Chương 18: Mọt sách nếm gia vị (Đã sửa đầy đủ)
Nhức đầu là một chuyện, nhưng Lâm Trường Sinh cũng vì thế mà can đảm lên, chí ít xung quanh đây không tồn tại nguy hiểm, cái mạng nhỏ của hắn vẫn có thể an toàn bảo trụ.
Mặc dù trong U Minh Sơn Lâm tồn tại không ít hung địa, nhưng khu vực rìa chừng năm bảy dặm vào trong vẫn là nơi tu sĩ lui lại thường xuyên, yêu thú sẽ kiêng kị không dám lại gần.
Nói sao thì nói, dù nhân tộc nhỏ yếu hơn đa số các yêu tộc, không có nghĩa là đại ngàn là lãnh địa không thể x·âm p·hạm ngược lại còn đẩy mạnh tiến vào, không lúc nào ngừng lại.
Bần đạo yếu không có nghĩa là bần đạo không đánh được, cho ngươi hơn ta một cấp độ, nhưng mười người như ta ngươi có dám đánh không?
Chơi bài này dù có hơi vô sỉ, nhưng đó là cách hữu hiệu nhất để sinh tồn.
Tất cả đều do nhu cầu, không ai nói, cũng chẳng ai có thể nói.
Nhân loại tham lam tài liệu trên thân thể yêu thú, linh dược do chúng bảo hộ, tất nhiên liều mạng chém g·iết.
Yêu thú cũng không kiêng nể, cắn nuốt thân thể nhân loại có thể gia tăng tu vi, có gì sai sao?
Ngươi g·iết ta, ta g·iết ngươi, từ thời thượng cổ đã lưu truyền chân lí này rồi.
Đào Bàn Tử cùng năm mươi đệ tử phân đà đi phía trước dẫn đường, nhìn có vẻ liều lĩnh, nhưng ít nhiều gã cũng là một vị tu sĩ Luyện Thể, nguy hiểm cũng được giảm xuống nhiều.
Năm mươi đệ tử theo sau tuy không tu luyện tại tông môn nhưng tu vi lại không hề không tồi, tất cả đều là Luyện Khí kỳ lục trọng trở lên, không kém mấy so với đệ tử chính tông.
Lâm Trường Sinh im lặng bước theo đội ngũ, không biết trong lòng nghĩ gì, trán thỉnh thoảng nhăn lại, nhìn đăm đăm về phía trước.
Cước bộ dần chậm, đội ngũ đã bỏ một đoạn. Chu Bội thấy trong đội thiếu ai đó, quay lại nhìn thấy Lâm Trường Sinh đang thừ người ra, vội vàng hô:
“Lâm sư đệ, ngươi làm gì thế?”
“Hả!?”
Lâm Trường Sinh như người từ trong mộng đi ra, ngơ ngác nhìn xung quanh. Phát hiện cả đoàn đã bỏ xa mình một đoạn, hắn vội vàng đuổi theo, cười xấu hổ, nói:
“Xin lỗi, ta có chút suy nghĩ không thông, đã ảnh hưởng tới mọi người rồi."
Dọc theo con đường mòn, đệ tử phân đà dẫn đại quân tới một khoảng đất trống, dấu vết dọn dẹp còn khá mới mẻ, dường như đã được chuẩn bị từ trước.
Chuyện này có lẽ do Đào đà chủ sắp xếp, Lâm Trường Sinh cũng không có mấy nghi ngờ.
Mạc Phương Diên cho hạ trại tại đây, trướng lớn dựng lên tại trung tâm, xung quanh là lều của các đệ tử khác.
Một quản sự đi tới, nói nhỏ vào tai, Mạc Phương diên trầm ngâm trong chốc lát, sau đó nói:
“Phân phó xuống, chúng ta sẽ hành quân nhanh, nghỉ ngơi chốc lát phải dọn trại ngay.”
Đào Bàn Tử phía sau nhíu mày, nói:
“Đại nhân, không ổn, chúng ta cần ồn định tình hình, mặc dù ta có đệ tử thông thạo đường lồi, bất quá chỉ là lối mòn thường xuyên qua lại, nếu giờ đi ngay, e rằng bên trong nhiều hung hiểm chưa rõ.”
“Không cần, chuyện này gấp gáp, chúng ta không thể ở lâu được."
Mạc Phương Diên giọng điệu kiên quyết, Đào Bàn Tử cũng chỉ có thể cúi đầu, không tiếp tục nói nữa.
Bên ngoài truyền tới tiếng huyên náo, mơ hồ còn có mùi máu tanh. Vài quản sự lập tức ra ngoài kiểm tra, lát sau quay vào bẩm báo:
“Tổng quản, là Vô Ảnh Lang tập kích, số lượng năm mươi đầu, vài đệ tử chúng ta b·ị t·hương nhẹ, chúng ta đã tiêu diệt toàn bộ rồi."
Vô Ảnh Lang mặc dù là yêu thú có tính bầy đàn cao, nhưng cũng đồng dạng trí tuệ không thấp, đối diện với nhân loại đông đảo về số lượng hơn hẳn như này, chắc chắn không thể làm ra chuyện ngu ngốc đó.
Tập tính sinh hoạt của Vô Ảnh Lang theo bầy đàn cực kỳ nghiêm mật, đứng đầu là Lang vương, cũng là con có trí tuệ cao nhất, không thua kém là mấy so với con người.
