Chương 15: Thuyền phu là một cái tên đa cấp hạng nặng
Lũ tửu quỷ, kẻ tung người hứng, văn thơ lai láng đầy hai háng, chẳng biết chỗ nào. Trăm tên văn sĩ, trăm cái lu rượu, kẻ nào kẻ nấy nốc Hoa Lư Tửu nhiệt tình, cho tới lúc nằm nhũn ra không lết nổi, báo hại Lâm Trường Sinh phải kéo xếp lại một chỗ.
Trả tiền rượu xong, quay sáng nhìn Lạc Thuyên, tên khốn này giờ ngủ như c·hết, rượu dù ngon tới mấy mà vào bụng rồi trào ra cũng chẳng thơm nổi nữa, Chu Bội đã bịt mũi tái mét rồi kìa.
Khách nằm ở đây, tiền đã trả, tất nhiên mặt dày để chúng lại cũng được. Chu Bội vừa bịt mũi, phe phẩy tay, nói:
“Sư đệ, chúng ta đi thôi, toàn một lũ say khướt, may chỉ có Lạc sư đệ, nếu nhiều đồng môn tại đây thì quả thực quá mất mặt rồi.”
Lâm Trường Sinh gật đầu, cùng nàng rời khỏi Xuân Vũ Lâu.
Xe ngựa mấy văn sĩ đã chực chờ sẵn bên dưới, Lâm Trường Sinh chỉ tay, nói:
“Chủ tử các ngươi ở bên trên, hiện tại say gục hết rồi, lên đón về đi.”
Mấy tên xa phu nghe vậy liền vâng vâng dạ dạ cảm ơn, sau đó chạy nhanh lên lầu, thoắt cái mỗi tên trên lưng đã cõng một kẻ say rượu, để vào trong xe, sau đó leo lên ghế xà ích, hây vài tiếng, con ngựa hí lên rồi chầm chậm kéo xe đi.
Tố chất xa phu thời đại này vô cùng tốt, làm hắn bùi ngùi không thôi. Mấy tài xế riếng thời trước mấy ai được như này chứ, say á, chịu ở đây ngủ tới sáng mai đi, dậy rồi về.
Chu Bội ra tới bên ngoài, đột nhiên chỉ tay sang bờ kia kênh, nơi đó có một dãy hàng bán mấy món đồ tạp vật, đèn lồng treo rực rỡ, người qua lại mười phần náo nhiệt.
“Lâm sư đệ, có thể bồi ta một hồi dạo phố chứ?”
Khuôn mặt nàng khuất sau mái tóc dài, khiến Lâm Trường sinh nhất thời không đoán ra tâm tư.
Nhìn lên lầu hai Xuân Vũ Lâu, tiểu nhị ưu ái dành tặng cho Lạc Thuyên một chỗ cạnh hiên, gió thổi mát mẻ, tên đó cho nằm đó ít lâu, dù sao cũng là người tu luyện, cảm mạo cũng không dễ như vậy.
“Ân, chúng ta đi.”
Ánh trăng chiếu rọi mờ mờ mặt nước, từng gợn sóng lăn tăn bồng bềnh tựa mây. Nữ hài phía trước cười ríu rít, tay nắm cổ tay nam tử kéo đi. Nam tử kía sau chậm rãi bước theo, cước bộ ổn định mà vẫn kịp được tốc độ, thỉnh thoảng khóe môi lại kéo lên một nụ cười nhẹ lướt qua.
Thuyền phu lướt ngang qua, sạp đồng phía sau đúng đưa trên mặt nước. Trên thuyền bày biện vài món đồ nhỏ, có phong bao may mắn, có lì xì, cũng có những chiếc chuông gió nho nhỏ, mỗi khi thuyền lướt đi liền vang lên thanh âm vui tai rộn rã.
“Sư đệ, xem kìa!”
Chu Bội vẫy vẫy thuyền phu, lại quay lại nhìn Lâm Trường Sinh, miệng nở một nụ cười, hai mắt nhắm lại thành hình trăng khuyết.
Tại lúc đó, trong lòng hắn chợt hiện lên một vệt rung động.
Lâm Trường Sinh dù sống qua ngàn kiếp, chung quy lại cũng chưa từng chân chính biết một cái nữ nhân. Mặc dù kiếp đầu tiên là một nơi không mấy thịnh hành lễ giáo, những chuyện như dạo phố như này, hắn chỉ dừng lại ở mức chơi đùa, cũng không lấy gì gọi là nghiêm túc cả.
Một bàn tay trắng nõn huơ huơ trước mắt.
“Sư đệ, sư đệ, ngươi không sao chứ?”
Chu Bội nhìn hắn khó hiểu, chân nhỏ kiễng lên, đôi mắt to tròn tựa minh châu, trong sáng mà ngây thơ khiến Lâm Trường Sinh giật mình, vội vàng lảng mặt đi, nói:
“Không có gì, vừa nãy ta cũng uống chút rượu, giờ hơi choáng chút thôi.”
Hắn không thể nói, tỷ đẹp khiến ta thất thần đầy.
Suy nghĩ vô sỉ này tuyệt không thể nói ra, nói xong không chừng bị đá xuống kênh.
Nam nhân dù soái khí cỡ nào, ướt như chuột lột thì cũng đồng dạng chật vật. Lâm Trường Sinh chưa tới mức mù kiến thức về chuyện này.
