Những ngày sau đó, tình cảm giữa Trường Lạc và Võ Đoàn Khởi như tiến thêm một bậc. Chỉ cần là thứ Trường Lạc muốn ăn, Võ Đoàn Khởi sẽ tự giác đi mua cho cô.
" Hôm nay lại thèm bánh mochi nữa hả?".
Vì lớp Võ Đoàn Khởi hôm nay không có tiết nên tự học ở nhà, vậy nên không có phải đi tới trường. Còn Dương Hoa Hoa thì bây giờ vẫn đang ở trường.
Thấy Trường Lạc cả người ngồi khoanh chân trên sofa, ánh mắt sáng lên khi lướt đến hình ảnh bánh mochi trên màn hình tivi, Võ Đoàn Khởi vừa lúc đi qua liền nhìn thấy.
Trường Lạc nghe thấy Võ Đoàn Khởi hỏi, cô liền quay sang, một bộ dáng mèo con thành thật gật gật đầu, ánh mắt lấp lánh lại rất đáng yêu. Trong mắt Võ Đoàn Khởi lại giống như cô đang làm nũng với mình.
Võ Đoàn Khởi mỉm cười đầy cưng chiều, đi đến khẽ xoa đầu cô, thấp giọng trầm ấm nói.
" Để tôi đi mua cho em ".
Trường Lạc nghe thấy vậy, khóe miệng không nhịn được cong lên một đường. Cả người vui vẻ mà nở nụ cười rạng rỡ. Cầm lấy cánh tay Võ Đoàn Khởi mà lắc lắc, nhẹ giọng nói một câu.
" Ứm! Cảm ơn..Đoàn Khởi! ".
Giọng nói của cô rất nhỏ nhẹ, êm tai, lại mềm mại khiến cho người nào đấy không nhịn được mà trái tim tan chảy. Chính là mỗi lần nghe thấy cô giọng nói dịu nhẹ lấy lòng mình, Võ Đoàn Khởi không chịu nổi sự quyến rũ chết người này.
Nhìn đến đôi môi đỏ tươi căng mọng của cô, Võ Đoàn Khởi không nhịn được lúc này đã phá vỡ mọi nguyên tắc, trực tiếp cúi thấp người xuống mà hôn lên đôi môi mềm mại của Trường Lạc.
Theo phản xạ, bị người đàn ông này hôn bất ngờ khiến cho Trường Lạc chưa kịp phản ứng gì, hai mắt trợn tròn kinh ngạc.
Thấy vậy, Võ Đoàn Khởi nhanh chóng đưa tay bịt mắt cô lại.
Võ Đoàn Khởi ngậm lấy cánh môi mềm mỏng của người phụ nữ. Lần đầu tiên hôn con gái nên không có nhiều kinh nghiệm. Có điều, Võ Đoàn Khởi vẫn hôn rất chuyên nghiệp nha!
Hệ thống chính vào lúc này liền thông báo.
(Ting! Độ hảo cảm của phản diện tăng 5%. Hiện giờ độ hảo cảm là 85% ].
Võ Đoàn Khởi từ từ cạy hai hàm răng trắng muốt của Trường Lạc ra, đưa đầu lưỡi vào bên trong khoang miệng của cô mà đảo qua đảo lại, cảm nhận từng dư vị ngọt ngào bên trong khoang miệng cô mà hút trọn dưỡng khí.
Cảm giác ngọt ngào kích thích này khiến cho Võ Đoàn Khởi cảm thấy thích thú.
Trường Lạc giờ phút này lại hoàn toàn rơi vào thế bị động.
Lúc đang chìm đắm trong mê man, một loại cảm giác quen thuộc bỗng chốc liền ùa về, khiến cho cảm xúc của Trường Lạc không khỏi rối bời.
Cái cảm giác mà Võ Đoàn Khởi đem lại cho cô, thật giống với cảm giác mà người đó đem lại cho cô.
Thật sự .vô cùng giống!
LÊ HẠO THÀNH!
Cái tên này cho đến bây giờ vẫn không thể nào thoát khỏi tâm trí cô được. Nó giống như ăn sâu vào tiềm thức của cô.
Phải làm sao đây? Cô bị làm sao thể này? Tại sao khi không lại nghĩ đến người đàn ông đó? Lại còn là từ cảm xúc ở trên người một nam nhân khác.
