Chương 11: Tập hợp
Năm ngày sau, Thiên Nguyên phong.
Rảo bước nhanh trên sơn đạo, con đường bình thường vốn chẳng mấy kẻ qua lại nay nườm nượp như mắc cửi, Lâm Trường Sinh đưa mắt nhìn, bất giác nheo mắt nhìn về phương xa, chẳng rõ đang quan sát thứ gì.
Hắn tham gia thảo phạt, rốt cục liệu có đúng?
Lâm Trường Sinh đem tâm tư đè nén xuống, không hiểu sao trong lòng sinh ra một cỗ bất an kỳ lạ.
Tay nắm chặt pháp kiếm, hít sâu một hơi, cảm giác bất an mới dần hạ xuống, nhưng chung quy lại vẫn treo ở trong lòng, mỗi khắc trôi qua đều không được tự nhiên
Lúc này, Lâm Trường Sinh mười phần hối hận. Sao mình lại bị lợi ích làm mờ mắt chứ?
Chẳng còn cách nào, đâm lao phải theo lao mà thôi.
Thiên Nguyên Phong từ sáng sớm đã mười phần náo nhiệt. Dưới chân núi, đệ tử từ cửu phong tới tham gia thảo phạt kết thành từng đoàn mà đi. Một số ít trong đó là đệ tử nội môn, y phục ngân sắc khác biệt với màu thiên thanh của đệ tử ngoại môn, trong vô cùng nổi bật.
Thiên Nguyên tông lập môn hộ đã hơn bốn ngàn năm, trải qua 17 đời tông chủ, đã trở thành một phương cự phách thế lực tại tây Vô Uyên đại lục.
Truyền thừa chính là nguyên nhân khiến Thiên Nguyên tông duy trì được địa vị của mình, qua năm tháng, tới nay đã phát triển thành chín đạo truyền thừa khác nhau, đại diện cho cửu phong.
Thiên Nguyên phong - Chủ phong, chính là mạch chính Thiên Nguyên tông hiện giờ. Lão tổ chính là Mặc Bắc Thần, đồng thời là một trong sáu người khai phái Thiên Nguyên.
17 đời tông chủ Thiên Nguyên tông tới nay đều xuất phát từ Thiên Nguyên phong, đại thế cực thịnh, phong quang vô tận.
Thiên Nguyên phong có được tài nguyên tốt nhất, truyền thừa đầy đủ nhất, thậm chí có thể tiếp cận với truyền thừa từ tám mạch truyền thừa khác, việc cường đại cũng là dễ hiểu. Phong chủ hiện tại là Hàn Chu, cường giả Tụ Nguyên cảnh, cũng là một trong thập đại cường giả Trường Sơn.
Kết tiếp, Bất Chu Phong, truyền thừa nhất mạch tổ sư Lăng Chu Trinh, sư đệ lão tổ Mặc Bắc Thần, bốn ngàn năm về trước diễn ra phù thuật xuất thần nhập hóa, một dãy Trường Sơn, Đại Mạc, Hải Châu đều công nhận đại danh Phù Thánh.
Truyền thừa phù văn Lăng Chu Trinh không chỉ ở tây Vô Uyên là nổi danh, ra toàn Vô Uyên đại lục cũng là một trong những truyền thừa mạnh mẽ nhất.
Chỉ tiếc rằng, thời điểm Thiên Nguyên tông cường thịnh nhất, ngàn năm về trước xảy ra c·hiến t·ranh Ma Thần trên toàn đại lục, vô số cường giả Thiên Nguyên tông ngã xuống, truyền thừa nhiều phần đứt đoạn, tới nay không bằng hai phần khi xưa.
Phong chủ hiện tại là Hoàng Thiếu Thiên, đệ tử đời 27 của nhất mạch Bất Chu Phong, tu vi đạt tới Tụ Nguyên cảnh, sánh ngang với tông chủ Hàn Chu hiện giờ.
Các phong còn lại không có trực hệ như hai phong Bất chu và Thiên Nguyên, bao gồm Khí phong, Vũ phong, Đan phong, Dược phong, Vụ Quang phong, Dao phong và Thư phong.
