Chương 17: Một đêm kinh thiên
Mặt hồ sôi trào, linh trì nổi nên cuồn cuộn sóng dữ, trong mơ hồ cảm giác được bốn cỗ uy áp đè nén, khí tức chính là tứ linh chi hồn bị đem làm phong ấn, mỗi cỗ đều mạnh mẽ khó tả, bá đạo tuyệt luân.
Rắc!
Trên phong ấn, kim sắc phù văn chợt nứt vỡ, lát sau tiền tan biến trong không trung. Tứ linh chi hồn gào thét bay ra ngoài, phân bốn hướng mà đi, thanh âm khủng bố như muốn đem tất cả đều chấn cho nát vụn
Ngao!
Linh thủy trong linh trì lại lần nữa sôi trào, nương theo Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ chi hồn ngưng kết thành thực thể. Bốn cỗ linh thủy này không ngờ đem tới áp bách khó tả, dường như phía trước không phải chỉ là một cái linh hồn, mà là bốn đầu chân thú thực sự.
Xếp đằng trước, Đào Bàn Tử kinh hãi vạn phần.
Tay quờ quạng bừa một thanh binh khí trên giá, là một khúc nhị côn, phía trên hoa văn đỏ rực, gã gào lên ném về phía bốn đầu thần thú, sau đó cuống cuồng chạy khỏi mật thất, như một quả bóng thịt lăn tròn.
Phanh!
Từ trong thông đạo, một bóng đen vụt ra, song chưởng đánh lên người Đào Bàn Tử, đem hắn bắn ngược vào bên trong.
Rầm một tiếng lớn, cả thân hình to lớn của gã xô vào một núi linh thạch, khiến linh thạch nhiêu mảng vỡ vụn, linh khí hư thoát phiêu miểu trong không trung, đem không gian biến thành một mảnh mờ mịt.
“Đừng đánh, đừng đánh, ta không muốn bảo tàng nữa, cho ngươi hết, cho ngươi hết!”
Đào Bàn Tử hoảng sợ tới cực hạn, lùi liên tiếp mấy bước, mông lớn chà xát lên sàn thô cứng để lại một vệt máu dài, trông vô cùng tức cười.
Phía sau linh vụ, chợt truyền tới thanh âm cười nhạt.
“Không cần ngươi cho, ta là tự tới lấy.”
Bóng người chầm chậm hiện ra, áo choàng đem người bọc bên trong, dưới mũ mờ mờ một mảnh, không thể nhìn rõ diện mạo người bên trong.
Tay cầm lên một thanh trùy thủ, hoa văn uốn lượn. Ánh đuốc chợt lướt qua, đem ánh sáng rọi lên khuôn mặt bên trong, chỉ thấy một chiếc mặt nạ điêu khắc đồ án quỷ diện, mười phần dữ tợn.
Đào Bàn Tử vừa thấy mặt nạ, lại như thấy quỷ thực sự, tròng mắt co rút lại, miệng lắp ba lắp bắp không thành tiếng: “Ngươi… ngươi là…”
“Nhận ra sao? Ha ha!”
Không một chút giả dối, quỷ diện nam tử cởi mũ trùm đầu, tháo mặt nạ xuống, đem diện mạo bộc lộ hoàn toàn.
Khóe miệng dần kéo lên một nụ cười, Đào Bàn Tử nháy mắt như rơi vào ngàn tầng băng phong, thân thể t·ê l·iệt, kinh hoảng lan tràn toàn thân, khiến gã không tài nào động đậy
Người phía trước, tựa như một tôn tử thần, bình thản mà băng lãnh nhìn gã như con sâu cái kiến.
Đào Bàn Tử đờ đẫn cả người, trong đầu chỉ có một mảng trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì nữa.
Hắc y nhân đeo lại mặt nạ quỷ diện, đôi mắt chợt lóe tinh quang lạnh lẽo.
Trùy thủ trong hư không tiêu thất, Đào Bàn Tử chợt rùng mình. Hắc y nhân phất tay, một cơn gió chợt lướt qua, gã chỉ hai mắt tối sầm lại, toàn thân hư thoát, như rơi vào vòng xoáy vô tận.
~~~
Thiên Nguyên phong, Thập Phương điện.
Nơi hậu viên, ánh trăng chiếu soi mặt hồ, từng làn bạch quang ôn nhuận đung đưa trong sóng.
Sương trắng phủ đài sen thấp thoáng, đưa không gian nơi đây yên tĩnh tựa như cõi mộng.
