Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hệ Thống Đeo Bám 999 Kiếp: Ta Có Thể Tính Toán Chỉ Số Vạn Vật.

Chương 14: Xuân Vũ Lâu và lũ tửu quỷ văn sĩ




Chương 14: Xuân Vũ Lâu và lũ tửu quỷ văn sĩ

Đám đệ tử xuất động lần này hầu hết còn rất trẻ, tò mò cố hữu tất nhiên không thể thanh tu vài năm mà mất đi, khó khăn lắm mới có một lần xuất sơn, lại là tới một nơi phồn hoa như Thạch Đổ trấn, tất nhiên phải chơi cho đã đời.

Mạc Phương Diên không quản, mấy vị quản sự cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, thành ra trên đường Thạch Đổ trấn hiện giờ thêm một lũ nhà quê đông nghìn nghịt.

Lạc Thuyên đi giữa đội hình, chiết phiến phe phẩy, mười phần văn nhã, hấp dẫn không ít ánh mắt của nữ tử thanh lâu, oanh yến ríu rít không ngớt; theo sau là Chu Bội, tiểu ngốc manh này cứ giương đôi mắt tròn to như minh châu lên nhìn xung quanh, hại Lâm Trường Sinh phải lôi kéo nàng đi không ít, kẻo bị lạc.

Chu Bội từ nhỏ đã ở trong Dao phong tu luyện, đối với thế sự mười phần mờ mịt không hiểu rõ, giờ ra ngoài nhìn đâu cũng thấy lạ, hỏi liên hồi liên thanh.

Lâm Trường Sinh vừa đóng vai bảo mẫu coi sóc hai đứa nhóc, vừa phải móc hầu bao trả tiền, tên Lạc Thuyên kia nhìn vậy mà đúng nghĩa thư sinh, tinh thông trên sách vở cũng không có nghĩa là chuyện dân gian có thể tự nhiên, ra ngoài bình thường phải mang theo bạc, kẻ này vô tâm tới mức quăng luôn giới chỉ ở nhà, hết phần hết lời.

Còn Chu Bội, nàng chỉ quan niệm lần này thảo phạt là đi thảo phạt, căn bản không có nghĩ tới sẽ rẽ vào đây, trên người toàn thân binh khí, cũng chẳng có một cắc bạc nào. Bất quá nhìn tiểu cô nương hai mắt to tròn nhìn rưng rưng nước mắt, tay cầm bộ y phục hồng phấn, Lâm Trường Sinh thở dài, thả xuống quầy một nén bạc rồi dẫn Chu Bội đi dạo tiếp.

“Lạc Thuyên, giờ ta phát hiện ngươi còn là một tên tửu quỷ, về phải trả bạc cho ta, Hoa Lư Tửu không rẻ đâu.”

Xuân Vũ Lâu là tửu lâu lớn nhất Thạch Đổ trấn, Lạc Thuyên đá vài chén rượu đã say tí bỉ, ngồi giữa đại sảnh đọc thơ vanh vách khiến không ít văn nhân nho sĩ chú ý, lời vỗ mông ngựa tuôn ra như nước chảy. Lâm Trường Sinh lấy vò rượu gõ đầu hắn:

“Nhớ chưa.”

“Hở, gì cơ…?”

Lạc Thuyên mắt đảo tứ phương, lời nói lè nhè, tất nhiên chẳng còn đủ tỉnh táo nữa. Trước hắn còn nói muốn làm kiếm tiên ngàn chén không say, giờ chỉ vài giọt đã không biết trời đâu đất đâu, xem ra giấc mộng này của hắn chỉ là một hồi Nam Kha.

Biết không thể khiêng về tên nhóc đang lên cơn này, Lâm Trường Sinh đành kiếm một chỗ ngồi, dù sao nghe hắn đọc thơ cũng tốt, bên dưới văn nhân một mực si mê nghe kia đủ biết thơ Lạc Thuyên không hề tồi chút nào.

Lạc Thuyên lại tu một ngụm Hoa Lư Tửu, vị cay xé cùng hương thơm nồng nàng chảy dọc cuống học khiến hắn ngây ngất, bèn hắng giọng:

“Chư vị, Lạc mỗ từng gặp một nữ tử, chỉ nghe một bài này khiến tại hạ nhớ mãi.”

