Lúc xuống xe, Trường Lạc mới phát hiện Võ Đoàn Khởi không có kêu bác tài chở cô về nhà của bọn họ mà lại đem cô đến một căn biệt thự khác ở gần bãi biển.
Võ Đoàn Khởi mặc kệ vẻ mặt kinh ngạc, có chút mơ hồ của cô, trực tiếp kéo cô vào trong nhà.
Căn nhà rất rộng lại hơi tối tăm do chưa có bật đèn lên. Không khí trong nhà khá u ám, lạnh lẽo, yên tĩnh giống như đã lâu chưa có người ở.
Ngay khi Võ Đoàn Khởi bật công tắc lên, Trường Lạc mới nhìn rõ đồ vật trong nhà. Cách bày trí khá đơn giản nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác vừa mắt, dễ chịu.
Căn nhà có đầy đủ tiện nghi, từ tivi đến sofa, phòng bếp phòng ngủ có khi còn rộng hơn cả căn nhà của cô.
Cổ tay Trường Lạc vẫn còn bị ai kia nắm lấy, cô không để ý mà chỉ quan tâm vấn đề trong đầu mình lúc này. Mở miệng tò mò hỏi Võ Đoàn Khởi.
" Đoàn Khởi, căn nhà này...là của anh sao?".
Võ Đoàn Khởi dường như không nghe được câu nói của cô. Giờ phút này bản thân đã không thể giữ được bình tĩnh, không kiềm chế được cơn ghen trong người, trực tiếp đẩy ngã cô ra sofa bên cạnh, cả thân hình vạm vỡ đè lên cơ thể mềm mại của cô, cúi xuống hôn đôi môi đỏ mọng một cách điên cuồng.
Miệng anh lấp kín miệng cô, cuồng nhiệt hôn tới tấp. Bàn tay thô bạo mà xé tạch chiếc áo thun mỏng trên người cô. Vị trí đẹp trên người cô lập tức lộ ra.
Trường Lạc thấy anh mất kiểm soát như vậy, máu điên nổi lên, liền biết anh đang rất giận dữ. Giống như cơn giận dữ của sóng thần ập tới, từng đợt từng đợt, cuồng dại không ý thức được.
Cơ thể trần trụi thân trên của cô lộ ra toàn bộ cảnh phong, không khí có phần lạnh lẽo trong phòng càng khiến cho cơ thể cô không khỏi rùng mình, run khẽ.
" Umưm. Đoàn...Khởi... ".
Trường Lạc bị anh trọn vẹn hôn cuồng bạo, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, ù à kêu lên.
Võ Đoàn Khởi như không muốn nghe cô gọi mình, càng lúc càng điên cuồng tham lam muốn chiếm lấy cô, nuốt trọn cô, đánh dấu trên người cô, để cô mãi mãi là của hắn.
Từng đợt dấu vết tím đỏ từ cổ trườn xuống xương quai xanh rồi đến bầu ngực căng trào với tốc độ nhanh chóng.
Bờ môi lạnh lẽo của Võ Đoàn Khởi hôn đến bầu ngực đầy đặn căng tròn là nơi nhạy cảm của cô, khiến cho cô không khỏi run rẩy, khẽ rên lên một tiếng.
" Um...a..ưm...".
Tiếng thở dốc của người đàn ông cộng với thanh âm rên rỉ khẽ khàng vàng lên khiến cho căn phòng tràn ngập mùi ái dục.
" Khởi Khởi ...anh..đừng như vậy!... ".
Trường Lạc hơi thở gấp gáp, đưa tay đánh khẽ vào tấm lưng vững chãi của người đàn ông. Nhưng lúc này người đàn ông đã triệt để bị chọc giận, nào còn nghe ra lời khẩn cầu của cô. Chỉ thấy anh càng lúc càng cuồng loạn, đem cả người cô đánh dấu khắp nơi.
Trường Lạc cơ thể nhỏ nhắn lại mong manh, mềm yếu, sức lực căn bản là không thể địch lại một nam nhân thân hình cường lực, rắn chắc, mạnh bạo là anh.
Cứ như vậy, bàn tay đang đặt trên lưng anh mà đập đập thoáng chốc liền vô lực mà trườn xuống, để mặc cho anh làm càn trên người mình.
Võ Đoàn Khởi từ từ cởi nút áo trên người ra, mạnh mẽ đem quần áo toàn bộ của mình và người bên dưới vứt xuống sàn nhà.
Cảnh mộng xuân sắc thoáng chốc hiện ra. Người đàn ông đưa từng ngón tay mình mơn trớn đến từng nơi, từng vị trí nhạy cảm trên cơ thể xinh đẹp của người phụ
ทนี.
Thấy Trường Lạc giống như đang thuận theo mình, còn tùy ý để mình hành động trên cơ thể của cô, Võ Đoàn Khởi lúc này lửa giận trong người đã phần nào giảm bớt. Hành động sau đó cũng dịu dàng đi mà âu yếm, vuốt ve nhũ hoa hồng nhạt, xinh đẹp của thiếu nữ.
Thấy cơ thể của cô có phản ứng mà khẽ run lên, làm cho nam nhân như Võ Đoàn Khởi kích thích, cảm giác bản thân mình đang làm đúng.
Nhìn lên gương mặt đang mê man có hơi ửng hồng của cô, Võ Đoàn Khởi không nhịn được nói ra lời yêu thương. Giọng nói khàn khàn của anh vang lên.
"Xin lỗi vì vừa rồi có hơi mạnh bạo! Chỉ là em quá mức xinh đẹp, anh không thể kiềm chế được muốn em ngay lập tức là của anh! ".
Trường Lạc nghe được anh thâm tình nói với mình, cô từ trong mê man, thở dốc nói ú ớ.
