Dương Hoa Hoa khi không bị cho ra khỏi nhà, ở trong lòng âm thầm mắng chửi lão hồ ly Võ Đoàn Khởi kia. Cô khẽ quay sang cười ngượng ngùng nhìn Triệu Tử Sâm, e lệ nói khẽ.
"Tử Sâm! Thật ngại quá...Cậu có thể... ".
Dương Hoa Hoa vừa mở miệng, ngay lập tức Triệu Tử Sâm hiểu ý mà mỉm cười rạng rỡ, cầm tay Dương Hoa Hoa kéo đến xe ô tô riêng nhà mình, để cô ngồi trong xe mà kêu tài xế chở hai người về nhà cậu ta.
Dương Hoa Hoa tận cho đến khi xe xuất phát nửa đường mặt vẫn còn đờ ra vài giây ngơ ngác. Rõ ràng là cô định nói, thật ngại quá cậu có thể gọi Võ Đoàn Khởi ra để cô vào nhà được không. Kết quả...còn chưa nói hết câu, thanh niên nào đấy đã lanh chanh làm theo ý mình.
Nhưng nghĩ lại, đây cũng hẳn là chuyện xấu. Nếu thực sự chị Úc Thanh cũng thích anh Đoàn Khởi. Hai người bọn họ cũng không phải là không thể. Lại nói, cô ở trong nhà nó đúng là làm kì đà cản mũi người ta yêu đương. Mấy ngày qua chắc hai người họ phải cực khổ lắm khi mà phải lén lút yêu đương sau lưng cô.
Nghĩ như vậy, Dương Hoa Hoa trong lòng an tâm hơn phần nào, thở ra một hơi nhẹ nhõm mà mỉm cười trên khóe miệng.
Triệu Tử Sâm ngồi ở ghế sau cạnh cô, cậu ta hơi nghiêng mặt sang nhìn Dương Hoa Hoa nở nụ cười rạng rỡ. Trong mắt đều là hình ảnh một người con gái đáng yêu, trong sáng, đơn thuần. Đây chính là điểm khác biệt ở Dương Hoa Hoa so với đám nữ sinh chỉ muốn trèo cao không từ mọi thủ đoạn mà tiếp cận hắn.
"Dương Hoa Hoa, sau này cậu làm vợ tôi có được không? ".
Dương Hoa Hoa còn đang suy nghĩ mông lung về chuyện của hai người Trường Lạc và Võ Đoàn Khởi, không nghĩ người bên cạnh vậy mà đem tâm tư, tiếng lòng nói rõ như vậy. Đối với mình thẳng thắn bày tỏ.
Nhất thời cả khuôn mặt khả ái khẽ ửng đỏ, ngại ngùng mở miệng lắp bắp không biết trả lời như thế nào.
" Cậu..cậu...".
Triệu Tử Sâm thấy cô mất bình tĩnh, lại còn lúng túng như vậy, trong mắt chỉ cảm thấy cô gái này thật đáng yêu! Cậu khẽ đưa tay ra, xoa nhẹ đầu tóc Dương Hoa Hoa mà nói bằng giọng cưng chiều.
"Cậu không cần trả lời tôi ngay. Chỉ cần biết, nếu như hết bốn năm đại học mà cậu vẫn có tình cảm với tôi, rung động với tôi, tôi sẽ lấy cô. Không, phải là cậu sẽ gả cho tôi mới phải! ".
Đuổi được cái đuôi Dương Hoa Hoa đi, Võ Đoàn Khởi một bộ dáng hí hửng bước vào trong phòng bếp ôm chặt lấy thân hình nhỏ nhắn của Trường Lạc từ phía sau.
Trường Lạc đang làm bánh dở, tay vẫn còn dính bột mì, bị ôm bất ngờ khiến cho cô có chút không kịp phản ứng, cơ thể hơi giật mình một cái.
Cảm nhận được vòng tay rắn chắc ấm áp đang đặt ở dưới bụng mình, cô khẽ mỉm cười, giọng nói trong trẻo nửa đùa nửa thật.
"Sao vậy, không sợ bị Hoa Hoa nhìn thấy à? ".
Võ Đoàn Khởi lúc này vẻ mặt không quan tâm, mạnh miệng khẳng định với cô.
"Sao phải sợ. Anh đem con nhóc đó đóng gói chuyển đến nơi thích hợp rồi ".
Trường Lạc bị câu nói này của Võ Đoàn Khởi làm cho kinh ngạc, quay người lại cất giọng nghi hoặc.