“Lạc huynh văn tài ngút trời, vài thi cú tầm thường sao có thể để vào mắt. Nữ thi tuy hay, nhưng chung quy vẫn là câu khuê phòng, đọc ra có phần làm mất phong khí.”

Một văn sĩ mặc thanh sam khẽ cau mày lên tiếng. Lạc Thuyên cười lớn, đáp:

“Chư vị, không phải Lạc mỗ nói đùa. Nữ tử đó là kỳ tài trăm năm có một, có thể nói là vô tiền khoáng hậu, có thể gặp được, ta cho rằng đó là kỳ ngộ đời này khó gặp.”

“Nghe qua một chút cũng không vấn đề gì, Lạc huynh đọc đi, chúng ta cũng không phải ghen tài, chỉ là có chút lạ lẫm thôi.”



“Kỳ nữ kia có thể làm Lạc huynh đây nhớ mãi, thi cú ắt tuyệt thế.”

Bên dưới nhao nhao lên tiếng ủng hộ, thanh sam văn sĩ kia vẻ mặt mờ mịt, sao mình bị lật bàn rồi?

Không rảnh tâm tư việc khác, Lạc Thuyên khẽ nhập ngụm rượu, hắng giọng đọc:

“Đêm khua văng vẳng trống canh dồn

Trơ cái hồng nhan với nước non

Chén rượu hương đưa say lại tỉnh

Vầng trăng bóng xế khuyết chưa tròn.

Xiên ngang mặt đất rêu từng đám

Đâm toạc chân mây đá mấy hòn

Ngán nỗi xuân đi xuân lại lại

Mảnh tình san sẻ tí con con.”

(Tự tình II - Hồ Xuân Hương)

Lời vừa dứt, chung quanh đột nhiên rơi vào im lặng.

Lâm Trường Sinh cũng mơ màng, dường như ý thơ vẫn còn văng vảng đâu đó, khiến hắn trầm mê không lối thoát.

Tuyệt ý từ trong từng câu, nỗi xót xa cho số phận được bộc lộ một cách chán chường mà đầy phóng khoáng, không hề như thi cú nữ tử làm nơi khuê phòng hiện hành, mang đầy một nỗi lòng chất chứa bi ai đầy cam chịu.

Hắn như thấy một nữ tử tuyệt sắc, thượng uyển đình bóng trăng rọi, tay nàng đưa đẩy chén rượu, lời nói như châu ngọc u uất vang lên giữa không gian vắng lặng. Hơi rượu như vương nỗi niềm chán chường khôn nguôi, để lại dư vị đầy day dứt…

Đột nhiên, một thanh âm hô lớn khiến mọi người tỉnh dậy:

“Thơ hay!”



Mọi người đưa mắt nhìn, chính là thanh sam văn sĩ vừa rồi chê thơ nữ nhân. Nhất thời xung quanh tràn đầy vẻ u oán không ngớt:

“Cao Kỳ huynh cũng không tới mức thế chứ, thi cú tuyệt thế như vậy, chúng ta khó khăn lắm mới có đốn ngộ, huynh làm vậy khiến chúng ta thực đáng tiếc.”

“Thơ hay mọi người đều cảm thụ, không thể nào phá được, đời này ta khó gặp lần như này nữa.”

Vài kẻ dậm chân đấm ngực tiếc nuối. Thanh sam văn sĩ mặt mo đỏ lên, khẽ ho một tiếng chữa thẹn:

“Chư vị có nhã hứng như vậy, ta có thể lấy vài bài tự thân làm ra để bồi tội chăng?”

“Rắm chó, thơ ngươi ta sao ta không biết, nghe làm hỏng phong khí lắm.”

“Bàn về luận văn chúng ta không hơn được, nhưng thơ thì ta nguyện chọc tai trước khi ngươi đọc.”

Vài văn sĩ trợn mắt trừng trừng, hận không thể lao vào cắn xé.

Lạc Thuyên vỗ tay, chung quanh nhất thời im lặng trở lại, chỉ thấy hắn khẽ ho vài tiếng, sau đó nói:

“Ta đọc thơ từ đầu tới giờ, quả thực khiến mọi người có phần không thể hiện được văn chương bản thân, không bằng giờ mỗi người ở đây đều làm một bài, nếu không hay, phạt một chén rượu!”

“Ha ha, thiện ý Lạc huynh tất nhiên chúng ta tiếp nhận, nhưng đôi qua đôi lại như vậy cũng hao tiền tốn của không ít, chuyện cơ hàn không đùa với khách thơ mà.”