"Um..em..em biết...Đoàn Khởi..chúng ta.đính hôn đi! ".
Võ Đoàn Khởi bị lời nói này của cô làm cho cả người khựng lại, mọi động tác đều dừng mà ngẩng đầu, vẻ mặt hứng khởi, phấn khích không giấu nổi nói.
"Em nói thật? Em..sẽ không kết hôn với Vương Cung Châu? ".
" Ừm...em nói thật. Đợi hai năm nữa...anh đủ tuổi .chúng ta liền kết hôn ".
Võ Đoàn Khởi nhìn cánh môi còn đang sưng đỏ của cô mấp máy nói ra những lời khiến cho bản thân nghe xong liền muốn nhảy dựng lên.
" Anh..anh rất vui! ".
Võ Đoàn Khởi ngay lập tức cúi xuống, dịu dàng hôn lấy bờ môi đỏ tấy của cô.
Khác với lúc đầu, lần này anh rất nhẹ nhàng, âu yếm đối với cô thật dịu dàng.
" Cho nên là nói, ba của em thực tế là giả bệnh? Muốn em nhanh chóng kết hôn cùng Vương Cung Châu? ".
Võ Đoàn Khởi ngồi ngay ngắn bên cạnh Trường Lạc trên ghế sofa. Sau một màn mây mưa thì hai người đã mặc lại quần áo, cùng nhau ngồi nói chuyện rõ ràng.
Nhìn thấy nét mặt kinh ngạc, sửng sốt của Võ Đoàn Khởi, Trường Lạc không nhịn được vừa lườm xéo lại vừa cười bất lực.
"Đúng vậy! Anh đó, chưa để em giải thích đã lôi em đến đây, còn làm...".
"Làm gì? Hửm? ". Võ Đoàn Khởi tiến lại, ghé sát khuôn mặt đẹp trai vào mặt cô. Giọng nói có đến bảy phần trêu chọc mà ngả ngớn.
Trường Lạc khẽ đẩy anh ra, chau mày nói.
"Anh đó, lần sau còn hung bạo như vậy nữa thì bà đây liền bỏ anh luôn, không thèm quan tâm tới nữa! ".
Võ Đoàn Khởi đưa tay gãi đầu, ngượng ngùng cảm thấy vừa rồi bản thân đúng thực là có chút manh động, dọa đến cô gái nhỏ của anh sợ rồi.
" Hì hì... anh xin lỗi, lần sau sẽ không tức giận như vậy nữa! Nhưng mà...em đã nói với hai bác...".
Võ Đoàn Khởi vẫn là còn e ngại ba mẹ Úc Thanh sẽ không chấp nhận chuyện này. Mở miệng cẩn thận có ý dò hỏi cô. Lại nghe được giọng nói mềm mại cất lên.
" Anh không cần lo. Em đã nói rõ với ba mẹ rồi. Nói là người em yêu bây giờ chỉ có mình anh mà thôi. Nếu không phải anh thì không gả. Ba mẹ cũng đã đồng ý cho chúng ta ở bên nhau ".
" Thật sự?". Võ Đoàn Khởi trong nháy mắt có một tia vui sướng, hãnh diện vì người cô chọn vẫn là anh.
"Ừm ". Trường Lạc nở nụ cười rạng rỡ, chân tình nhìn anh.
Nhớ tới vừa rồi chính là cũng may nhờ có hệ thống giải vây giúp cô, thoát khỏi tình cảnh chọn lựa giữa chữ tình và chữ hiếu như trong mấy cái kịch bản cân não.
Nhớ lại lúc ở trong phòng bệnh, đột nhiên hệ thống cất tiếng nói với cô.
(Kí chủ, ba của nguyên chủ là đang giả bệnh, cô cứ đi đến tủ đồ của ông ấy mở ra ngăn dưới cùng có tờ bệnh án, chỉ là bị ốm thông thường mà thôi. Là Vương Cung Châu đề xuất cách giả bệnh này để có được cô ].
Từ trong miệng của hệ thống, Trường Lạc mới biết được hóa ra mọi chuyện là như vậy. Cô nhanh chóng đi đến kệ tủ lấy ra tờ bệnh án kia của ông Úc, ngay lập tức làm cho hai ông bà Úc giật mình xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu.
"Haha..con gái à, cái đó... ". Ông Úc cười ngượng ngùng, vội vã muốn giải thích với con gái. Chỉ sợ vì chuyện này mà khiến cho con gái giận dỗi bỏ đi luôn.
Nào ngờ cô không những không giận mà còn rất bình tĩnh, đứng trước mặt hai ông bà Úc mà nói.
" Ba, mẹ! Con không muốn kết hôn với Vương Cung Châu. Người muốn yêu hiện giờ là Võ Đoàn Khởi, người con muốn lấy cũng là anh ấy ".
Hai ông bà Úc bị những lời này của con gái làm cho sững sờ, đờ người ra vài giây. Một lát sau cả hai mới từ trong bàng hoàng trở lại trạng thái bình thường. Không có lên tiếng ngăn cản mà ngược lại hỏi cô một câu.
" Cậu ta có thật lòng yêu con không? ".
Trường Lạc lúc đó đã tự tin dám chắc mà trả lời lại họ.
" Tình yêu của bọn con có trời đất chứng dám. Không chỉ là kiếp này mà kiếp sau, kiếp sau nữa, dù cho có bao nhiêu cản trở thì bọn con vẫn sẽ ở bên nhau ".
Nhận được lời khẳng định chắc như đinh đóng cột của cô, ông bà Úc cũng chỉ biết nhìn nhau mà mỉm cười, gật đầu đồng ý chuyện của hai người.