"Là nơi nào?".
" Nhà của Triệu Tử Sâm ". Võ Đoàn Khởi cất giọng trầm thấp.
Lúc Võ Đoàn Khởi nói ra câu này, trên mặt Trường Lạc thoáng hiện ra vẻ không tin cho lắm. Nhưng nghĩ lại, với cái bản tính ngang ngược nói được làm được của Võ Đoàn Khởi, lại nói từ nãy đến giờ cô ở trong này cũng không còn nghe thấy giọng của Dương Hoa Hoa. Xem ra không phải anh đang nói đùa.
"Anh đó! Thật quỷ quyệt! ". Trường Lạc mỉm cười ngọt ngào, cảm thán một câu.
Võ Đoàn Khởi lúc này nhìn xuống đôi môi đỏ mọng của cô, yết hầu lăn lộn khó chịu, bản thân không thể kiềm chế được muốn nếm trải vị ngọt trong khoang miệng của cô một lần nữa.
Chỉ là khi thấy được ý định này của anh, Trường Lạc lại nổi lên ý định nghịch ngợm một chút, đem bột mì còn đang dính trên tay bôi lên khuôn mặt hoàn mỹ của Võ Đoàn Khởi.
Võ Đoàn Khởi thấy môi mình sắp đặt lên môi cô, lại để người con gái tinh nghịch này trêu chọc, cảm giác hụt hẫng lại tham luyến nụ hôn kia. Hắn liền như một đứa trẻ mà nhăn mặt hậm hực với cô.
"Em...vậy mà bây giờ còn học được cách trêu chọc anh? Em được lắm! ".
Nói rồi, hắn cũng không chịu thua, đưa tay quờ lấy bột mì trong chiếc bát gần đó, bôi lại lên quầng trán Trường Lạc. Còn không quên bày ra nét mặt ngợm nghĩnh, trêu đùa lại cô.
"Có qua có lại! ".
Võ Đoàn Khởi không khí cảm giác trêu chọc cô lại khiến cho bản thân cao hứng như vậy. Nhìn đến vẻ mặt nhăn nhó, bĩu môi chỉ biết dậm chăn tại chỗ của cô khiến cho Võ Đoàn Khởi không khỏi cảm thấy buồn cười.
Võ Đoàn Khởi phì cười, nhìn cô như vậy lại không nhịn được muốn dỗ dành.
" Được rồi! Ai kêu em trêu anh cơ chứ! ".
Võ Đoàn Khởi đưa tay lên, cẩn thận lau đi vết bột mì dính trên trán cô, lại không nghĩ cô thế mà nhân cơ hội này cầm một nắm bột mì bôi tiếp lên mặt hắn, khiến cho gương mặt soái khí bỗng chốc đều bị bột phủ trắng như tên bạch vô thường vậy, khiến cho Trường Lạc không nhịn được bật cười thích thú.
Cô còn hợm hĩnh đến mức thè lưỡi ra như trẻ con mà khiêu khích Võ Đoàn Khởi.
Võ Đoàn Khởi đưa tay lên quệt vết bột trắng trên mặt, lại nhìn đến cô mà nhăn mày.
"Em...chết chắc với anh rồi! ".
Nói rồi, Võ Đoàn Khởi liền đi đến cầm lấy bát bột mì. Trường Lạc nhanh mắt đoán trước được hành động của Võ Đoàn Khởi, thế là cô liền nhón chân nhanh chóng bỏ chạy ra khỏi phòng bếp. Cô còn chưa muốn thành một gương mặt trắng bệch như cương thi đâu.
Hai người vờn đuổi nhau trong phòng khách, bộ dáng chẳng khác nào đôi tình nhân vô tư tự tại, hồn nhiên vui đùa bên nhau, mặc kệ tuổi tác cách biệt.
Trường Lạc lấy ghế sofa ra làm bia đỡ đạn, miệng cười không ngớt, lại không có chút nào gọi là nghiêm túc xin hàng.
"Được..được rồi! Em đầu hàng! Haha.. Anh đừng đuổi nữa, mệt chết đi được! ".
Nhìn đến người con gái đang thở gấp gáp, cười không ngậm được miệng mà đưa tay ra xua xua phe phẩy với mình. Võ Đoàn Khởi liền cất giọng không nặng không nhẹ.
"Giờ mới biết sợ sao, nhưng mà không kịp nữa rồi! ".
Nói rồi, Võ Đoàn Khởi liền nhảy qua ghế sofa mà xuất hiện trước mặt cô.
