Hệ Thống Cửu Vỹ 009: Phản Diện Là Của Ta

Chương 30: Nhóc con phản diện cuồng chiếm hữu (10)




Trường Lạc hiện giờ đầu óc mù mịt, rối tung hết lên. Từng mảng kí ức ở thế giới trước bỗng chốc ùa về trong tâm trí, khiến cho cô khó lòng mà dứt ra được.

Lúc này, cô một mình ngồi trong phòng suy nghĩ liên miên.

" Hệ thống, mi nói cho ta biết đi! Có phải như những gì ta đã nghĩ. Liệu... liệu có phải là anh ấy phải không? Là Lê Hạo Thành phải không? ".

Hệ thống đang từ trong không gian hệ thống nghe được kí chủ nhà mình đột nhiên đề cập đến vấn đề này. Nó không khỏi có chút chột dạ mà ấp a ấp úng trả lời.

( Cái đó..làm..làm sao tôi biết được ].

Trường Lạc trong lòng có rất nhiều vướng mắc, bản thân lại còn từng là CEO đứng trên đỉnh cao. Mấy cái kiểu đọc vị tâm tư người khác này sao có thể làm khó được cô.

Vừa nghe thấy ngữ điệu của hệ thống, cô liền biết là nó đang có điều giấu cô.

Giọng điệu khi này nói chuyện với hệ thống có mấy phần nghiêm trọng hơn.

" Mi đừng có hòng lừa được ta. Nếu mi không biết thật, vậy tại sao lại có vẻ úp mở đến như vậy ".

Ngừng một chút, giọng nói của Trường Lạc từ hậm hực liền chuyển thành nặng nề, khẩn khoản tha thiết cầu xin hệ thống nó.

" Hệ thống, coi như là ta cầu xin ngươi lần này đi! Có thể nào nói cho ta biết rốt cuộc Lê Hạo Thành và Võ Đoàn Khởi có phải là cùng một người không? Phải không?

.=

Hệ thống nó kì thực không muốn can thiệp vào chuyện này. Dù sao đi nữa thì nó cũng là hệ thống chịu sự quản lý của hệ thống chủ. Nó cũng có nguyên tắc cấm kỵ.

không thể làm trái.

Thế nhưng...lúc này nhìn thấy kí chủ nhà mình dáng vẻ thống khổ, bất lực nói với nó. Nó không thể tiếp tục nhắm mắt làm ngơ được. Như vậy cũng quá vô tâm rồi!

[ Haizz, coi như tôi phá lệ một lần đi! Tiết lộ cho cô cũng không phải là không được. Đúng vậy, Võ Đoàn Khởi chính là Lê Hạo Thành của cô đó ].

Âm thanh hệ thống vang lên bên tai khiến cho Trường Lạc bất chợt cả khuôn mặt đều sững sờ, như không dám tin đây là sự thật.

Thật sự trên đời này còn có thể xảy ra loại sự tình đó sao? Linh cảm của cô vậy mà lại bất tri bất giác trở thành hiện thực.

Hệ thống biết bây giờ trong đầu cô đang rất rối. Biết cô thể nào cũng có một đống câu hỏi đưa ra. Thay vì đợi cô mở miệng, nó liền tự mình nói hết ra đi, để toại nguyện kí chủ nhà nó.



(Ở thế giới kia, ngay sau khi cô rời đi không lâu, Lê Hạo Thành ngày nào cũng mang theo chấp niệm sâu sắc, ngày ngày đi đến trước mộ cô tự mình nói chuyện với bia mộ của cô. Có một ngày, dường như thứ chấp niệm đó đã lay động được thiên đạo nắm giữ vũ trụ thời không. Liền đem linh hồn của Lê Hạo Thành đi đến các thế giới để tìm cô ].

Hệ thống đem tất tần tật những gì mình biết, kể tường tận cho Trường Lạc nghe.

Chỉ thấy sau khi nghe xong, người phụ nữ gương mặt đờ ra một lát liền như gặp được chuyện vui lớn trong đời. Cả khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh hỉ, cảm xúc lẫn lộn đan xen. Hạnh phúc, vui sướng, mừng rỡ, hoan hỉ,... đều có cả.