Lạc Thuyên phất tay, đắc ý nói:

“Tất nhiên, chuyện này ta bày ra, mọi phí tổn đều tính lên người Lạc mỗ. Tiểu nhị đâu mang rượu!”

Lâm Trường Sinh nghe vậy, khuôn mặt không khỏi hiện lên u ám. Tiền tên khốn này có cắc nào trong túi đâu, chẳng bằng nói là hắn bao cho rồi.

“Ha ha, Lạc huynh quả nhiên là đệ tử danh môn, khí độ phần này chúng ta còn thua nhiều lắm. Chư vị, chúng ta hôm nay ngồi đây, tao đàn đăng khúc!”

Chung quanh nhao nhao tới tiếng hưởng ứng, tiểu nhị từ dưới lầu bê lên vài chục vò rượu đất bịt kín, tất cả đều là Hoa Lư Tửu. Lâm Trường Sinh trong lòng đau đớn, lão tử tiền tiêu vặt cứ thế mà về tây thiên rồi.

Đám văn nhân dù làm bề ngoài là quân tử, kỳ thực bên trong kẻ vô sỉ không ít. Lâm Trường Sinh cũng mười phần mê man, đi cạnh bọn chúng kỳ thực vô cùng dễ chịu, như tên Lạc Thuyên đi, nụ cười như gió xuân, mọi cử chỉ đều muốn nói rằng: “Ngươi cứ làm theo ta, mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp.”

Chu Bội ngồi bên nãy giờ ngây ngốc, giờ chu môi lên:



“Lạc sư đệ quả thực làm chúng ta quá mất mặt, toàn để Lâm sư đệ bao.”

Lâm Trường Sinh ngoài mặt cười cười, kỳ thực trong lòng âm thầm chửi, nàng cũng có mang đâu mà nói.

Bất quá nữ nhân, đại hán tử ta đây không chấp vặt, dù sao chuyện trả tiền cho nữ tử cũng được coi là phong nhã, không ai coi là chuyện mất mặt.

Trăm văn sĩ chớp mắt biến thành trăm tên tửu quỷ, mỗi kẻ vô cùng ranh mãnh, đọc dở vài bài để được uống Hoa Lư Tửu chùa, một thoáng sau đã say ngoắc cần câu, thi cú cứ thế phun ra như mưa, Xuân Hinh Lâu mười phần náo nhiệt.

Có điều những kẻ này quả thực rất có thực lực, nghe câu nào liền thấm gan ruột câu đó, tỷ như một tên vừa mới đọc đây:

“Tằng tài dương liễu Giang Nam ngạn,

Nhất biệt Giang Nam lưỡng độ xuân.

Dao ức thanh thanh giang ngạn thượng,

Bất tri phan chiết thị hà nhân.”

Dịch:

Hàng liễu Giang Nam trồng thuở ấy,



Giang Nam từ giã, đã hai xuân.

Đi xa ta nhớ bờ sông biếc,

Liễu rủ giờ ai đã bẻ cành.

(Ức Giang Liễu - Bạch Cư Dị - Ngô Giang Phú dịch)

Giang Nam là một vùng đất xinh đẹp, xuôi từ hồ Yển Nguyệt theo Đại Hà là tới nơi. Văn trị cực thịnh, có thể nói là thiên đường của văn nhân, từ trong câu từ của văn sĩ này có đoán được đôi chút gốc gác của y.

Trong mắt Chu Bội rơi vào một mảng mê man si ngốc. Thơ vừa đọc xong, khóe mắt đã hơi ướt.

Nàng vốn ưa thích thơ, Giang Nam truyền thuyết kia Chu Bội đã nghe qua rất nhiều. Lời thơ như mưa xuân, lại có chút ai oán nhớ nhưng, như một lữ khách hoài niệm về quê hương mình. Bất giác lại thấy người trong thơ giống mình quá, mắt đã đỏ hoe.

Mỹ nhân khóc luôn là mỹ cảnh, hấp dẫn không ít ánh mắt nhìn qua. Lâm Trường Sinh bất đắc dĩ ngồi xoay ghế che nàng lại, văn nhân thì phong nhã thật, nhưng kẻ lòng lang dạ sói ngụy trang thành quân tử cũng không hiếm, sư tỷ lại ngây thơ như vậy, b·ị c·ướp mắt chẳng phải lỗ lớn hay sao?