Khí phong chuyên tu nội công tâm pháp, bàn về thuần túy tu vi, Khí phong hoàn toàn là mạnh nhất.
Vũ phong chuyên tu thể thuật, về binh khí, tinh thông võ đạo, Vũ phong thực lực là siêu cường.
Dược phong, Đan phong tuy không có đệ tử mạnh mẽ, nhưng tầm quan trọng với tông môn là vô cùng lớn. Tám phần đan dược, linh dược đều từ hai phong này xuất ra, có thể nói nếu không có Đan phong và Dược phong, việc Thiên Nguyên tông có duy trì được lực lượng cường giả cùng đệ tử hay không cũng là chuyện cần bàn luận.
Sáu phong trên chính là sáu nhất mạch đầu tiên của sáu tổ sư khai phái, truyền thừa sâu dày.
Ngoài ra còn Vụ Quang phong, Dao Phong, Thư phong là tam phong xuất hiện sau đó, mỗi phong đều có sở trường riêng, muôn phần đặc sắc.
Đi tới tiền sảnh Thiên Nguyên ngoại môn viện, Lâm Trường Sinh từ đoàn Bất Chu Phong tách ra đi tìm đội ngũ của mình. Dựa theo chỉ dẫn, rất nhanh hắn đã tìm thấy.
“Đội 7, Đội 7…”
“A, người đây rồi, Đội 7 đúng chứ?”
Một thanh âm nữ tử vang lên, Lâm Trường Sinh quay sang nhìn. Một thiếu nữ trạc đôi mươi diện y phục Dao phong vẫy vẫy tay với hắn. Lâm Trường Sinh gật đầu rồi tiến tới.
“Đúng vậy, ra ta tới muộn nhất rồi.”
Đội 7 đã tập hợp xong từ sớm, Lâm Trường Sinh là người tới cuối cùng. Ngoài nữ đệ tử kia là đệ tử Dao phong, bốn người còn lại đều là nam nhân.
Hai người trong đó thuộc Vũ phong, cơ thể to lớn, cao ước chừng hơn năm thước, khiến hắn cứ phải ngước nhìn mãi. Tu vi cũng không hề thấp, đều đã đạt tới tiêu chuẩn cửu trọng trung kỳ.
Một nam đệ tử khá dễ nhìn, tay dài quá gối, môi đỏ răng trắng, anh khí bừng bừng, dựa vào y phục xác định là đệ tử Thư phong. Tu vi đã đạt tới Luyện Khí cửu trọng sơ kỳ.
Người còn lại là đệ tử Vụ Quang phong, lưng đeo bốn thanh kiếm, tu vi cũng đạt tới Luyện Khí cửu trọng, ngoại hình khá tầm thường, không có gì đáng chú ý hết.
Nhìn sơ qua các đội ngũ khác liền phát hiện đệ tử Đan phong và Dược phong tới không nhiều. Chiến đấu không phải sở trường của họ, ngược lại làm công tác hậu cần sẽ tốt hơn.
Cả đội đã tập trung đông đủ, tất nhiên sẽ có chào hỏi. Lâm Trường Sinh tới muộn nhất, đương nhiên không thể thất lẽ. Tay ôm quyền, hắn mỉm cười, nói:
“Tại hạ Lâm Trường Sinh, đệ tử ngoại môn Bất Chu Phong, vạn hạnh tương kiến chư vị đồng môn.”
Nam đệ tử Thư phong cũng chắp tay đáp lễ”
“Ra là Lâm huynh, kính ngưỡng đã lâu. Ta là Lạc Thuyên, đệ tử ngoại môn Thư phong.”
Ba người còn lại lần lượt giới thiệu.
“Lục Nguyên Thuần, đệ tử ngoại môn Vũ phong.”
“Vũ Hạ, Vũ phong.”
“Viên Tu, đệ tử ngoại môn Vụ Quang phong.”
Ba kẻ này điển hình là một tảng đá, lời nói ngắn gọn, nếu không phải trong đám tu sĩ không ít kẻ quái dị thì hắn còn cho là thất lễ.
