Trường Lạc cùng bà Úc, Vương Cung Châu, còn có Võ Đoàn Khởi lên xe đi thẳng tới bệnh viện trung tâm thành phố
Vừa vào trong phòng bệnh, cô liền nhìn thấy một người đàn ông trung vận, dáng người cao lại hơi gầy gò, hốc hác, bộ dạng rất giống người bệnh. Trên người mặc quần áo bệnh nhân.
Trường Lạc từ từ tiến từng bước đến bên cạnh giường bệnh.
Bà Úc cũng đi đến khẽ đánh động người đang ngủ trên giường.
" Mình à, con gái về rồi nè mình! ".
Ông Úc không giống như đã ngủ, vừa nghe có người gọi liền có thể mở mắt ra mà nhìn.
Thấy vợ mình đến thăm, còn có khuôn mặt đã lâu ngày không gặp của con gái, ông không kìm nổi xúc động mà gọi.
" Thanh Thanh! Thật sự là con sao! Con đã trở về thăm ba rồi ư! ".
Trường Lạc cũng tiến đến, cầm lấy tay ông Úc mà khẽ gật đầu mỉm cười.
" Da phải! Là con đây! ".
Ông Úc không giấu nổi vẻ mặt vui mừng. Cười ra nước mắt, vừa gật đầu vừa lẩm bẩm.
" Tốt rồi! Về là tốt rồi! ".
Lúc này ánh mắt ông khẽ liếc đến Vương Cung Châu đang đứng ở một bên, ngay lập tức đầu nảy số mà nhìn đến Trường Lạc, giọng nói khàn đặc có chút vội vã, lại cộng thêm tiếng ho khẽ.
"Khụ.khụ.Thanh Thanh! Bác sĩ nói...ba chỉ sống được chưa đầy ba tháng nữa...Trước lúc ra đi ba muốn con thực hiện một tâm nguyện, mới...mới có thể an tâm mà
nham mat ".
Trường Lạc nhìn dáng vẻ khổ sở khi nói của ông Úc, lại không khỏi thất kinh khi biết được chuyện này. Cô khẽ quay sang, mở to mắt ngơ ngác nhìn bà Úc như để xác minh. Bà Úc cũng vì thế mà khẽ gật đầu nhẹ với cô.
Lúc này ông Úc thấy con gái có chút lay động, liền tiếp tục nói.
"Đúng vậy. Chính vì thế, con có thể vì tâm nguyện của người sắp chết là ta, cùng với thằng nhóc Cung Châu hai đứa kết hôn có được không? Ta rất muốn trước lúc ra đi, được nhìn thấy con bước vào lễ đường!... khụ...khụ... ".
Nói rồi ông Úc lại tiếp tục ho khan khiến cho bà Úc và Trường Lạc đều lo lắng đỡ lấy ông nằm nghỉ xuống.
Mà những lời vừa rồi của ông Úc đều đã lọt hết vào tai Võ Đoàn Khởi đang đứng tựa lưng ở mép cửa. Nghe thấy ba cô muốn cho cô kết hôn cùng người đàn ông khác, nội tâm Võ Đoàn Khởi vô cùng phẫn nộ, mang theo vẻ mặt tối sầm siết chặt tay rời đi.
Vương Cung Châu khẽ liếc thấy Võ Đoàn Khởi đã bỏ đi, anh ta khẽ nhếch mép một cái, cũng nhấc dép nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh đi ra bên ngoài.
Ở bên ngoài dãy hành lang bệnh viện, Võ Đoàn Khởi đáy mắt u tối nhìn xa xăm ra sân trước của bệnh viện, đầu óc thất thần không biết đang suy nghĩ điều gì.
Bất chợt đúng lúc này ở phía sau lưng Võ Đoàn Khởi liền vang lên giọng nói trầm ổn của một người đàn ông.
" Cậu là Võ Đoàn Khởi đúng không? Thời gian qua cũng cảm ơn cậu đã chăm sóc cho Úc Thanh của tôi. Tôi nghĩ là...chắc sau này cậu và cô ấy cũng không còn sống chung với nhau nữa đâu. Cô ấy rất nhanh thôi sẽ là vợ của tôi. Cậu cũng coi như được cô ấy nhận nuôi, cũng nên gọi tôi một tiếng anh rể chứ nhỉ! ".
