Chương 19: Nơi này thật quá mức yên ắng.
Quản sự trong mắt đám đệ tử chưa bao giờ có hảo cảm, ít nhất là với những người ở đây, còn ai có quan hệ mờ ám gì thì tạm thời không nhắc đến, vì chẳng ai rõ cả, có phải người trong cuộc đâu mà biết.
Đám đệ tử tập hợp rất nhanh tụ tập trước đại trướng, từ mọi hướng đổ về, hơn ngàn con người khiến khoảnh đất cũng có chút chật chội.
Lâm Trường Sinh gặp được Lăng Siêu, tên nhóc này không ngờ cùng đội với Trần Kiệt, đội 14, dựa theo thứ tự thì là ở đệ tam đoàn, cách đội 7 hắn một đoàn là đệ nhị đoàn.
Lăng Siêu gặp được Lâm Trường Sinh thì hai mắt sáng lên, vội vàng hỏi thăm:
“Lâm sư huynh tốt chứ.”
Lâm Trường Sinh cười đáp: “Ân, là còn tốt.”
Lăng Siêu hưng phấn rút kiếm ra, khua khua vài đường, “Lão đại, huynh chỉ điểm ta một chút chứ, mấy ngày vừa rồi ta vừa ngộ ra thứ này, không biết huynh có phiền không?”
“Giờ không ổn.” Lâm Trường Sinh đáp. “Kiếm ngươi rất mạnh, nhỡ ngộ thương ngươi khác thì sao?”
Quả thực xung quanh có rất nhiều người, không tiện biểu diễn ở đây. Lăng Siêu hơi xấu hổ, chắp tay nói: “Đa tạ sư huynh nhắc nhở.”
Tên nhóc này thiên phú không tồi, kiếm đạo là đường đi chính xác của hắn, lại lấy khoái kiếm làm chủ tu, lực công phạt tất nhiên cực cường, duy lực khống chế lại hơi kém, nếu hôm đó Lăng Siêu mạnh hơn, hắn có thể có chút hứng thú nào đó.
Thiếu niên thất bại mà không nản, nhìn hắn bây giờ dường như trận thua giao đấu kia chẳng khiến Lăng Siêu nhụt chí, trái lại càng ngày càng tinh tiến, từ trên thân hắn, Lâm Trường Sinh cảm nhận tới một cỗ khí tức sắc bén, thuộc về khí tức của kiếm khách chân chính.
Thứ tinh thần này, mới là điều khiến Lâm Trường Sinh cảm thấy hứng thú.
Lăng Siêu bắt đầu ba hoa, không biểu thị được bằng tay hắn liền dùng miệng, lưỡi uốn ba tấc không ngừng nghỉ, tên nhóc này nói thật nhiều, làm hắn bất giác nhớ tới tên thuyền phu trong trấn Thạch Đổ.
Đệ tử theo hiệu lệnh đã tập trung đầy đủ, tiếp đó theo phân phó, tất cả đều phải nhổ trại, theo sự chỉ dẫn của quản sự và đệ tử dẫn đường tiến tới vị trí đã chỉ định.
“Chúng ta vừa mới hạ trại mà, sau đã nhổ trại rồi?”
Chu Bội khẽ mở miệng nghi hoặc, Lâm Trường Sinh lắc đầu, tỏ vẻ không biết.”
“Chuyện này ta cũng không rõ, Mạc trưởng lão làm vậy ắt có ý đồ cả.”
Viên Tu nói:
“Ta cứ có cảm giác sai sai.”
“Viên đạo hữu nói đi.”
“Không biết, chỉ là cảm giác thôi.”
Lục Nguyên Thuần chỉ tay:
“Im lặng đi, tổng quản tới rồi.”
Mọi người đều ngừng bàn tán lại, đứng lặng tại chỗ.
Mạc Phương Diên bước từ trong đại trướng ra, người đã mặc sẵn khôi giáp. Lâm Trường Sinh kinh ngạc, vì kiện khôi giáp kia, là một pháp bảo Hoàng giai.
—------------
【Vật phẩm: Long Nha Khải « Hoàng giai hạ phẩm »】
【Phòng ngự: 3240 « Vật lý »】
【Độ bền: 21】
【Đặc biệt: Kỹ năng bị động: [Long Thể]: Kích hoạt sẽ khiến Long Nha Khải trong 10 giây kế tiếp sở hữu phòng ngự vật lý tuyệt đối với công kích dưới Tụ Nguyên. Điều kiện phát động: tiêu hao 1 điểm độ bền. Thời gian hồi chiêu: Không có.】
【Mô tả:Khải giáp do một đại sư luyện khí chế tạo ra, là một tuyệt tác hiếm thấy khi phát huy tối đa tác dụng của tài liệu dung nhập vào Long Nha Khải có thể đem lại.】
—-----------
Lâm Trường Sinh trong nháy mắt chấn kinh.