Một nơi này, dường như đem tâm đều bình ổn yên lặng.
Một người chậm rãi rảo bước, dưới tán liễu chậm rãi hiện ra. Bóng dài đổ dọc mặt hồ, dáng vẻ khoan thai nhẹ nhàng, khí chất ôn nhuận như ngọc, giữa thiên địa dường như muốn hòa làm một.
“Phụ thân.”
Thanh âm nữ tử vang lên. Ánh trăng khẽ rọi, đem thân ảnh một thiếu nữ sau đình viện đi ra.
Thiếu nữ một tịch hồng y, váy dài quét đất, khuôn mặt tinh xảo, như mơ mộng, mi dài thấm đẫm sương mai, khiến bất kỳ ai nhìn thấy đều sinh ra một cỗ rung động không nhỏ.
Người bước đến khẽ mỉm cười, dưới bóng liễu chầm chầm bộ hành. Một nam tử chừng tứ tuần, tay chắp sau lưng, ánh mắt cưng chiều cùng sủng nịnh nhìn thiếu nữ.
Nam tử này, chính là tông chủ Thiên Nguyên tông, Hàn Chu.
“Lan nhi, đêm rồi, ngươi cũng nên về nghỉ ngơi.”
Thiếu nữ nghe phụ thân, chỉ khẽ gật đầu.
Hai cha con bước vào đình viện, Hàn Chu ngồi xuống ghế, tiếp nhận chén trà từ tay nữ nhi.
Khẽ nhấp một ngụm, hương trà thơm ngát lan tỏa khắp miệng, nuốt xuống rồi, dư vị để lại vấn khiến người ta vấn vương mãi.
“Công phu pha trà này không tệ, Tây Hồ Thanh Liên được ngươi uẩn dưỡng thực tốt, mỗi nước đều là tuyệt mĩ.”
Thiếu nữ nghe phụ thân khen, hai mắt nhắm nghiền, trong lòng mười phần vui sướng.
“Phụ thân, uống ngon liền tốt, ta đi pha thêm.”
Nói rồi, nàng định cất bước. Hàn Chu khoát tay:
“Khỏi đi, uống thế là đủ, quá ba chén, người ta gọi là trâu uống nước lã, không hay.”
“Ân, ta rõ.”
Thiếu nữ khẽ gật đầu.
Hàn Chu hài lòng nhìn nữ nhi, nàng một mực ôn nhuận, ngồi cạnh tâm như mặt hồ tĩnh lặng, tuyệt không nhìn ra chút điểm xao động nào.
Chỉ tiếc, mẫu thân nó mất quá sớm, mình cũng chỉ có thể bồi nữ nhi ngày ngày làm bạn.
Kí ức xa xăm chợt tràn về, trên khuôn mặt hắn chợt hiện một vệt thần sắc thẫn thờ.
Nàng đi, để lại ta và Lan nhi.
Mẹ đứa nhỏ à, Lan nhi sống rất tốt, phụ thân nó đây nhất định bảo hộ con của chúng ta an toàn.
Hàn Nhược Lan, cái tên nàng đã đặt cho Lan nhi, có phải nàng đã nhìn ra được gì ở tương lai rồi chăng?
Ký ức phủ bụi hằng bao năm, giờ đây lại như tua trước mắt hắn, tựa như một hồi dạ mộng.
Bên tai mơ hồ có tiếng ai đó gọi, Hàn Chu dần tỉnh lại từ trong hồi tưởng, khóe mắt đã hơi ươn ướt.
“Phụ thân, ta không muốn về Trung Châu, tên khốn Hiên Viên đó thực sự quá mức ghê tởm.”
Hàn Nhược Lan một bên bóp vai cho hắn, giọng nũng nịu, nghe trong đó lại ra một tia khẩn cầu.
Hàn Chu hơi ngạc nhiên, bất quá nghĩ tới chuyện gì đó, sắc mặt liền ảm đạm đi không ít.
“Vi phụ đương nhiên biết, ngươi cứ yên tâm, ta tự khắc sẽ có an bài.”
Nhẹ giọng an ủi nữ nhi, hắn mong nàng sẽ hiểu cho mình.
Hàn Nhược Lan vốn là viên minh châu trên tay hắn, có người cha nào nỡ đưa nữ nhi mình yêu quý nhất cho ai không?
