Chương 16: Nam trấn quỷ dị
Bồi nữ nhân dạo phố là một kiện sự tình vô cùng tốn sức và hao của.
Thuyền phu đi rồi, hắn không thể mãi chạy theo một người được. Hầu bao Lâm Trường Sinh cũng vì thế mà nhẹ hơn không ít.
May mà hắn có tư gia tích lũy không ít, nếu như là kiếp tán tu trước đây, một buổi tối như này chắc chắn ăn cho Lâm Trường Sinh nghèo mạt rệp.
Chu Bội trước khi rời sạp còn quyến luyến mua thêm mấy món, may mà không phải đồ gì nặng, chỉ có điều ba bốn cái bùa bình an đeo trên cổ nàng kia là sao?
Lâm Trường Sinh ngồi xuống một cái ghế đá cạnh hồ Dịch Thủy, gió từ mọi phương lan tới, mơn trớn từng tấc da, mười phần dễ chịu. Tên thuyền phu kia không nói điêu, gió ở đây quả thực rất quái, không hề có một chút quy luật nào
Thuyền hoa bồng bềnh giữa hồ, đèn lồng đỏ đung đưa trong gió, tiếng ca vũ vang xa, như đưa người ta lạc trong cõi mộng
Trăng đã lên cao, một chút sương giá hạ xuống, có vẻ như đã muộn. Tiếng trống canh từ đằng xa vang lại, trong trẻo mà não nề.
Ánh trăng hòa cùng không gian, đem phong cảnh như phủ một lớp ngân mang nhàn nhạt, hư ảo không cách nào nắm bắt.
Chu Bội tới ven hồ, ngồi xuống, ánh trăng rọi lên khuôn mặt tinh xảo, đem nước da trắng trẻo ánh lên như bạch ngọc. Lâm Trường Sinh ngẩn ngơ…
“Chu sư tỷ, chúng ta về thôi.”
Nghe Lâm Trường Sinh nói, Chu Bội ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt long lanh.
“Chơi chút nữa, ta vẫn chưa muốn về.”
“Chúng ta phải điểm danh.”
“Khó lắm mới có một lần xuất sơn, chơi thêm đi.”
“Tỷ không sợ mấy quản sự cằn nhằn sao?”
“Ghét, tự dưng nhắc tới họ làm gì.”
“...”
~~~
Phía nam trấn chìm trong vắng lặng, tàn tích đổ nát, nhà cửa xiêu vẹo, mỗi một bước đi đều như cuộn lên vô vàn ký ức, nơi này trước kia có lẽ là một nơi rực rỡ mười phần, dù qua thời gian bào mòn, vẫn vô phương gột rửa đi những phong quang vốn thuộc về nó.
Một gian nhã thất giờ đã mục nát, bên ngoài có ánh lửa truyền vào. Cạch một tiếng, cảnh cửa bị đẩy ra, bụi từ mọi phương rũ xuống như mưa, đem cả sự hoang tàn ẩn chứa sâu trong mình mà lặng xuống.
Có người bước vào, thân hình to lớn như trái bóng. Ánh lửa rọi lên làm lộ ra khuôn mặt: Đào Bàn Tử.
Ra ngoài ban đêm mà lén lút, chín phần chẳng phải chuyện tốt lành. Họ Đào tuy không phải k·ẻ g·ian ác, nhưng chuyện đang làm đây cũng chẳng mấy quang minh chính đại.
Cẩn thận ngó nhìn xung quanh, Đào Bàn Tử khẽ nhấc một viên gạch lên, phía dưới là một cánh cửa sập bằng đồng, gỉ xanh cho thấy niên đại của nó đã có từ rất lâu.
Thân thể to lớn không phải là ưu điểm của di chuyển, chật vật một hồi, hắn mới lách được mình xuống, y phục rách ra để lộ vài vết xước, máu chẳng thấy mấy, chỉ có mỡ trắng hếu.
“Khà khà…”
Phía dưới là một căn hầm nhỏ, mùi ẩm mốc vương khắp nơi. Ánh lửa vừa sáng lên, vài sinh vật kỳ lạ chợt lao vụt ra khỏi căn hầm, nhanh như một cơn gió.
Đào Bàn Tử tự dưng thấy sống lưng lành lạnh, nhưng rất nhanh gã đã trấn tĩnh lại. Có lẽ là mình quá nhát c·hết mà thôi.