Long Nha Khải này không hổ là Hoàng giai, mặc dù chỉ là hạ phẩm, nhưng thứ quan trọng nhất chính là kỹ năng 【Long Thể】 kia.
Trong mười giây, có thể ngăn chặn mọi công kích vật lý dưới Tụ Nguyên cảnh, tính ra mà nói, trong mười giây đó, Mạc Phương Diên với tu vi Ngưng Thần cảnh chính là vô địch.
Thứ duy nhất có tác dụng chính là công kích linh hồn, bất quá loại thủ đoạn này vô cùng quỷ dị, không phải tu sĩ nào cũng có thể lĩnh ngộ.
Có điều, bảo vật Hoàng giai, dù là tu sĩ Ngưng Thần, cũng rất ít người có thể động đến, đa phần đều là dùng bảo vật Tinh giai.
Lão Mạc này vậy mà lại có bảo vật Hoàng giai, hơn nữa còn là khôi giáp.
Phải biết rằng, chế tạo khải giáp, độ khó hoàn toàn chênh lệch so với chế tạo binh khí.
Sự phức tạp trong đó không chỉ nằm ở khống chế hỏa lực, tài liệu luyện khí mà còn là phù văn tăng cường được khắc trên đó.
Nhiều Luyện Khí sư, không chỉ tinh thông luyện khí, mà trên chính là tinh thông phù văn.
Điều này khiến Lâm Trường Sinh ngưng trọng, Hoàng giai bảo vật xứng được đem là bảo vật áp đáy hòm, vậy mà Mạc Phương Diên cũng đem khoác lên người, cho thấy chuyến thảo phạt này hung hiểm không ít.
U Minh Sơn Lâm từ lâu vốn không phải cát địa, nghĩ tới quyết định của mình khiến hắn có chút hối hận, lần này liều mạng nhìn thật lỗ vốn, không hay rồi.
“Lần này tông môn phân phó, chúng ta sẽ tới đây để thảo phạt Vô Ảnh Lang, chú ý trong chiến đấu không được rời quá xa đoàn đội, luôn luôn cảnh giác, Vô Ảnh Lang có thể tàng hình, sẩy là có thể m·ất m·ạng, lúc đó chỉ có thể trách bản thân mình thôi.”
Theo lệnh, ba đạo sẽ chia nhau ra bao vây từ bốn hướng, dọc theo chân Trường Sơn kéo dài về phương Bắc thành hình vòng cung.
Đội 7 nhận lệnh cùng đệ nhị đoàn phụ trách truy quét yêu thú chạy thoát khỏi vòng vây ở phía Bắc, đảm bảo không đẻ lọt lưới.
Quản sự phía dưới phổ cập kế hoạch, các đạo liền lập tức hành động, theo chân đệ tử phân đà dẫn đường, từ khoảnh đất trống tỏa ra bốn phương tám hướng, tựa như mạng nhện đan xen, đem cả mảnh rừng dần chụp xuống.
Tai ách, dưới bóng tối, dần dần lan tới nơi này.
Bá·m s·át đoàn, Lâm Trường Sinh phân tâm quan sát xung quanh, sự nghi ngờ trong lòng càng được nện chặt.
Quá mức im ắng.
Theo lý mà nói, mặc dù phạm vi năm bảy dặm khu vực rìa U Minh Sơn Lâm là nơi tu sĩ nhân loại thường xuyên tiến vào, nhưng không có nghĩa là không có một đầu yêu thú nào.
Số ít các yêu thú nhỏ yếu, không thể vào bên trong, cũng sẽ lẩn quất ở nơi này.
Một đường đi vừa rồi, lại không hề có chút động tĩnh.
Điều này khiến hắn không khỏi đẩy lên một tầng cảnh giác.
Hành tẩu dọc theo lối đã vạch sẵn, rốt cục bọn họ cũng đã tới vị trí chỉ định.
Đệ nhị đoàn phụ trách phục kích, nhanh chóng phân ra, dựa theo vị trí đã thống nhất từ trước, bắt đầu tiến hành mai phục
Theo đề nghị của Lạc Thuyên, cả đội sẽ chiến đấu theo đồ hình tam giác, gồm hai người áp trận, ba người chủ công, hai người dự bị, chính là chiến đồ tam giác sắt điển hình.
Chu Bội mặc dù có chút ngây thơ, nhưng trong đội nàng có chiến lực cao nhất, vai trò chủ công đương nhiên rơi vào trên người nàng.
Hai người Lục Nguyên Thuần, Vũ Hạ sẽ phụ trợ hai cánh, Lâm Trường Sinh cùng Lạc Thuyên phụ trách quan sát cùng áp trận phía sau, Viên Tu sẽ dự bị, đề phòng bất trắc, cũng như đảm bảo an toàn cho hậu đội.
Kế hoạch đề ra, không ai dị nghị, rất nhanh đã vào đúng vị trí đội hình thiết lập, sẵn sàng chiến đấu.