Nữ nhân chung quy cực kỳ yêu thích mất món đồ vật đáng yêu, vừa rồi Chu Bội tìm được một chiếc chuông gió lớn cỡ bàn tay, bên ngoài làm bằng lưu ly trong suốt vô cùng đẹp mắt, liền yêu thích không rời tay.
Thuyền phu nhìn y phục hai người liền biết cự phú, cười hì hì, nói:
“Tiểu cô nương đây cũng là tinh tường, món này tai Thạch Đổ trấn chúng ta mới có, danh xưng Thiên Tinh Âm Chung. Cô nương thử thổi nhẹ cái xem, tuyệt lắm.”
Chu Bội nghe thuyền phu nói vậy, tò mò nhìn chiếc chuông gió trong tay mình, thế nào cũng không nhìn ra được chút điểm đặc biệt nào.
Có điều, thuyền phu đã nói vậy chắc chắn có đạo lý. Nàng khẽ hít một hơi rồi thổi lên cánh gió, viên cầu lưu ly bên trong đột nhiên lóe lên lam sắc nhàn nhạt, tiếp đó rung động bên trong vòm chung, tạo thành vô vàn âm thanh thanh thúy.
Leng keng!
Leng keng!
Leng keng!
Chu Bội cười híp mắt, ôm Thiên Tinh Âm Chung chơi đùa nhiệt tình, tiếng kêu như thấu lòng người, khiến người ta tưởng như lạc trong du mộng trong vũ trụ bao la.
Chẳng trách tên thuyền phu nói món này chỉ có tại Thạch Đổ trấn, nguyên lai cũng chỉ có nơi này sản xuất được. Trước đó Lâm Trường Sinh từng là tán tu, lịch luyện qua vô số nơi, kiến thức cũng phi thường rộng rãi, Thiên Tinh Âm Chung này hắn cũng chưa từng gặp.
Kỳ vật ắt có giá cao, nhìn Chu Bội yêu thích không rời tay, Lâm Trường Sinh hỏi nhỏ thuyền phu”
“Chiếc Thiên Tinh Âm Chung này, giá bao nhiêu?”
“Khách nhân, giá không đắt, ta chỉ lấy hai lượng bạc, đây là giá ưu đãi đấy.”
Hai lượng?
Lâm Trường Sinh hơi ngẩn người.
Hai lượng, tính ra không là đắt đối với hắn, nhưng với những thế nhân áo vải, hai lượng có thể nuôi gia đình nửa năm.
Nếu không phải chu cấp Thiên Nguyên tông thực sự quá rộng rãi, trước kia, dù bỏ ra một lượng cũng khiến hắn uy nghĩ ít nhiều.
Thuyền phu nhìn trán Lâm Trường Sinh nhăn lại thành hình chữ Vương (王) bèn vội vàng nói:
“Không dối lừa khách nhân, Thạch Đổ Trấn chúng ta được Đào đà chủ lập ra luật lễ, hễ khách nhân phương xa đến lần đầu, mặt hàng bán ra chỉ được lấy lãi một phần, không thể nhiều hơn. Nếu chúng ta dám sai lệnh, không cần ai nói, tất cả đều sẽ công kích.”
“Nếu không tin khách nhân có thể sang các hàng khác, giá cả tuyệt đối bằng như ta nói, nếu không ta tặng ngài luôn chiếc Thiên Tinh Âm Chung này.”
Lâm Trường Sinh nghe vậy, khẽ lắc đầu, cười nhạt:
“Không phải, ta chỉ là có chút suy nghĩ, hai lượng, ta sẽ trả đủ.”
Bốn nén bạc rơi vào tay thuyền phu, mùi kim tiền làm y sung sướng không thôi, cực kỳ nhiệt tình giới thiêu Thạch Đổ trấn cho hắn, xen vào đó là quảng bá thuyền hàng mình, hy vọng Lâm Trường Sinh có thể lấy thêm vài món nữa, thế là cả nhà ấm no.
“Khách nhân nhìn xem, kia là Quan Tinh đài, hai mươi năm trước đây có vài vị du hiệp tới đây tranh luận với một lão đạo sĩ, nói rằng sao trời bất quá chỉ là vài cái tia sáng lấp lánh, chẳng có gì hết, lão đạo sĩ kia là kẻ l·ừa đ·ảo, không đáng tin.”
“Kết quả là lão đạo sĩ thẹn quá hóa giận, không ngờ lại là chân truyền của một Đạo phái lớn, trực tiếp bỏ tiền xây một cái đài cực lớn, trên khảm bảo thạch vô số, nói như tát nước vào mặt du hiệp, trực tiếp phán mệnh cho một vài nhân vật lớn, không ngờ thế mà thành thật.”
“Ha ha, khách nhân không tin đúng không. Chuyện này tiểu nhân xác thực cũng mơ hồ, nhưng Quan Tinh đài ở đó, không tin không được. Đào đà chủ của chúng ta cũng là có trong lời phán mệnh của lão đạo sĩ kia nên mới xuất hiện ở đây đấy.”
“À kia là Hồ Dịch Phong, gió trong đây cực kỳ hỗn loạn, bất quá kỳ hoa dị thảo không ít, phong cảnh rất đẹp, nhiều văn nhân mặc sĩ tới đây, khách nhân lúc rảnh rỗi có thể tới, chắc chắn sẽ không hối hận đâu.”
“Khách nhân….”
Tên thuyền phi lải nhải nhiệt tình, nước bọt phun ra như mưa. Lâm Trường Sinh bất giác cười khổ, tên này kiêp trước đi làm đa cấp, chắc chắn sẽ có thành tựu không nhỏ.