Từ lâu, Đào Bàn Tử đã vô cùng căm ghét sự hèn nhát của mình. Gã cố gắng đương đầu với mọi thứ, nhưng mỗi lần như thế, lại là một lần nỗi sợ cố hữu trong lòng trỗi dậy, nhấn chìm mọi cố gắng trong vô vọng.
“Kệ đi, lão tử sống tới tận bây giờ là nhờ bản tính đó, bảo tàng gì chứ, cái mạng của ta..."
Ý nghĩa muốn rời đi chợt hiện lên, Đào Bàn Tử lập tức gạt đi.
Gã, chạy trốn đã quá đủ rồi.
“Hai mươi năm của ta không thể phí được. Đào Bàn Tử, ngươi phải cố lên…”
Khẽ lẩm bẩm trấn an bản thân, nỗi sợ càng ngày càng lớn. Đào Bàn Tử trong giây lát như thấy được sự bất lực của bản thân, không tài nào thoát ra được.
Đi tới cuối hầm, gã dùng tay lau đi bụi bẩn trên tường, chỉ thấy phía sau lộ ra một tấm bích điêu tàn tạ, hoa văn cũng không còn rõ ràng. Nhưng khuôn mặt co rúm vì sợ hãi của gã giờ phút này lại lộ ra vẻ tham lam điên cuồng.
“Đây rồi, đây rồi, không uổng lão tử nhẫn nhịn. Thanh ngọc giản kia là thật, là thật!”
Gã cười lên khành khạch, tay đánh ra hai đạo trận pháp, chớp mắt đã dung nhập vào thạch bích.
Rắc rắc!
Căn hầm khẽ rung lên, thạch bích từ sâu bên trong chợt sáng lên vô vàn quang mang hư ảo, vô cùng rực rỡ.
Đào Bàn Tử lại tiếp tục kết thủ quyết, miệng lẩm bẩm vài câu khó hiểu, đột nhiên quang mang thu liễm, biến ảo một một hồi liền ngưng kết thành vô số phù văn, cực kỳ thần dị.
Trong góc tối, có tinh quang chợt lóe.
“Khai!”
Trận pháp đột nhiên bị đẩy ra ngoài, Đào Bàn Tử đã có chuẩn bị từ trước, lấy trong người ra một bình huyết dịch nhỏ, bóp nát, sau đó vẩy lên trận pháp.
Ầm ầm ầm ầm!!
Khục!
Một lực lượng cuồng bạo chợt trào vào thân thể gã, khiến sắc mặt Đào Bàn Tử chợt đỏ lên, phun ra một ngụm máu.
Gã kinh hãi nhìn thạch bích, chỉ thấy bên trên hai đoạn trận pháp vỡ nát, thạch bích cũng nứt ra làm đôi đổ sang hai bên, để lộ ra phía sau một thông đạo sâu hun hút.
Chuyện gì xảy ra?
Đào Bàn Tử lau máu trên khóe miệng, cẩn thận tiến tới gần thông đạo.
Bên trong thông đạo không ngờ lại có ánh sáng, từng viên minh châu khảm trên tường chính là nguyên nhân.
Minh châu đều to bằng nắm tay trẻ con, ra bên ngoài mỗi viên giá trị ngàn kim khó lấy. Đào Bàn Tử hơi liếc mắt, áp chễ cỗ ham muốn chực trào ra của mình, đây không phải mục đích, mục đích của hắn là cái khác kia.
Tiến vào bên trong thông đạo, nơi cuối lại là một bức thạch bích, trên điều khắc sáu tôn đại tiên, mỗi người lại cầm một vật khác nhau, người đứng giữa tay mang kiếm, trường sam tung bay trong gió, phía trước là đại hải sóng dữ, vô vàn thủy quái nhào lên như chực ăn sống nuốt tươi.
Đào Bàn Tử mò mẫm trên bức vách. “Cách!” một thanh âm đánh gọn vang lên, thạch bích rung động, từ từ mở ra, để lộ ra một gian mật thất phía sau.
“Ực.”
Hai mắt Đào Bàn Tử chiếu nhận một tia sáng, trong chốc lát liền đờ đẫn, yết hầu chợt chuyển, khẽ nuốt nước bọt.