Nhìn đến khuôn mặt cao ngạo, lại một bộ dạng dương dương tự đắc như đang khiêu khích mình, Võ Đoàn Khởi không nể nang gì vứt cho anh ta ánh mắt căm ghét, giận dữ gằn từng chữ đem thốt ra.
" Đừng hòng! Cô ấy là của tôi! Của duy nhất Võ Đoàn Khởi này! Cô ấy sẽ không kết hôn với mày đâu! ".
Vương Cung Châu nghe thấy vậy, không theo lẽ thường mà ngạc nhiên. Ngược lại còn tỏ ra khá thích thú, nhếch mép cười chọc tức Võ Đoàn Khởi.
" Hừ! Quả nhiên tôi đoán không sai. Cậu đúng là có tâm tư không đúng đắn với Úc Thanh. Haizz, nhưng mà cũng không sao hết. Một thằng nhãi con vẫn còn đang học chưa hết cấp 3 như cậu, lại nói trong tay không có gì cả, làm sao có thể có đủ tư cách để yêu cô ấy đây ".
Dừng một chút, Vương Cung Châu lại nhìn từ trên xuống dưới người Võ Đoàn Khởi mà khẽ lắc đầu chép miệng.
"Chậc chậc. Đúng là tôi nghiệp! Tiền đồ không có, còn đòi cóc ghẻ mà ăn thịt thiên nga. Võ Đoàn Khởi, tôi nghĩ cậu nên lo cho mình trước đi. Lại nói tôi và Úc Thanh có quen biết, tôi còn là mối tình đầu của cô ấy, nói sao đi nữa thì cô ấy vẫn chưa thể quên được tôi. Cô ấy lại thương ba mình như vậy, chắc chắn sẽ đồng ý kết hôn với tôi thôi! ".
Vương Cung Châu mỉm cười đắc thắng. Chính là càng muốn khiêu khích tình địch trước mặt này. Đối với Võ Đoàn Khởi, anh ta có đủ tự tin để giành được Úc Thanh.
Cho dù là như thế nào, Úc Thanh cũng sẽ trở thành vợ của anh ta. Mọi thứ đều đã nằm trong kế hoạch của anh ta hết rồi.
Võ Đoàn Khởi giờ phút này nhìn vẻ mặt bỉ ổi, vô sỉ của tên khốn trước mắt, biết hắn nhất định là đã giở thủ đoạn để Úc Thanh trở về cưới hắn, Võ Đoàn Khởi đã không thể giữ bình tĩnh, tay thành nắm đấm tiến lên trước giáng mạnh vào khuôn mặt đang cười tươi của Vương Cung Châu.
Vương Cung Châu bị Võ Đoàn Khởi đấm mạnh một cú, cả khuôn mặt lệch hẳn sang một bên. Lúc đứng vững lại tư thế đứng thẳng, anh ta mới đưa tay quệt lên vết máu ở khóe miệng. Vương Cung Châu nở nụ cười khinh miệt.
" Ha..Cũng chỉ có vậy thôi sao! Đúng là thằng nhãi ranh! ".
Võ Đoàn Khởi bị lời này của Vương Cung Châu trực tiếp xúc phạm đến lòng tự trọng của mình. Võ Đoàn Khởi ánh mắt tối tăm, sắc lạnh như lưỡi dao còn định tiến đến đấm cho tên kia mấy phát nữa. Chỉ là còn chưa kịp giáng xuống cú đấm tiếp theo thì động tác liền bị một giọng nói vang lên từ xa ngăn lại.
"Dừng tay! ". Trường Lạc từ đằng xa đi đến, vẻ mặt hốt hoảng can ngăn Võ Đoàn Khởi muốn đánh người.
Võ Đoàn Khởi nhìn sang người phụ nữ từ xa chạy đến, dáng vẻ vội vàng. Lại nghe được người đàn ông bị anh đánh cho một cú bên này nhếch môi cười khẽ. " Thấy chưa, cô ấy là đang lo lắng cho tôi. Cô ấy vẫn còn yêu tôi. Cậu thua rồi! ".
Câu thua rồi! thua rồi! thua rồi!
Câu nói này lặp đi lặp lại trong đầu Võ Đoàn Khởi khiến cho hắn sững người, cả người khựng lại, trong lòng khó chịu như muốn phát điên.