Lang vương trong đàn có quyền lực tuyệt đối, chính là chúa tể, không con nào có thể kháng cự.
"Lang vương không thể ngu ngốc tới thế chứ?"
Sự tình quỷ dị khiến Mạc Phương Diên hơi nghi hoặc, bất quá cũng chưa biết nên làm gì, chỉ ra lệnh đề cao cảnh giới, chữa trị đệ tử.
“Rõ!”
Quản sự đi ra rồi, Đào Bàn Tử cũng bị đuổi ra, trong trướng giờ đây chỉ còn Mạc Phương Diên.
Hương trầm đốt lên, khói trắng nhẹ lan đem tâm tư xao động của ông ta bình ổn lại, khuôn mặt căng cứng cũng thả lỏng không ít.
Khẽ day day huyệt thái dương, Mạc Phương Diên lấy ngọc giản ra, đặt lên bàn, ngón tay khẽ mân mê, chẳng biết nghĩ gì.
“Chuyến đi này, nhất định phải cẩn thận… “
Nhìn thanh ngọc giản mười phần đơn giản, bên trên khắc một ấn ký Thiên Nguyên đỏ rực, trong nhất thời, ông ta không nghĩ ra thâm ý trong lời nói.
“Rốt cục là sao? “
Bên ngoài, thảo trướng đội 7.
Lâm Trường Sinh bày ra vài dụng cụ kỳ lạ, giới chỉ trên tay lóe lên liên tục, giây lát liền thành một đống.
“Thứ này là gì, nhìn thật lạ mắt nha.”
"Thứ này chẳng phải của Lâm sư đệ hay sao, hỏi hắn ấy."
"Đúng vậy vậy, Sinh ca, ngươi giới thiệu một chút đi."
Cả đội bỗng chốc phảng phất như tìm được sự tình gì đó thú vị, mười hai con mắt đồ dồn vào đống đồ Lâm Trường Sinh lôi ra.
Lâm Trường Sinh nhìn đống đồ của mình cũng có chút cạn lời, sắc mặt sạm lại, trong trí nhớ của hắn không có phần nào là có đoạn nhét đống này vào giới chỉ.
Nhìn đám khỉ mắt long lanh nhìn mình, nhất tên Lạc Thuyên kia, bộ dạng cầu học phát tởm khiến hắn ớn lạnh, đành giải thích từng thứ một.
“Đây là vỉ nướng, ý như tên, dùng để nướng.”
“Cái vật hình trụ kia là bếp than, có thể dùng than củi chất vào, tránh gió tránh mưa, giữ cho lửa không tắt rất tốt, đun nấu sưởi ấm phi thường tiện dụng.”
“Này là nồi ninh áp suất, ta trong lúc rảnh rỗi làm ra mà thôi, chẳng biết hiệu quả như thế nào.”
“Cái kia là…”
Lôi một hồi kể tên rát hết cả cổ, cuối cùng cũng phổ cập kiến thức xong cho sáu bạn nhỏ, Lâm Trường Sinh khẽ thở ra một hơi, xem ra có vài món đồ kỳ quái lộ ra trước mặt thế nhân cũng không tốt, nhãn tiền là khát khô họng đây.
Giải thích cho đám Chu Bội, Viên Tu là sự tình vô cùng tốn sức, Lạc Thuyên còn đỡ, ít nhất ngồi một bên chăm chú nghe giảng, bộ dáng học sinh ngoan khiến lão sư rởm như hắn cũng thấy mát lòng mát dạ, dù nhìn hắn lúc kia có hơi ghê.
Đột nhiên, Chu Bội lại chỉ vào một đống lọ làm bằng thủy tinh to cỡ nắm tay, tò mò hỏi:
“Thứ này là gì?”
Lâm Trường Sinh nhìn sang, là gia vị, muối, tiêu, đường,... đủ các loại.
Trong giây lát, phảng phất trong lòng hắn, số lời định nói ra như thủy triều rút đi, không còn một mống.
Cạn lời.
Bi ai nhìn đám công tử tôn nữ, các ngươi nhất định tu luyện tới phát điên rồi, tới cả thứ cơ bản như muối cũng không biết là sao?
Không biết lòng nghĩ gì, Lâm Trường Sinh trong lòng thở dài. "Là gia vị, có thể dùng tới phối chế hương vị cho món ăn, rất quan trọng.". Hắn nói.
Lạc Thuyên cầm lên một lọ thủy tinh, lắc lắc quan sát một hồi, lại nếm một ít, bên trong là một thứ chất lỏng màu nâu đục, chẳng biết là thứ gì, trực giác mách bảo nó không độc.
Ách!?
Một mùi vị kỳ quái lan tỏa trong miệng, Lạc Thuyên vội vàng chạy ra ngoài, miệng nhổ phì phì, lớn giọng mắng:
“Lâm Trường Sinh, thứ này của ngươi thực khó ăn nha, chẳng phải nói gia vị dùng để phối nên hương vị tốt sao lại có thứ như thế này?”
Lâm Trường Sinh nhìn sang, có chút không biết nên nói gì, tên mọt sách này khả năng đọc nhiều tới úng não, giờ thấy nước mắm cũng muốn uống, ngụm kia cũng rất lớn, hắn thấy phần đầu đã với đi khá nhiều.
Chẳng rảnh giải thích với tên ngốc, bên ngoài có tiếng quản sự thông báo tập trung, nếu không nhanh sẽ có phiền toái.