“Phát tài rồi, ha ha ha!!”
Bên trong mật thất, linh thạch xếp thành đống, tràn cả ra bên ngoài, khắp nơi linh khí nồng đậm. Đào Bàn Tử ngây ngốc bước vào, mỗi bước đi đều run rẩy, dường như cảnh tượng này khiến hắn rung động cả đời khó quên.
Hai bên vách mật thất khoét vào làm kệ, bên trên chất đầy bí tịch công pháp cùng vũ kỹ, tầng trên cùng treo một vài kiện binh khí, đao thương kiếm kích, không gì không có.
Số lượng phải bên đến cả ngàn vật. Nếu trừ bỏ linh thạch, đống bí tịch cùng v·ũ k·hí kia chắc chắn là vật khiến thế nhân điên cuồng tranh đoạt.
Tại trung tâm mật thất, một linh trì khổng lồ đang tuôn chảy, linh khí bốc lên mờ mịt khiến không gian trở nên hư ảo.
Một thạch trụ cao chừng hai trượng sừng sững giữa linh trì, phía trên cắm một thanh trường kiếm hoa văn cổ xưa, khí tức cảm gió dù mười phần nội liễm nhưng sự khủng bố vẫn thoát ra khiến người ta không rét mà run.
Đào Bàn Tử bước nhanh về phía linh trì, trong đôi mắt lộ vẻ chấn động.
“Khó trách, khó trách, một nơi linh khí khô cằn như vậy, lại có thể dưỡng được thanh tuyệt thế bảo kiếm này, ra là toàn bộ đều được tập trung tại đây, tạo thành Tiên Thiên Linh Tuyền!”
“Thủ đoạn tu chân giới ngày đó, quả thực cao minh.”
Trường kiếm lặng im cắm tại trung tâm linh trì, xung quanh có kim sắc phù văn bao phủ, mơ hồ có một cỗ uy áp đan xen truyền ra.
“Thanh Long phù văn, Bạch Hổ phù văn, Chu Tước phù văn, Huyền Vũ phù văn….”
“Tứ Linh Phong Ấn Đồ?”
Nhìn kỹ phù văn bao quanh trường kiếm, sắc mặt Đào Bàn Tử có chút khó coi.
Tứ Linh Phong Ấn Đồ, nghe đồn do Thái Huyền Chân Nhân sáng tạo, tập hợp tứ linh chi hồn, lại vận dụng phù văn của bốn tộc mà tạo thành loại phong ấn này.
Tứ Linh Phong Ấn Đồ phi thường khó phá giải, không chỉ vì phức tạp, mà còn liên quan tới liên kết mười phần chặt chẽ của cấu tứ phù văn.
Trong quá trình phá giải nếu bất cẩn, có thể sẽ dẫn tới phản ứng của Tứ Linh, nếu như yếu nhược một chút, có thể sẽ trực tiếp yên hôi phi diệt.
Tứ Linh bao gồm Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ.
Trong đó Thanh Long được sử dụng làm phong ấn phần hồn, Bạch Hổ phong ấn phần xác, khiến cho hai bên không thể liên kết.
Chu Tước đem gia cố không gian phong ấn, ngăn chặn việc dùng thuật thức không gian p·há h·oại từ bên trong.
Huyền Vũ gia cố phù văn phòng ngự bên ngoài, ngăn chặn tác dụng của ngoại lực muốn tác động vào phong ấn.
Trong giới tu sĩ còn có câu nói rằng, nếu như tu vi không vượt qua ít nhất hai đại cảnh giới so với Tứ Linh chi hồn được phong ấn trong Tứ Linh Phong Ấn Đồ, công phá b·ạo l·ực phải chuẩn bị sẵn việc Diêm vương hỏi thăm.
Đào Bàn Tử hiểu rõ câu nói đó, với bản tính của gã, tất nhiên sẽ không mạo hiểm đặt tính mạng của mình vào việc cửu tử nhất sinh này.
Chỉ thấy gã lẩm bẩm một mình:
“Quả nhiên là thế, ngọc giản không sai.”
Tay lấy trong giới chỉ ra một tấm ngân bài, khí tức cổ xưa thê lương, gã ném xuống linh trì, chớp mắt liền mất hút trong linh thủy trắng xóa.