So ra, văn nhân vẫn khiến người khác rất dễ chịu, Lạc Thuyên kia là một ví dụ.
“Ta Chu Bội, đệ tử ngoại môn Dao Phong.” Nữ đệ tử lên tiếng, trong giọng nói còn chút non nớt khiến mấy tên sắc lang bên cạnh mắt sắp lồi cả ra.
Lâm Trường Sinh suýt sặc, “Ặc.”
Không phải nàng ta có thân thể nảy nở như kia, hắn còn cho rằng chủ nhân của giọng nói đó là một tiểu la lỵ khả ái.
Lúc này, một vị trưởng lão từ trong đại viện bước ra. Ông ta trông chừng ngoài ngũ tuần, lưng chiếu lệ giắt bội kiếm, mặt vuông chữ điền để râu lộ rõ vẻ cứng rắn
Lâm Trường Sinh quay sang nhìn, hệ thống hiển thị một loạt chỉ số. [Mạc Phương Diên]; [Tu vi: Ngưng Thần cảnh]
Ngưng Thần cảnh?
Lâm Trường Sinh giật mình. Lần thảo phạt này xuất động cả cường giả Ngưng Thần, xem chừng mọi chuyện không hề đơn giản.
“Khụ.”
Ho nhẹ một tiếng, đám đệ tử đang nhốn nháo trong thoáng chốc liền im lặng.
“Ta là đại tổng quản lần xuất sơn thảo phạt này, các ngươi có thể gọi ta Mạc trưởng lão hoặc Mạc tổng quản.”
Mạc Phương diên bắt đầu phổ biến kế hoạch, đại khái cũng không có gì nhiều. Nơi thảo phạt sẽ tại U Minh Sơn Lâm, mục tiêu là một đàn Vô Ảnh Lang, số lượng đại khái trên ngàn đầu.
Từ từ? Vô Ảnh Lang?
Lâm Trường Sinh mơ hồ một lúc, sau đó giật mình. Cái tên Vô Ảnh Lang rất nổi danh nha.
Tương tự như cách phân chia cấp độ sức mạnh, tu vi của nhân loại, yêu tộc cũng có cấp độ cho riêng mình.
Nói đại khái qua, cấp độ này có thể phân sức mạnh yêu thú thành mười đẳng cấp, từ Nhất giai tới Thập giai, mỗi giai lại chia làm thập đẳng. Yêu thú càng mạnh, đẳng cấp càng cao, tất nhiên độ nguy hiểm cũng càng lớn.
Nhất giai yêu thú, sức mạnh không quá lớn, đối với tu sĩ nhập môn Luyện Khí đều là một dạng yếu nhược, tương đương với cấp tông sư võ nhân trong dân gian.
Từ nhị giai trở đi, mỗi đẳng cấp đều ứng với một cảnh giới của tu sĩ.
Yêu thú Thập giai, nghe đồn chỉ có trong truyền thuyết, cũng chưa từng ai được thấy qua trực tiếp, có chăng cũng đã về với nắm mộ lưng núi, vì rằng người ta cho rằng, những yêu thú đó chỉ tồn tại ở thời thượng cổ.
Những yêu thú này phi thường cường đại, một lần chuyển mình có thể dậy sóng giang sơn, tựa như thần long bãi vĩ, có thể dẫn đến phong ba vô hạn cuồng bạo.
Nhưng dù là thế, không phải chỉ có cao giai yêu thú mới lợi hại.
Vô Ảnh Lang, yêu thú nhị giai xuất hiện trong Yêu Tộc Vạn Thiên Lục, trong đó ghi chép:
“...Vô Ảnh Lang, thân dài ba thước, cao non hai thước, từ khi sinh ra đã là nhị giai yêu thú, thiên phú tàng hình, không biết đích xác hình dạng như nào, khi c·hết lập tức phân ra t·hi t·hể chỉ để lại thi cốt, chỉ biết tứ trảo vô cùng sắc bén, có thể cắt đứt huyền thiết tinh chất một cách dễ dàng…”