Chương 20: Khảo nghiệm tinh thần
Đệ nhị đoàn phụ trách truy quét Vô Ảnh Lang chạy trốn, lúc này ẩn trong bóng tối, dù giáp mặt cũng không thể nhìn nhau dù chỉ là hơi mờ mờ.
Vì yêu cầu đặc biệt không được phép để lộ vị trí, những đệ tử tại đây cũng không có đốt lửa.
Lâm Trường Sinh vận dụng hệ thống quan sát địa hình, tay ném ra vài đạo trận kỳ, lại vẽ phù văn, tám phương chợt lóe lên vài tia sáng rồi biến mất.
Đây là Hộ Thân Trận, một trận pháp phòng ngự cấp thấp, khi kích hoạt chỉ có tác dụng trong một lát, nhưng đối mặt với Vô Ảnh Lang thì như thế là đủ.
Hắn cũng không có quá nhiều tài liệu bố trí trận pháp, mỗi lần sử dụng đều phải tính toán kỹ lưỡng, không thể bài bố lung tung.
Do có hệ thống hỗ trợ đắc lực, việc này với Lâm Trường Sinh độ khó không quá cao, dạo một vòng đã bố trí xong một phương trận.
Nhìn khu vực được sắp xếp phía trước, hắn âm thầm tính toán.
Khốn Yêu trận, Hỏa Bạo trận, Lôi Phạt trận,... đều là những trận pháp cấp thấp, tuy nhiên tiêu hao tương ứng cũng được giảm thiểu.
Khéo léo vận dụng, có thể duy trì được vài đợt công kích của Vô Ảnh Lang.
Kiến tạo không có xuất hiện vấn đề, Lâm Trường Sinh luôn tin tưởng tạo nghệ trên phương diện trận đạo của mình.
“Hi vọng không có kẻ nào ngu ngốc thoát khỏi phạm vi hỗ trợ.”
Hậu trận có tác dụng hỗ trợ cho tiền đội chiến đấu, bao gồm rất nhiều công việc, từ quan sát, điều động trân pháp, hay thậm chí là chữa thương, tất cả đều do hậu trận đảm nhiệm.
Lâm Trường Sinh hơi có chút tiếc nuối, lần này trong đội lại không có Trị Liệu sư, nếu không sẽ giảm đi được rất nhiều phiền toái.
Mặc dù mỗi người cũng đều mang trong mình ít nhiều đan dược chữa thương, nhưng nếu thực sự xuất hiện tình huống b·ị t·hương nặng, số đan dược này căn bản là muối bỏ biển.
Trị Liệu sư cùng Trận Đạo giả, cơ hồ là hai thành phần khó có thể thiếu trong đa phần trận hình.
Không có Trị Liệu sư, kỳ thực dựa vào khả năng của hắn, vẫn có thể là đảm bảo an toàn cho mọi người, nhưng áp lực cũng vì thế mà tăng lên, đảm bảo không thể xuất hiện một chút sai sót nào.
Lại nhìn sang bên cạnh, những đội khác cũng đồng dạng bố trí xong đội hình, tất cả đều im lặng chờ đợi Vô Ảnh Lang tới là lập tức xông ra chém g·iết.
Thực ra lần thảo phạt này trong đội ngũ có không ít người mới. Mặc dù nói tu sĩ có thực lực mạnh mẽ, nhưng trên phương diện tinh thần không phải ai cũng đủ để đối phó với những tình huống bất ngờ phát sinh.
Nhất là đối mặt với loại chém g·iết tàn khốc như với yêu thú, nhiều người e rằng sẽ trực tiếp bỏ chạy.
Nói tới đao kiếm là một chuyện, ngày thường có thể tỷ thí xuất hiện thương thế, nhưng khi đối diện với chân chính t·ử v·ong, mới có thể hiểu thế nào là chiến đấu khốc liệt.
Lâm Trường Sinh cũng thầm hiểu, lần xuất động thảo phạt này như là một lần khảo nghiệm cho đám đệ tử chuẩn bị bước vào tầng thứ nội môn.
Nhưng khảo nghiệm như này, không khỏi có chút hung hiểm.
Bên trên nghĩ gì, nhất thời hắn cũng đoán không ra.
Chỉ có điều, hiện tại cũng không cho phép hắn suy đoán tiếp.
