Hệ Thống Cửu Vỹ 009: Phản Diện Là Của Ta

Chương 33: Nhóc con phản diện cuồng chiếm hữu (13)




Hệ thống lúc này liền đem toàn bộ thông tin nó trích xuất được truyền tống cho Trường Lạc tình tiết ẩn có liên quan đến thân thế của nữ phụ pháo hôi Úc Thanh này.

Thì ra Úc Thanh này cũng có thân phận không tầm thường nha!

Thực ra cô không phải không có người thân. Úc Thanh vốn là con gái của một gia đình giàu có ở đế đô. Được cha mẹ hết mực yêu thương, cưng chiều.

Thời còn đi học, Úc Thanh có mối tình đầu là một đàn anh khóa trên cùng khoa với mình. Anh ta tên Vương Cung Châu.

Chỉ là giữa hai người bọn họ từng xảy ra mâu thuẫn. Hai người yêu nhau được ba năm, đến năm tư, Vương Cung Châu liền nói bản thân đã rung động với một nữ sinh khác. Lúc đó nguyên chủ đã rất tức giận, phẫn nộ thậm chí là đau khổ, tuyệt vọng khi bị người mình yêu phản bội

Cô đã rất phải khó khăn để vượt qua đoạn thời gian đó. Nhưng chính vào lúc cô sắp từ bỏ, gia đình lại nói muốn cô liên hôn với con trai của Vương gia, người này không ai khác chính là Vương Cung Châu.

Lúc biết chuyện, Úc Thanh đã vô cùng tức giận, đi tìm tới Vương Cung Châu hỏi rõ. Cô lại nhận lại một câu trả lời vô cùng nực cười.

Anh ta nói bản thân sau khi cô rời bỏ mình mới chợt nhận ra anh ta không thể sống thiếu cô. Đối với nữ sinh kia chỉ là nhất thời hứng thú, về sau mới phát hiện cô ta không phù hợp với Vương Cung Châu.

Vương Cung Châu vì để nối lại đoạn tình cảm với cô, đã không từ thủ đoạn để bản thân cùng cô có thể đính hôn với nhau.

Chính là nói, người đàn ông này lúc mất đi rồi mới thấy hối tiếc, điên cuồng tìm cách để được ở bên người mình cho là thật sự yêu.

Nhưng nguyên chủ trời sinh bản tính kiêu ngạo. Cô không cho phép cuộc đời mình bị người khác sắp đặt. Càng không muốn chấp nhận người đã phản bội mình.

Một khi đã phản bội một lần thì sẽ còn có lần sau. Cô không muốn đặt niềm tin vào Vương Cung Châu nữa.

Thế là cô đã quyết định bỏ nhà ra đi. Một mình rời khỏi thành phố lớn, tự mình đi tới một thành phố nhỏ, mua một căn nhà, ngày ngày sống cuộc sống tự do tự tại, làm bà hoàng ở đây.

Có lẽ cũng vì những sự việc đã xảy ra đã phần nào ảnh hưởng đến tính cách ngang ngược, độc đoán của Úc Thanh.

Trường Lạc ở trong đầu tiếp thu những gì hệ thống nói, chỉ cảm thấy tình tiết này thật CMN cẩu huyết! Nữ phụ này đường đường là thiên kim tiểu thư giàu có, đãi ngộ tốt như vậy, lại chỉ vì chuyện của tên bạn trai phản bội mà từ bỏ cuộc sống sung túc. Thật đúng là...Ừm! Có hơi ngu ngốc.

Lúc này trong phòng khách mẹ của Úc Thanh đã ngồi cạnh cô, ánh mắt thể hiện rõ sự thương xót khi nhìn đến xung quanh căn nhà này. Tuy lớn nhưng tính ra cũng chỉ bằng một góc nhà của bọn họ.

Trong lòng bà lúc này gợn lên một tia u uất. Không biết con gái bà mấy năm qua đã phải sống cuộc sống mưu sinh như thế nào? Bởi lẽ lúc rời đi, Úc Thanh còn không thèm mang theo bất cứ loại thẻ đen nào. Chính là muốn tự sinh tự diệt.

Nghĩ đến đây, người phụ nữ trung niên quay lại nhìn Trường Lạc mà nắm tay cô than thở.