Võ Đoàn Khởi cảm giác cô đã dần hụt hơi, từ từ tách khỏi bờ môi bị hôn đến sưng đỏ kia.
Dục vọng lúc này như một ngọn lửa thiêu đốt lí trí hắn. Lại không nhịn được muốn nhiều hơn thế.
-
Võ Đoàn Khởi từ từ trườn xuống bên dưới. Đem người cô đè ra ghế sofa. Từ cổ hôn đến xương quai xanh. Bàn tay bắt đầu không yên phận mà cởi ra cúc áo đầu tiên trên người Trường Lạc.
Thoáng chốc, vị trí xinh đẹp kia liền úp mở lộ ra. Vòng một căng tròn mềm mại nửa kín nửa hở lọt hết vào trong mắt Võ Đoàn Khởi.
Ngay giây phút Võ Đoàn Khởi vừa đem bàn tay hư hỏng của mình đặt lên bầu ngực xinh đẹp đầy đặn của cô mà xoa nắn, mơn trớn mà yêu thương cơ thể xinh đẹp của cô. Bất chợt, khuôn mặt còn đang mê man của Trường Lạc liền mơ mơ màng màng kêu lên một tiếng.
" Thành! ".
Âm thanh nhỏ nhẹ thu vào tai Võ Đoàn Khởi khiến cho cả khuôn mặt của cậu trở nên cứng đờ, mọi động tác đều khựng lại.
Võ Đoàn Khởi từ từ ngước lên nhìn người phụ nữ sắc mặt ửng hồng trước mặt, cả cơ thể nóng bỏng đều nằm dưới thân hắn, vậy mà lại trong lúc này gọi tên một người đàn ông khác!
Điều này đã triệt để chọc vào cơn giận của Võ Đoàn Khởi, khiến cho hắn một cổ lửa giận trong người nổi lên. Cả khuôn mặt điển trai ngay lập tức tối sầm lại. Giọng nói cứng nhắc trong lúc tức giận không kiềm chế được mà mất bình tĩnh.
" Nói đi! Thằng đó là thằng nào?".
Trước lời chất vấn này, Trường Lạc vừa rồi lại trong lúc cảm xúc mãnh liệt mới bất giác gọi tên Lê Hạo Thành. Không có nghĩ tới Võ Đoàn Khởi này lại kích động đến như vậy.
Lúc này, cô tốt hơn hết vẫn là không nên nói điều gì vào lúc này. Kẻo lại càng chọc giận thêm.
Mà hành động né tránh này của cô lại càng kích thích cơn ghen tuông bên trong Võ Đoàn Khởi. Cậu giáng mạnh xuống tấm đệm sofa một cú đấm, trong cơn tức giận mà gắt lên.
"Có phải tên đó là người trong lòng của em? Em vốn dĩ không có yêu tôi như tôi đã tưởng! Hừ! Thật nực cười! Hóa ra tất cả đều là lừa dối. Quả nhiên, tôi không nên tin cô mới phải! ".
Võ Đoàn Khởi nở một nụ cười châm biểm, đem những lời khó nghe nói ra, lại cảm nhận được nơi vị trí đầu ngực đang khẽ đau nhói.
Hắn nhìn đến vẻ mặt đáng thương, buồn bã vô tội của Trường Lạc khi nghe thấy hắn nói vậy mà quay ra nhìn hắn. Tuy chiêu này đúng là có hiệu quả, thực sự khiến cho hắn có cảm giác đau lòng, hối hận vì đã nói nặng lời như vậy. Nhưng bây giờ cơn giận dữ, ghen tuông đã khiến cho hắn không thể nào mà giữ bình tĩnh nổi.
Võ Đoàn Khởi ngồi bật dậy, rời khỏi người Trường Lạc mà đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng muốn quay người bỏ đi. Nhưng chưa đi được nửa bước liền có cảm giác bàn tay mình bị ai đó kéo lại.
Trường Lạc níu kéo Võ Đoàn Khởi, không cho hắn tức giận bỏ đi. Võ Đoàn Khởi lại như không quan tâm, còn không thèm quay đầu lại mà lạnh giọng nói.
" Bỏ ra!..Tôi nói cô bỏ ra! ".