Ầm! Một t·iếng n·ổ vang, trên trời nổ tung hàng sa sa số hoa lửa, thiên địa nháy mắt sáng lên rồi tối sầm lại, trong mơ hồ còn như nghe thấy tiếng sụp đổ trên quy mô rộng.
“Chuẩn bị t·ấn c·ông!”
Hiệu lệnh phát ra từ Hàn Uyên Bên đội 6, Lâm Trường Sinh nháy mắt ngừng suy nghĩ, hoàn toàn tập trung vào chiến đấu.
Ù ù ù ù….
Phía xa chợt truyền tới gió mạnh, lát sau, lốc xoáy như ma thần vọt tới, đất đá ầm ầm kéo theo như thủy triều, tất cả mọi người đều biến sắc mặt, vội vàng tìm cho mình một chỗ ẩn nấp, tránh cho bản thân b·ị t·hương.
Rắc rắc rắc.
Cây cối nghiêng ngả, cả thiên địa như rung chuyển, mọi người ai cũng không dám lơ là phòng ngự một giây nào, tinh thần toàn quân nháy mắt lân vào ngưng trọng.
Chờ cho lốc xoáy qua đi, chung quanh chỉ còn là một mảnh hoang tàn, ánh sáng ngày thường không chiếu tới, nay lại xuất hiện vài vệt, lay lắt trong gió, hư thực đem không gian tối đen như mực càng ngày càng khó phân biệt.
Trong không khí phảng phất có mùi máu tanh, Lâm Trường Sinh khẽ biến sắc, hét lớn:
“Chúng tới đấy!”
Từ trong bóng tối, vài thanh âm xé gió sắc lạnh cắt tới, khí tức cuồng bạo mà âm trầm. Chu Bội huy kiếm, một đường trảm ngang, chớp mắt như chạm vào một sinh vật nào đó, trực tiếp xẻ đôi.
Huyết tinh bắn ra lập tức bốc hơi, sắc mặt nàng hơi tái lại, đó là Vô Ảnh Lang.
Mơ hồ thấy được nửa bộ hài cốt vừa lộ ra đang xao động liên tục, Chu Bội trong lòng hơi run, kiếm trên tay cũng như mất cảm giác, nàng còn chưa thấy sự tình quỷ dị như này bao giờ.
Chung quanh truyền tới tiếng chém g·iết, đột nhiên nghe thấy Lâm Trường Sinh hét lớn:
“Chu sư tỷ, chú ý nguy hiểm!”
Chu Bội hoảng sợ lùi lại hai bước, ánh sáng lọt qua tầng lá dày chợt biến mất, nàng như thấy được một đầu hung lang nhào tới, chực xé nát cổ họng mình.
Chân thoáng chốc nhũn ra, dường như thế giới đều đang khép lại, sự kinh hoàng lan tràn toàn thân khiến Chu Bội không thể làm ra bất cứ phản ứng gì.
Khí tức đặc trung của Vô Ảnh Lang ập tới trước mặt, Chu Bội nhắm chặt hai mắt lại, ngã xuống, chờ đợi t·ử v·ong.
Bên kia, Vũ Hạ cùng Lục Nguyên Thuần thấy được dị trạng của Chu Bội, lập tức hét lên:
“Chu sư tỷ, cẩn thận!”
“Chu sư tỷ, mau lui lại!”
Khí tức của Vô Ảnh Lang, bọn họ cảm nhận được mười phần rõ ràng.
Bất quá khoảng cách quá xa, căn bản trong một nhịp không thể ứng cứu được, chỉ có thể bất lực nhìn.
Đột nhiên phía sau có dao động linh lực, chung quanh Chu Bội chợt hiện lên một tầng quang mang, phù văn như thủy triều tuôn ra, đem thân thể nàng bảo hộ vào bên trong.
Ầm ầm ầm!
Vô Ảnh Lang t·ấn c·ông Chu Bội chợt rú thảm, lôi đình đánh xuống như mưa, trong chốc lát oanh kích nó thành tro bụi.
Mọi người còn đang sững sờ, chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì chợt có tiếng Lâm Trường sinh nhắc nhở:
“Chú ý chiến đấu, ta không thể bảo hộ mãi được đâu.”