"Thanh Thanh à! Con thật là khiến cho cha mẹ đau lòng mà! Cũng đâu phải nhà ta không cho con tiền đâu, con muốn bỏ đi thì ít nhất cũng phải cầm theo thẻ tín dụng chứ! ".



Chính là đứa con gái trời sinh này của bà từ nhỏ tính tình đã kiêu ngạo, ngang bướng, lại độc lập mạnh mẽ từ nhỏ. Không trách được khiến cho bà và chồng phải phiền lòng.

Trường Lạc còn chưa lên tiếng, lại từ trong ánh mắt lo lắng của bà nghe được câu nói tiếp theo.

" Độc lập là tốt! Nhưng đôi khi con người ta đã có mọi thứ trong tay, không cần phải tự dày vò bản thân như vậy! Lần này mẹ đến đây là muốn đón con trở về ".

Bà Úc chốt một câu khiến cho Trường Lạc còn chưa kịp phản bác gì liền rơi vào thế bị động.

Tình huống bây giờ là sao? Nếu bảo cô trở về vậy chẳng phải sẽ để mặc nữ chính sao. Còn có...người duy nhất ở thế giới này mà cô để tâm.

Trường Lạc không lập tức trả lời bà ngay, mà quay ra khẽ liếc nhìn thanh niên đang đứng ở một bên kia.

Bà Úc theo tầm mắt của cô cũng nhìn lên, lại phát hiện ra một thanh niên dáng người cao ráo, khuôn mặt đẹp trai, anh tuấn đến hoàn mỹ. Chỉ là thoạt nhìn còn khá trẻ.

Lúc mới bước vào nhà bà đã để ý đến cậu thanh niên này. Chỉ là lúc đó trong mắt toàn là con gái, cũng không để ý đến sự hiện diện của cậu trai này. Nhưng bây giờ...xem ánh mắt của con gái bà đối với cậu ta đúng là không được bình thường.

Mà sự không bình thường đó cũng thu vào tầm mắt của Vương Cung Châu đang ngồi một chỗ. Ánh mắt thâm sâu anh ta ngay lập tức liếc tới cả người Võ Đoàn Khởi mà đánh giá một lượt.

Bà Úc cất giọng e dè mà dò hỏi con gái.

" Thanh Thanh, cậu này là....".

Trường Lạc hơi quay đầu lại, nhẹ nhàng giới thiệu cho mẹ mình.

"Mẹ, đây là Võ Đoàn Khởi, là em trai nuôi được con đem về nhận nuôi ".

Bà Úc nghe vậy, dây thần kinh cũng từ từ giãn ra. Ở trong lòng thả lỏng không ít. Nếu đã là nhận nuôi, vậy cũng chỉ coi như tình thân mà thôi. Hơn nữa, cậu thanh niên này trông giống như còn đang đi học, đối với con gái bà chắc không thể phát sinh loại chuyện kia đâu. Có lẽ là bà đã đa nghi quá rồi.

Bà Úc tự trấn an bản thân.

Có điều, Vương Cung Châu lại không nghĩ như bà. Nhìn ánh mắt lo lắng, bất an lại tăm tối khi bà Úc nhắc đến chuyện đem Úc Thanh trở về, Vương Cung Châu thoáng nhìn ra được Võ Đoàn Khởi này chắc chắn có tâm tư không đúng đắn với chị nuôi là Úc Thanh. Chỉ là...Úc Thanh liệu có biết chuyện này?

"Mẹ không nói nhiều nữa! Thanh Thanh à, con cùng mẹ và Cung Châu trở về nha! ".

Thấy bà Úc nắm tay mình tha thiết như vậy, Trường Lạc có chút khó xử. Cô khẽ thu tay lại, nét mặt chần chừ. " Nhưng...".

Khi cô còn định mở miệng muốn từ chối thì Vương Cung Âu ngồi phía đối diện lại bất thình lình lên tiếng.



"Úc Thanh! Anh biết, lúc trước anh đã từng lừa dối em, mới khiến cho quan hệ của chúng ta bị rạn nứt. Nhưng anh đã sớm chia tay với cô gái kia rồi. Chuyện kết hôn của chúng mình anh không é buộc em, chúng ta có thể về sau rồi giải quyết. Tuy em giận anh nhưng cũng không thể không về thăm ba em được. Ba em ông ấy... ".

