Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hệ Thống Đeo Bám 999 Kiếp: Ta Có Thể Tính Toán Chỉ Số Vạn Vật.

Chương 12: Một cái chuyện xưa




Chương 12: Một cái chuyện xưa

Nhị gia yêu thú có thể sánh với tu sĩ Luyện Khí kỳ, trừ bỏ vũ kỹ, bọn chúng được bù lại bằng thiên phú bẩm sinh, ngoài ra còn có nhục thân cường hãn vượt xa tu sĩ nhân loại.

Tính ra, tu sĩ thực sự còn yếu hơn cả yêu thú.

Thứ bọn họ dựa vào chỉ có thể là tư duy, vũ kỹ cùng binh khí.

Nhìn sơ qua ước chừng lần thảo phạt này số lượng người cũng trên ngàn, xấp xỉ với lượng yêu thú dự tính. Đa số trong đây cũng là cửu trọng Luyện Khí, Lâm Trường Sinh cũng thấy buông lỏng được phần nào.

“Lần xuất sơn này, vạn phần gian nan cùng hung hiểm, nhất định phải làm theo đội ngũ. Kẻ nào không tuân mệnh làm càn, lúc đó chớ trách.”

Giọng nói vô cảm của Mạc Phương Diên quanh quẩn khiến chúng đệ tử hơi ớn lạnh.

Kẻ làm tướng không thể có cái đầu nóng, lão Mạc này mười phần đáp ứng tiêu chuẩn.

“Giờ thì, mỗi đội tự ổn định lại vị trí, cử ra đội trưởng tới đại viện nhận phân công.”

Vốn trước đó ai cũng đã tìm thấy đội ngũ của mình rồi nên quá trình ổn định không mất nhiều thời gian lắm.

Đội 7 cử ra Chu Bội làm đội trưởng, lý do cũng đơn giản, nàng có tu vi cao nhất, Luyện Khí cửu trọng hậu kỳ, không ai dị nghị.

Chu Bội ngơ ngác nhìn:

“Ta…Ta đội trưởng?”

Mọi người đều gật đầu.

“Nhưng… ta thực sự không biết…” Nàng cánh môi run rẩy, bộ dạng mờ mịt.

Quả thực nữ hài không hề biết gì về việc này. Lạc Thuyên lắc đầu, cười nói:

“Chu sư tỷ cứ tới nhận đi, tới lúc sau sẽ bàn lại, dù sao tỷ cũng chỉ cần lo tốt một phương, phía sau sẽ có chúng ta phụ trợ.”

Chu Bội yếu ớt gật đầu, “ Ân.”

Theo biên chế, một đội gồm sáu người, cứ năm đội sẽ thành một đoàn, mười đoàn làm một đạo.

Dựa theo thứ tự, bọn hắn sẽ nằm ở Đệ nhị đoàn.

Chu Bội đi qua một thoáng rồi trở lại, hiển nhiên cũng không có gì thay đổi.

Lâm Trường Sinh nhìn sang bên cạnh, Đoàn trưởng Đệ nhị đoàn là một đệ tử nội môn Thiên Nguyên phong tên Hàn Uyên. Tu vi cũng không thấp, Luyện Thể đệ nhị trọng.

Có đệ tử nội môn tham gia, tất nhiên sẽ bớt nhiều phần hung hiểm.



Mạc Phương Diên nhìn lướt qua đội ngũ, sau đó lấy từ trong nhẫn trữ vật ra hai viên bảo thạch nhỏ, bóp nát.

Trong hư không đột nhiên dâng lên một cỗ ba động linh khí nhàn nhạt, nếu không có cảm nhận mười phần tinh tế chắc chắn sẽ không nhận ra.

Lâm Trường Sinh cũng cảm nhận được ba động này, bản thân hơi ghé mắt nhìn hai khối cầu, hình như thứ này hắn từng gặp đâu đó.

Bành!

Một t·iếng n·ổ lớn vang lên, quang mang từ trong hai viên bảo thạch tỏa ra cực kỳ chói mắt, sau một thoáng hiện ra hai chiếc phi chu cực lớn.

"Thứ này..."

Lâm Trường sinh nhìn mà họng khô khốc, thứ này chẳng phải nên gọi một tiếng “chu” gọi là chiến hạm có lẽ chuẩn hơn.