Vừa rồi hắn nhanh tay thôi động Hộ Thân trận cùng Lôi Đình trận cứu nguy cho Chu Bội, nếu không phải Lạc Thuyên quan sát tốt, có thể Lâm Trường Sinh đã không thể kịp thời xuất thủ như vậy.
Chu Bội được Viên Tu từ hậu đội dìu về, nàng còn chưa hết hoảng sợ, có lẽ phải để một lúc mới có thể ổn định được.
Phía trước cũng không lơ là, liền tập trung vào việc chém g·iết.
Đằng sau có hỗ trợ tốt như vậy, đem đến yên tâm rất lớn cho đồng đội.
Có quả núi như hậu đội cho dựa, bọn họ liền có thể thoải mái tung hoành.
Vũ Hạ, Lục Nguyên Thuần hai mắt đỏ như máu, bắt đầu vung binh khí điên cuồng chém g·iết.
Viên Tu cũng gia nhập, thế chỗ cho Chu Bội, chiến đấu chốc lát tràn ngập khốc liệt.
Khí thế Đội 7 tăng mạnh, chốc lát chung quanh đã xuất hiện không ít xương khô do Vô Ảnh Lang c·hết đi để lại.
Lúc này, Lâm Trường Sinh điều động trận pháp hỗ trợ cực kỳ cẩn thận.
Vừa vào đã mất đi Hộ Thân trận, hắn lúc này tuyệt đối không thể lơ là.
Tay cầm một tấm lệnh bài, linh lực quán thâu vào khiến nó sáng lên rực rỡ, đây chính là vật hạch tâm phương trận, có nó mới có thể điều khiển chỗ trận pháp Lâm Trường Sinh đã bố trí.
“Giết!!”
Bên cạnh chợt lao lên vào bóng trắng, chung quanh không ít Vô Ảnh Lang rú thảm. Lâm Trường Sinh hơi giật mình, hắn nhận ra, kia là Hàn Uyên.
Hàn Uyên là đoàn trưởng đệ nhị đoàn, lúc này lại lao lên không chút suy nghĩ, Lâm Trường Sinh thoáng chốc nghi ngờ tên này có điên hay không.
Dù ngươi có tu vi Luyện Thể cũng không thể liều lĩnh thế chứ?
Nhìn hắn bỏ xa đồng đội sau lưng, Lâm Trường Sinh thầm mắng: “Ngu ngốc!”
Đáy mắt điên cuồng lấp lóe ngân quang, Lâm Trường Sinh lập tức xác định được mình cần làm gì.
Tâm thần khẽ động, linh lực quán thâu, hắn không chút do dự quát:
“Khốn Yêu trận, khởi!”
Khoảng tối phía trước chợt lóe lên vô số ánh sáng, trói buộc lấy Vô Ảnh Lang trong phạm vi tác dụng, số lượng không dưới trăm đầu, từ khắp mọi nơi phân tán, tựa như một tấm lưới lớn sắp chụp lên toàn bộ độ hình đội 6 lao lên.
“Đoàn trưởng cẩn thận!”
Nghe có tiếng ai đó nhắc nhở sau lưng, Hàn Uyên giật mình, phát hiện quanh mình có không ít Vô Ảnh Lang, hắn lập tức vung kiếm chém g·iết, sau đó cấp tốc lùi lại với đồng đội.
Vừa về tới nơi, Hàn Uyên lập tức hỏi:
“Khu vực này thuộc đội nào?”
Một người trong đội liền đáp:
“Đội 7, sư huynh có việc gì sao?”
Hàn Chu nhìn về phía sau đội 7, một mảng tối đen, chỉ có lập lòe vài tia sáng, hắn biết đây là có người đang thôi động trận pháp.
“Không có gì, chỉ là muốn biết mà thôi.”
Người vừa nhắc nhở hắn, có lẽ chính là Trận Đạo giả đang điều khiển trận pháp kia.
Giọng nói từ khá xa, chính điều này đã giúp Hàn Uyên xác định ai là người vừa nhắc nhở, cứu hắn một mạng.
Nghĩ tới chung quanh vừa rồi có không ít Vô Ảnh Lang, hắn hơi rùng mình, nếu là tiến thêm một chút nữa, kết quả có lẽ đang không tốt như này rồi.