Vương Cung Châu vẻ mặt ngập ngừng khi nói đến đây. Lại khiến cho Trường Lạc rấy lên tia tò mò.

" Ba em ông ấy làm sao?".

Bà Úc thấy cô vừa rồi còn định khước từ trở về, nhưng đúng như bà dự đoán, nói đến ba mình thì đứa con gái này vẫn rất quan tâm. Thế là bà liền khẽ thở dài một hơi, đem câu chuyện nói ra.

" Ba của con ông ấy mấy năm nay con bỏ đi, tâm trạng liền trở nên phiền não. Mấy tháng trước bác sĩ nói thân thể ông ấy làm việc quá sức lại cộng thêm mệt mỏi dẫn đến suy nhược cơ thể. Đang phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt. Bác sĩ nói đó là tâm bệnh khi nhớ nhung con gái. Cho nên...mẹ xin con đó, trở về với mẹ đi có được không? ".

Trường Lạc trong lòng có chút đắn đo. Tuy chuyện gia đình nguyên chủ không có liên quan gì đến cô cả. Nhưng hiện giờ cô cũng đã ở trong thân xác của cô ấy. Đối với người nhà cô ấy cũng là nên có trách nhiệm một chút.

"Mẹ! Con sẽ trở về thăm ba! Không phải là con không muốn về. Chỉ là...bây giờ trong nhà ngoại trừ Võ Đoàn Khởi còn có thêm một cô nhóc nữa cũng được con nhận nuôi, con không thể để mặc hai người được ".

Võ Đoàn Khởi đứng ở phía sau nghe được lời này. Tuy trong lòng chẳng muốn một chút nào nhưng hắn cũng không thể để cô cảm thấy khó xử được. Võ Đoàn Khởi mở miệng cất tiếng trầm thấp.

"Em...". Vừa mở miệng theo thói quen định gọi cô thân mật nhưng nhớ ra là còn có phụ huynh của cô ở đây. Bây giờ hai người cũng chưa có công khai mối quan hệ, vẫn là nên trở lại cách xưng hô kia.

Nghĩ đến đây, trong lòng Võ Đoàn Khởi lại cảm thấy rất bực bội. Cái thân phận chết tiệt này!

"Chị cứ trở về đi! Dương Hoa Hoa đã có Triệu Tử Sâm chăm sóc. Tôi cũng sẽ đi với chị ".

Trường Lạc vốn còn khá bất ngờ khi thấy Võ Đoàn Khởi hôm nay lại rộng lượng như vậy. Nào ngờ câu sau liền nói đi cùng cô. Trong đầu cô chính là muốn nói, biết ngay mà! Thể nào anh cũng không để cho cô dễ dàng rời khỏi mình đâu.

Trường Lạc nghe vậy thì cong môi mỉm cười, quay sang liền nói với bà Úc.

" Con sẽ trở về thăm ba, nhưng mà phải có Đoàn Khởi đi cùng. Được không mẹ? Nha!..Nha mẹ!...".

Bà Úc vốn còn đang phân vân, nhưng thấy con gái làm nũng với mình thì không nỡ từ chối yêu cầu của con gái. Bà nghĩ cậu thanh niên này nếu đã là em trai nuôi của cô, đi cùng cũng được.

"Ừm. Được rồi, con mau thu xếp rồi chúng ta đi luôn ".

"Dạ! ". Trường Lạc khẽ mỉm cười trả lời bà.

Bà Úc còn thấy khá ngạc nhiên. Mấy năm không gặp tính tình con gái bà xem ra tốt lên không ít. Không còn bướng bỉnh, ngang ngược như trước nữa. Ngược lại còn ngoan ngoãn, đáng yêu lên không ít. Lần bỏ đi này của con gái cũng không phải là chuyện xấu.

Chỉ là...bà nhất định không để con gái ở bên ngoài chịu khổ thêm nữa. Lần này trở về, bà chắc chắn phải nghĩ cách để con gái mình không đòi bỏ đi nữa........