Một thoáng bất lực hiện lên trên khuôn mặt dãi dầm sương gió, lưng vị tông chủ Thiên Nguyên tông đại danh đỉnh đỉnh giờ đây bất giác đã còng xuống, phảng phất như trong giây phút đó, Hàn Chu đã già đi cả chục tuổi vậy.
Một tiếng thở dài não nề, hắn chầm chậm bước về đại điện. Hàn Nhược Lan dõi mắt nhìn theo, trong lòng chợt trào lên muôn vàn đau xót.
Hơn ai hết, nàng là người hiểu rõ cha nhất.
Ở địa vị cao, tất nhiên trách nhiệm càng lớn. Quyền lực càng rộng, tất nhiên việc phải xử đoán cũng càng nhiều.
Trên lưng cha, giờ không chỉ có nàng, có gia tộc, gia đình, còn là cả một Thiên Nguyên tông to lớn, hàng vạn người theo sau lưng, chỉ sơ sẩy một chút cũng đủ đem tất cả rơi xuống đáy vực.
Nhiều việc, đôi khi cũng là thân bất do kỷ, bản thân cũng không thể nào năm bắt được vận mệnh của chính mình.
Lục bình một dạng, rễ không thể cắm lâu a…
~~~
Một đêm kinh thiên, nhưng trên mặt, lại tĩnh lặng tới khó tả.
Không ai hay biết, cũng không ai có thể biết.
Dưới tầng tầng sương mù, như đem bí mật ẩn vào màn đêm, tan biến mãi mãi.
Sáng sớm, các đệ tử đã bắt đầu tập hợp tiến vào U Minh Sơn Lâm.
Phi chu chầm chậm bay lên, Đào Bàn Tử cùng năm mươi đệ tử tại phân đà cũng đi theo. Họ có nhiệm vụ dẫn đường cho đại quân tiến vào thảo phạt.
Hai chiếc phi chu, phảng phất như một sự tình thú vị, ngày hôm trước còn nhiều người tò mò, mà giờ hiện tại, lại làm như hết sức quen thuộc, làm cho Lâm Trường Sinh vô cùng kinh ngạc.
Sau chừng nửa canh giờ, rốt cục họ cũng đã tới U Minh Sơn Lâm.
Phi chu dần dần hạ thấp độ cao, Mạc Phương Diên không cho phi chu tiến vào U Minh Sơn Lâm, lý do vì sẽ kinh động tới nhiều yêu thú phi hành, bị tập kích lúc đó sẽ dẫn tới một số tổn thất không đáng có.
U Minh Sơn Lâm quả thực không hổ danh hai chữ U Minh, vừa bước vào, bóng tối tràn tới như thủy triều, cảm giác sâu không thấy đáy khiến người ta bất giác lạnh gáy, dường như trong cõi vĩnh hằng, một đôi mắt đang chăm chú nhìn lấy, theo sát chuyển động từng người.
Bóng tối, khắp nơi chỉ toàn bóng tối, dù tu sĩ có tu vi cao, thị lực được cường hóa theo thời gian cũng không thể nhìn thấy rõ ràng,
Vài tia nắng hi hữu lọt qua tán lá dày đặc chẳng xua tan nổi sự âm u vốn có của khu rừng, lại khiến chung quanh cảm thấy rợn người, dường như luôn có gì đó lẩn quất quanh đây.
Chu Bội không rét mà run, bất giác bước nhanh theo đội ngũ. Sơn lâm nhiều chốn đẹp thật, nhưng nơi này nàng dứt khoát loại ra khỏi danh sách của mình.
Sự im lặng không chỉ tồn tại ở một người, toàn quân cũng im lặng một cách quỷ dị, chỉ có tiếng bước chân loạt soạt trên thảm thực vật dày đặc, ngoài ra không hề có một tạp âm nào hết.
Thi thoảng, một tiếng tru quái dị vang lên, lại có tiếng kêu của quạ. Rừng xanh luôn là chốn bí ẩn đối với nhân loại, có lẽ từ khi thoát ly khỏi nó, nhân loại đã không còn chốn dung thân nơi này nữa rồi.
Trong đoàn, chỉ riêng Lâm Trường Sinh vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng chẳng phải hắn miễn nhiễm với loại sợ bóng tối này hay gì, nguyên nhân là đằng khác kia.
【Phong】
【Phong】
【Phong】
【........】
Khắp nơi là phong, trong mắt hắn hàng trăm cái tên như vậy nhảy múa.
Aaaaaaa!!
Có hệ thống quả nhiên là khổ mà, Lâm Trường Sinh phiền não.