn đầy tử khí, kiểm ảnh ẩn hiện không rõ, đem theo toàn bộ sát ý của chủ nhân phát tiết lên bất kỳ sinh vật nào mà nó đụng phải.
Khốn Yêu trận lại khởi động, lần này chỉ có vài đầu Vô Ảnh Lang xuất hiện, đột nhiên phía sau có tiếng Lâm Trường Sinh cảnh báo:
“Mau chóng lui lại, thú triều!”
Vũ Hạ, Lục Nguyên Thuần nghe tới hai từ thú triều lập tức biến sắc, không chút do dự rời khỏi vị trí chiến đấu.
Quả nhiên, chỉ lát sau phía xa dần xuất hiện một đoàn khí tức hỗn loạn và cuồng bạo, mơ hồ trong đó còn có tiếng gầm thét bạo rống. Chu Bội ngưng trọng nhìn, dù nàng không hiểu rõ nhiều chuyện, nhưng thú triều vẫn là cực kỳ nổi danh.
Nàng không rõ Lâm Trường Sinh bằng cách nào xác định được, nhưng giọng điều chắc chắn của hắn khiến nàng bất giác tin tưởng.
Lạc Thuyên phía sau nghi hoặc nhìn Lâm Trường Sinh, hỏi:
“Lâm đồng môn, ngươi làm sao xác định được có thú triều?"
Hắn mặc dù cảm giác được khí tức, nhưng đó là sự tình hiện tại, Lâm Trường Sinh đã cảnh báo cách đây mấy phút.
Nếu như vậy, cảm giác của hắn phải nhạy bén tới cỡ nào?
Lâm Trường Sinh không đáp, hắn có hệ thống phụ trợ, nói ra cũng chẳng ai tin.
Phía Đội 6 Hàn Uyên cũng phát ra cảnh báo cho những đội còn lại, lập tức toàn bộ trận địa đệ nhị đoàn đều vào trạng thái phòng thủ, không ai dám có chút lơ là nào.
“Hi vọng số trận pháp mình bố trí vẫn có thể cầm cự được.”
Lệnh bài trong tay truyền về trạng thái của mấy trận pháp, Lâm Trường Sinh trong lòng hơi có chút lo lắng, dựa theo tính toán, thời gian thú triều đến còn chưa được nửa khắc, thời gian đó không đủ để cho hắn sửa chữa bất cứ trận pháp nào cả.
Trận pháp xuất hiện tình huống bị phá hoặc không thể duy trì, mặc dù vẫn có thể ứng phó, nhưng độ khó cũng vì thế mà tăng lên rất nhiều.
Trong mắt Lâm Trường Sinh hiện giờ, một loạt cái tên đang điên cuồng nhảy.
[Vô Ảnh Lang]
[Vô Ảnh Lang]
[Vô Ảnh Lang]
[....]
Dày đặc phía trước, là Vô Ảnh Lang, số lượng không dưới năm mươi đầu.
Chúng dàn trải ra, cơ hồ muốn phủ ngang toàn bộ trận địa đệ nhị đoàn.
Điều này khiến Lâm Trường Sinh có chút kh·iếp sợ.
Phải biết rằng đệ nhị đoàn theo phân bổ tiêu chuẩn cũng chỉ có 35 đệ tử, trong đó hiện tại còn vài người đã t·ử n·ạn, cũng có người b·ị t·hương, khó có thể quay lại chiến đấu.
Số lượng Vô Ảnh Lang cơ hồ là gấp đôi.
“Chú ý, chúng tới rồi!”
Hét một tiếng cảnh báo mọi người, Lâm Trường Sinh ném lệnh bài cho Lạc Thuyên, hắn luống cuống bắt lấy, chỉ nghe Lâm Trường Sinh nói:
“Giúp ta hỗ trợ mọi người.”
Lạc Thuyên giật mình, vừa quay lại đã không thấy bóng dáng Lâm Trường Sinh đâu, chỉ có thể đau khổ lĩnh trách nhiệm.
Đứng vào vị trí Lâm Trường Sinh để lại, phía trước dày đặc là bóng tối, Lạc Thuyên khẽ hít sâu một hơi, sau đó quán thâu linh lực vào lệnh bài.
“Cố lên, ta làm được mà, đường đường là đệ tử Thư Phong tinh thông bách sự, sao có thể gà mờ chuyện này được chứ.”
Phía trước, Lâm Trường Sinh nhanh chóng tìm cho mình một vị trí ẩn nấp thuận lợi, hít thở đều, cố gắng khôi phục chút thanh tỉnh cho bản thân.
Vừa rồi hắn khống chế trận pháp với cường độ cao, tinh thuần không khỏi có chút mệt mỏi.
Bóng tối dày đặc khiến người ta không thể xác định rõ không gian, càng khiến tinh thần mệt mỏi hơn.
Chiến đấu trong bóng tối, không thể không nói là hạn chế vô cùng lớn.
Lâm Trường Sinh đương nhiên không thoát khỏi điều đó, tuy nhiên hắn có hệ thống nha,.
Vô Ảnh Lang như một cơn lũ tràn đến, toàn bộ đệ tử đang ẩn nấp nhất tề xông ra, tiếng chém g·iết vang vọng khắp nơi. Chớp mắt đã có vài người ngã xuống, cũng có Vô Ảnh Lang bị diệt sát, cực kỳ thảm liệt.
Ngoài đội 8 ra, ba đội còn lại đều có Trận Đạo giả hoặc Trị Liệu sư. Trận Đạo giả liên tục thôi động trận pháp, Trị Liệu sư cũng mười phần vất vả, người b·ị t·hương liên tiếp dồn về làm họ có chút không kịp trở tay.
“Đội 9 Đội 10, các ngươi cắt người b·ị t·hương lui về!”
“Đội 8 hai người tới thay Đội 10, nhanh lên!”
“...”
Hàn Uyên toàn thân rách rưới, thương thế tuy nhiều nhưng không quá nặng, đang vung kiếm chém, lại phải chỉ huy, chốc lát khiến hắn nhận không ít công kích từ Vô Ảnh Lang.
Trị Liệu sư từ hậu đội dìu đỡ vài người b·ị t·hương trở về, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi ẩn hiện sau mỗi lần quang mang lóe lên.
Một đầu Vô Ảnh Lang vượt qua được tuyến phòng ngự phía trước, điên cuồng lao tới chỗ tên đệ tử là Trị Liệu sư kia. Hắn lập tức cảm nhận được khí tức bất thường, vội vàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy hư thực phía trước, một đầu hung lang đang nhào tới chực cắn xé mình.
“Không… Không!”
Trị Liệu sư chiến lực chẳng là bao, gặp phải công kích cùng giai chín phần là thua thiệt, đầu Vô Ảnh Lang kia đột ngột t·ấn c·ông, khiến Trị Liệu sư đó không kịp ú ớ gì, chỉ thấy trước mắt chợt trùm lên t·ử v·ong vô tận.