Toàn thân phi chu dài chừng 37 trượng, vỏ bao phủ bởi vô số phù văn. Trên sàn diện tích trên trăm trượng vuông, rộng không kém tiền sảnh Thiên Nguyên ngoại môn viện, có thể chứa tới ngàn người.

Đại thủ bút này, hắn chứa từng nghĩ Thiên Nguyên tông có thể lấy ra.

Phi chu là một món đồ đặc sắc của Vô Uyên đại lục. Bất cứ tông môn nào sở hữu phi chu đều là chiếm ưu thế cực lớn trên chiến trường. Phi chu dù là cấp thấp nhất, giá trị cũng phải tính tới hàng vạn linh thạch.

Mà hai chiếc phi chu này, đều là phi chu cỡ trung, giá trị tính bằng trăm vạn.

Trăm vạn linh thạch, chính là một con số thiên văn không tưởng.

Tại tây Vô Uyên, thế lực một hơi bỏ ra trăm vạn linh thạch, lác đác không có mấy.

Trên mặt Lâm Trường Sinh lúc này hiện lên rung động dữ dội.

Mà đám đệ tử xung quanh, cũng một mặt lâm vào ngốc trệ.

“Ta phi!”

“Tông môn thế mà thực giàu a, liền có cả phi chu.”

“Ha ha, lão tử được đi bằng phi chu, đời này cũng không hối tiếc gì nữa rồi.”

“....”

“Này sư đệ…. phi chu chính là thứ này sao…?”

Chu Bội chọc chọc Lâm Trường Sinh, tò mò hỏi.

“ Ân.” Lâm Trường Sinh gật đầu. “Nó là phi chu, giá trị vô cùng lớn.”



Nữ hài ngước mắt nhìn lên, miệng khẽ chu môi lẩm bẩm:

“Nhì… nhìn cũng không gì đặc biệt nha.”

Lâm Trường Sinh: “...”

Đám đệ tử bắt đầu theo chỉ dẫn của quản sự, lũ lượt đi lên. Mạc Phương Diên đứng một bên, bên cạnh là hai vị quản sự quan sát toàn bộ quá trình, cuối cùng gật đầu.

“Rất tốt, đệ tử được các ngươi quản hạt cho ra kỷ luật như này, rất đáng khen.”

“Trưởng thượng quá lo rồi, đó là phận sự của chúng ta, tất nhiên sẽ không dám lơ đễnh.”

Hai vị quản sự như thụ sủng nhược kinh, vội vàng khom người. Mạc Phương Diên liền đỡ hai người dậy, nói:

“Chúng ta làm việc, có công được thưởng, có tội chịu phạt, đó là quy củ. Chờ chuyến thảo phạt này trở về, ta nhất định sẽ chiếu cố các ngươi.”

“Đa tạ ân trưởng thượng.”

Hai người lưng càng cúi thấp hơn, chỉ hận không thể dí trán xuống sàn để bày tỏ thái độ tôn kính.

Gì chứ, quản sự với trưởng lão, nghe chỉ là cách một cấp, nhưng chính là khoảng cách giữa trời và vực, chỉ khi lập được đại công, hoặc tu vi tinh tiến mạnh mẽ mới có được tu cách tấn thăng trưởng lão vị.

Có được chiếu cố được một vị trưởng lão, tương lai có thể có được một chân trưởng lão cũng không còn là viển vông.

Mạc Phương Diên cười cười không đáp, nhưng sau một thoáng, trong đôi mắt khẽ hiện lên một vệt dị sắc chi ý.

“...Chuyến này ra đi, nhất định phải cẩn thận…”

Lời nói vẫn quanh quẩn trong đầu. Ông khẽ cau mày, tay nắm thanh ngọc giản trong ngực áo, nhất thời không hiểu được ý tứ trong câu nói kia.

Lời này, nghe tưởng chừng như bình thường, nhưng Mạc Phương Diên không cho là thế, ít nhất là trực giác ông mách bảo là vậy.

Đệ tử đã lên hết hai chiếc phi chu, một quản sự chạy tới báo cáo. Mạc Phương Diên tung người bay lên đầu một chiếc phi chu, hai quản sự ban nãy cũng chia làm hai, mỗi người một bên phi chu. Bọn họ có nhiệm vụ quản lý đệ tử trên phi chu mình ở, Mạc Phương Diên là đại tổng quản, không đến tay loại công việc như này.

“Đi thôi.”