( Kí chủ, độ hảo cảm của phản diện trừ 10%, hiện tại là 75% ].
Trường Lạc nghe được thanh âm trong đầu vang lên từ hệ thống, liền có thể biết được hiện giờ Võ Đoàn Khởi đang tức giận đến mức nào.
Trường Lạc không quan tâm cái gì hảo cảm, cô dùng sự chân thành của mình mà từ từ ngồi dậy, đi đến ôm lấy Võ Đoàn Khởi từ phía sau.
Võ Đoàn Khởi lúc vừa rồi còn đang vô cùng phẫn nộ, bây giờ đột nhiên cảm nhận được vòng tay ấm áp của phụ nữ vòng ra trước đặt ở phần bụng mình. Lại cảm nhận được gương mặt nhỏ nhắn đang úp một bên dán chặt lên lưng mình.
Võ Đoàn Khởi loáng thoáng nghe được thanh âm nhẹ nhàng từ phía sau vang lên.
"Em xin lỗi! Đoàn Khởi! Em sai rồi! ".
Mặc dù không thể phủ nhận bản thân lúc này đang rất bực bội, thậm chí muốn phát tiết. Thế nhưng ngay khi giọng nói mềm yếu, dịu dàng của người con gái này cất lên, khiến cho Võ Đoàn Khởi hắn trạng thái bình tĩnh lại, lại cảm thấy như cơn giận vừa rồi đều đã được xoa dịu đến tan biến không còn lại dấu vết.
Trường Lạc lại tiếp tục nói tiếp.
"Là bởi vì, mấy ngày trước, em đọc được một cuốn tiểu thuyết. Nam chính trong đó tên là Thành, cũng đẹp trai, bá đạo như anh...cho nên...".
Còn chưa nghe hết ý của Trường Lạc muốn nói, Võ Đoàn Khởi liền ngay lập tức lật người lại, cầm lấy đôi bàn tay trắng trẻo ngọc ngà của cô mà vội vã hỏi.
"Cho nên nói...người tên Thành mà em gọi lại chỉ là người trong sách? ".
Trường Lạc khẽ gật đầu. " Ừm! ".
Tâm trạng của Võ Đoàn Khởi khi nghe được cô nói vậy không biết có bao nhiêu là vui mừng, hạnh phúc, còn có chút gì đó áy náy.
Thấy Trường Lạc đôi mắt mở to giống như là có đọng lại một chút nước trong suốt, dường như đang sắp khóc đến nơi vậy. Đang lúc bản thân lúng túng không biết làm gì, lại nghe thấy Trường Lạc lên tiếng trước.
" Đoàn Khởi! Anh có thể tin tưởng em được không? ".
Chỉ một câu nói mềm mỏng này của cô, lại cộng thêm bộ dạng giống như đang ủy khuất này đã trực tiếp phá vỡ mọi rào cản đa nghi trong lòng Võ Đoàn Khởi.
Nhìn người con gái ánh mắt chân thành nhìn mình không một chút gì là giả tạo, lại nghĩ đến vừa rồi bản thân còn ghen tuông vô cớ, nói ra những lời khó nghe với cô.
Võ Đoàn Khởi giờ phút này có không biết bao nhiêu là hối hận và tự trách.
Võ Đoàn Khởi dang rộng tay ra ôm lấy đầu Trường Lạc, để khuôn mặt cô núp vào trong lồng ngực ấm áp của mình, mở miệng nói ra lời xin lỗi.
" Anh xin lỗi! Sau này sẽ không giận dỗi vô cớ nữa. Sẽ hoàn toàn tin tưởng em! ".
Nói xong câu nói đó, Võ Đoàn Khởi chợt nhắm mắt, khẽ mỉm cười.
Hệ thống ở trong không gian vui vẻ báo cho Trường Lạc tin hoan hỉ.
( Chúc mừng kí chủ! Điểm hảo cảm tăng 15%. Hiện tại là 90% ].
Trong lòng Trường Lạc lúc này thực sự rất rối bời.
" Tại sao…..mỗi khi ở bên Võ Đoàn Khởi, lại đem lại cảm giác thân thuộc đến như vậy..Cứ như là...Lê Hạo Thành! Có phải chăng là anh không?".