Trường Lạc lúc này thực sự không còn hơi sức nào mà chạy nổi. Nhìn đến bát bột mì trên tay người đàn ông, cô liền khẽ nhíp mắt lại, chờ đợi anh ra hình phạt.
Nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp giờ phút này khiến cho Võ Đoàn Khởi không thể không yêu thương. Anh bỏ bát bột mì sang một bên, một tay nâng cằm cô lên, tay còn lại đỡ sau gáy cô mà làm điều bản thân muốn làm.
Bờ môi khô khốc của anh chạm khẽ bờ môi mềm mại ẩm ướt của cô gái. Một loại xúc cảm va chạm tạo nên dục vọng mãnh liệt.
Ngay khi Võ Đoàn Khởi định cạy răng của cô, càn quét bên trong nơi hang động nhỏ, tiếng nhấn chuông của ai đó bên ngoài liền ngay lập tức cản trở anh hành động.
Trường Lạc nghe thấy âm thanh chuông cửa, liền mở mắt, khẽ đẩy anh ra, còn đưa mắt ra hướng cửa ý bảo có người đến.
Võ Đoàn Khởi bị cắt ngang liền không vui. Anh ở trong lòng thầm mắng chửi kẻ đang ở bên ngoài làm phiền hai người thân mật.
Trường Lạc đi ra mở cửa, lại đập vào mắt hình ảnh một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng, khí chất cao quý, hơn nữa còn bảo dưỡng nhan sắc rất tốt. Mà đứng phía sau lưng người phụ nữ này còn có một người đàn ông với gương mặt trẻ trung, anh tuấn, lại mang nét lịch lãm, trưởng thành.
Nhìn qua, Trường Lạc đánh giá hai người lạ này hẳn là hai mẹ con của nhau.
Nhưng mà, hai con người xa lạ này thì có liên quan gì đến cô chứ?
Trong lúc Trường Lạc hai mắt nhìn đánh giá hai người bên ngoài cửa, suy ngẫm bên trong, bất ngờ người phụ nữ này liền ngay giây phút nhìn thấy cô mà nắm lấy tay cô, ánh mắt lộ rõ vẻ mong nhớ.
"Úc Thanh! Cuối cùng mẹ cũng tìm được con rồi! Con bé ngốc này, sao lại bỏ nhà đi lâu như vậy! ".
Trường Lạc kinh ngạc trợn tròn mắt, cả người bị người phụ nữ không quen biết này ôm chầm lấy. Cô chỉ để lộ đôi mắt nhìn đến người đàn ông đang đứng đối diện mình, phía sau lưng người đàn bà này lại đang mỉm cười với cô.
Mà cái kiểu cười này khiến cho cô sinh ra cảm giác không được bình thường. Chính là nụ cười yêu thương, cưng chiều còn có vui mừng xúc động khi nhìn thấy người mình yêu.
Theo tình huống hiện tại, người phụ nữ này vừa mới xưng hô là mẹ với cô. Vậy không lẽ, người này khả năng cao là mẹ của nguyên chủ.
Có điều, cái tình huống bây giờ là sao? Chẳng lẽ giống như trong các kịch bản con rơi bên ngoài thất lạc nhiều năm ở các bộ phim truyền hình cẩu huyết?
" Hệ thống, thế này là thế nào? Tốt nhất là mi nên giải thích rõ cho ta! ".
Hệ thống: "..."
Cái này ta vô tội, trong kịch bản không có nhắc đến tình tiết thân thế của nữ phụ này. Bởi vì cô ấy ngỏm sớm quá mà!
Người phụ nữ khẽ buông cô ra, ngước lại về phía nam nhân kia. Người đàn ông như hiểu ý, tiến lên phía trước hai bước đem cô ôm vào lòng, còn không quên cất giọng ôn nhu trầm ấm.
" Úc Thanh! Khó khăn lắm mới tìm thấy em! Em đừng giận anh nữa! Theo anh về chúng ta cùng tổ chức đám cưới có được không? ".
Mà lời nói của tên này không chỉ khiến cho Trường Lạc cả người cứng đờ, hai mắt trợn to. Còn khiến cho Võ Đoàn Khởi lúc nay cũng đã đi ra nghe được. Thoáng chốc, sắc mặt của Võ Đoàn Khởi liền trở nên tối sầm lại. Chỉ thấy tay hắn siết chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt tăm tối nhìn đến người đàn ông đang ôm người phụ nữ của hắn.