Mạc Phương Diên hạ lệnh, hai chiếc phi chu khẽ rung lắc rồi bay lên, linh khí ba động tràn ra. Mười ba cột buồm thả xuống, ấn ký Thiên Nguyên căng phồng, sau một thoáng chầm chậm di động rồi nhanh dần, sau một thoáng đã biến mất nơi chân trời.

~~~~

Lâm Trường Sinh theo chỉ dẫn của quản sự, tìm tới chỗ mình nghỉ ngơi.

Nữ đệ tử ở một khoang thuyền khác, thành ra giờ đây, chỉ có mấy trăm khuôn mặt cứng nhắc nhìn nhau.



Không quen không biết, trừ phi là cùng phong, bất quá mọi ngày cũng ít người giao du với nhau, đa phần đều tập trung vào việc tu luyện, thành ra giờ đây, nhìn ai cũng thấy xa lạ.

Vẫn rất may, nếu là cùng đội ngũ thì sẽ chủ động tìm tới nhau, cục diện xấu hổ cũng phần nào được giải quyết.

Dựa lưng vào vách khoang, Lạc Thuyên chợt mở miệng.

“Chư vị đồng môn, đường tới U Minh Sơn Lâm còn dài, không phiền có thể để Lạc mỗ kể một hồi chuyện cũ chứ?”

Quả nhiên là đệ tử Thư phong, tinh thông thế sự, chuyện có thể nói ra cũng nhiều. Lâm Trường Sinh hai mắt sáng lên, liền nói:

“Lạc đồng môn có chuyện có thể kể ra thực tốt quá, ta đang chán phát cuồng đây.”

Ba tên khúc gỗ Hạ Vũ, Lục Nguyên Thuần, Viên Tu không nói, chỉ khẽ gật đầu hờ hững, bất quá hai mắt tràn ngập hiếu kỳ đã bán đứng tâm linh ba người.

Họ không giỏi mở miệng, một tháng có nhiều chắc chỉ tới báo cáo nhận ban thưởng.

Chung quanh cũng nhao nhao tới tiếng thúc dục. Lạc Thuyên cười hì hì, không biết từ đâu lấy ra một chiếc chỉ phiến (quạt giấy) vẽ sơn hà đồ cực đẹp, bộ dáng mười phần văn nhã.

Khẽ ho một tiếng, chỉ phiết xoát một tiếng đã mở ra, hắn chầm chậm mở miệng:

“...Tương truyền, từ rất lâu xưa khi thiên địa còn chìm trong tăm tối, nhân loại còn lấy gậy đuổi dã thú, đuổi không lại, còn phải chạy khắp nơi tránh nạn, muôn phần cực khổ.”

“Yêu ma quỷ quái khắp nơi, hoành hành ngang ngược, chuyện xác phơi vạn dặm không phải là chuyện hiếm.”

“Thượng thiên thương tình, sai xuống trần gian bốn vị thánh, đem lửa thắp sáng thái dương, đem mưa làm nảy nở giống loài, đem đất dưỡng dục ra tinh khí, làm cho nhân loại có cái căn cái mặc, mà hơn hết, nhân loại có thể chống lại dã thú.”

“Nhưng, con người vẫn chưa thể đối chọi lại yêu quái.”

“Đó, là một cái thời đại tăm tối. Nhân loại chỉ có thể đem hiến tế tộc nhân cho yêu quái mới có thể đổi lấy bình an của mọi người.”

“Bốn vị thánh sau khi hoàn thành nhiệm vụ được giao liên trở về thiên giới. Nhân loại tiếp tục sinh sống, nhưng chỉ là bớt nạn dã thú.”

“Không còn dã thú, vẫn còn là yêu quái.”

“Bọn chúng hoành hành ngang ngược, càng tàn bạo hơn xưa, người người sợ hãi, trẻ con đang khóc nghe tới tên cũng phải câm nín.”

Giọng Lạc Thuyên trầm trọng, lại du dương, đem toàn bộ người trong khoang thuyền cuốn.

Vài người nghe tới đây, trong tay không khỏi nắm chặt.

Yêu sự tình, thực đáng hận.

Vài kẻ hai mắt muốn bốc lửa, vai run lên, giận dữ tới cực hạn.

Tại sao lại thế?

Nhân tộc lại có thể chịu nổi loại khuất nhục này?

“Nhưng vẫn có một người không về, lấy kiếm trảm vạn dặm, khiến yêu ma quỷ quái” Lạc Thuyên chợt đổi giọng, đem tâm tình mọi người khẩn trưng tới cực hạn.