Cô thực sự vẫn còn yêu tên này sao?
"Em vẫn còn yêu Vương Cung Châu sao?".
Câu hỏi ấy cứ quẩn quanh trong đầu Võ Đoàn Khởi.
Chờ cho đến khi Trường Lạc đã đi tới bên này, cô đem ánh mắt lo lắng nhìn Võ Đoàn Khởi hỏi.
"Anh không sao chứ? ".
Nhưng Võ Đoàn Khởi giờ phút này đã hoàn toàn mất đi lí trí. Võ Đoàn Khởi túm lấy tay Trường Lạc, nhăn mày hỏi cô.
"Em còn yêu tên này phải không? ".
Trường Lạc thấy anh lại đang phát điên chuyện gì, cô hơi nhướn mày muốn giải thích. Lại bị anh không nói lời nào kéo tay mình lôi đi.
Vương Cung Châu thấy vậy liền muốn chặn lại, kết quả liền bị anh cho ăn trọn một nắm đấm đau điếng trút hết sự tức giận lúc này, làm cho anh ta ngã nhào ra đất.
Trường Lạc thấy vậy liền tự hiểu là tâm trạng Võ Đoàn Khởi đang bất ổn. Vẫn là không nên chống đối người đàn ông tính khí thất thường này. Liền mặc kệ cho anh kéo mình rời đi.
Đến tận khi ra khỏi bệnh viện, Võ Đoàn Khởi liền gọi một chiếc taxi chở hai người rời đi.
Cả một đoạn đường Trường Lạc đều ngồi một bên im lặng không nói gì. Thỉnh thoảng cô còn khẽ liếc mắt cẩn thận nhìn tới Võ Đoàn Khởi. Chỉ là Võ Đoàn Khởi lại quay lưng với cô, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, dường như đang rất tức giận.
Thực sự giận rồi sao?
Trường Lạc không biết nên cười hay nên khóc đây. Tính khí của anh ở thế giới này sao mà lại ngang tàng, cứng đầu còn có chút trẻ con đến như vậy!
Mà đôi trẻ im hơi bặt tiếng lại đả động đến bác tài đang lái xe.
Nhìn đến hai người qua gương chiếu hậu không khác gì chiến tranh lạnh, bác tài nhiều chuyện liền mở miệng can thiệp chuyện của đôi trẻ.
" Hai cô cậu này có phải đang giận dỗi nhau chuyện gì không? Tôi nói thật, ở nhà tôi và vợ cũng hay thường xuyên cãi nhau suốt. Nhưng mà sau mỗi lần cãi nhau tôi đều nhận ra, con người ấy mà, chỉ sống được một đời thì trân trọng nhau ngày nào hay ngày đó. Tuy hay cãi nhau nhưng sau đó chúng tôi lại càng hiểu đối phương hơn... ".
Nghe bác tài vừa lái xe còn có thể luyên thuyên truyền thụ kinh nghiệm cho khách hàng, Trường Lạc là người không nhịn được bật cười thành tiếng.
" Bác tài, không phải bọn cháu giận nhau, chỉ là anh ấy...đang ghen ".
Hai từ " đang ghen" của cô nói rất nhỏ, nhưng lại để người đàn ông ở bên cạnh nghe được. Võ Đoàn Khởi nghe vậy cũng không thèm quay lại nói chuyện với cô.
Trường Lạc ở trong lòng không khỏi mắng chửi. Sao mà cái tên này giận dai dữ vậy? Cô cũng đâu có chọc giận gì anh.
Lúc này hệ thống ở bên trong mới nhắc khéo cô trọng tâm vấn đề.
( Ai kêu vừa rồi hắn đang đánh tên Vương Cung Châu kia cô liền ra kêu dừng tay. Hắn chính là tưởng hành động đó của cô là đang bảo vệ cho tên Vương Cung Châu đó đó ].
Trường Lạc nghe hệ thống nói, cô liền ở bên trong vô tội bào chữa cho chính mình.
"Ta đâu có bảo vệ Vương Cung Châu. Là không muốn Võ Đoàn Khởi bị thương mà thôi! ".
[ Vậy thì cô tự nghĩ cách mà đi giải thích với người đàn ông của cô đi. Nói với tôi làm gì ].
Trường Lạc: "Ừ đúng ha, ta quên! ".