Cô thật không ngờ, điều may mắn lại đến với mình.

Thật không ngờ, người đàn ông của cô vậy mà còn có thể đến tìm cô ở những thế giới khác nhau.

Phải chăng đây là ông trời đang cho cô và anh có cơ hội được đoàn tụ bên nhau. Dù cho là trải qua vô vàn thế giới, chỉ cần duyên phận chưa đứt, liền có thể ở trong đó gặp được nhau.

Nhìn thấy sắc mặt vui tươi, hớn hở của cô, hệ thống nó vẫn phải nhắc nhở cô một câu.

( Nhưng mà...cô đừng vội vui mừng. Ta chỉ nói là Võ Đoàn Khởi ở thế giới này là linh hồn của Lê Hạo Thành. Không có nghĩa là ở những thế giới sau cô cũng may mắn gặp lại hắn ].

Trường Lạc không để tâm điều đó. Bởi vì cô tin rằng cô và Lê Hạo Thành đã định sẵn là định mệnh của nhau. Dù cho có bao nhiêu cái thời không đi nữa cũng sẽ không thể chia cắt được hai người.

" Ta không quan tâm. Ta tự tin rằng thế giới tiếp theo mình vẫn sẽ gặp được anh ấy! ".

Không hiểu sao cô lại lấy đâu ra nhiều tự tin như vậy. Nhưng chỉ cần có niềm tin, mọi thứ trên đời này đều có thể xảy ra. Kể cả là những sự việc hi hữu nhất.

Dương Hoa Hoa mấy ngày nay cứ hễ thời gian ở nhà không tới trường liền muốn Trường Lạc giảng bài cho mình.

Lúc trước bài nào không hiểu thì cô sẽ hỏi Võ Đoàn Khởi. Nhưng từ khi có Trường Lạc bổ túc kèm cặp, Dương Hoa Hoa còn hiểu bài nhanh hơn là lúc Võ Đoàn Khởi giảng cho mình.

Chính vì thế, ngày nào cứ có thời gian rảnh một cái là Dương Hoa Hoa liền dính chặt lấy Trường Lạc không rời nửa bước. Điều này thật sự khiến cho ai kia hơi có phần đau đầu, mệt mỏi.

"Dương Hoa Hoa, em đừng có ngày nào cũng bám lấy Úc Thanh như vậy? Em không thấy phiền nhưng Úc Thanh sẽ thấy phiền ".

Võ Đoàn Khởi đứng ở một góc tựa lưng vào mép tường mà nhìn Trường Lạc bị Dương Hoa Hoa lôi kéo ngồi trên ghế sofa giảng bài.

Chính là càng nhìn càng thấy khó chịu, ngứa mắt làm sao!

Trong đầu Võ Đoàn Khởi lúc này đang không ngừng chửi thầm ai kia.

Con bé Dương Hoa Hoa này lớn bằng từng này tuổi rồi còn suốt ngày bám người phụ nữ của hắn dai như đỉa. Làm cho hắn chả còn tí thời gian nào ở bên người kia.

Haizz, nghĩ tới là lại thấy phiền phức. Hắn chỉ muốn giữ cô cho riêng mình. Không muốn chia sẻ cô với bất kì ai khác.



Mà Dương Hoa Hoa dạo này không biết học từ ai cái tính trả treo. Vừa nghe thấy Võ Đoàn Khởi nói mình, cô liền ngay lập tức phản bác lại.

" Anh Đoàn Khởi, anh nói vậy là sai rồi. Chị Úc Thanh học giỏi như vậy, em nhờ chị ấy bổ túc cho em, chị ấy rất sẵn lòng. Với cả, sao anh lại gọi độc tên chị Úc Thanh vậy? Anh kém chị ấy những 4 tuổi, phải tôn trọng mà gọi chị đi chứ? ".

Trường Lạc nhìn cô bé miệng giảo hoạt bên cạnh, bản thân nổi hứng liền muốn trêu ghẹo nam nhân kia một chút. Thế là cô liền quay ra, bộ dáng đùa cợt mà nói với

Võ Đoàn Khởi.

vo toan khoi.

" Hưm! Đúng vậy đó! Gọi chị đi em trai ". Vừa nói, cô vừa dương môi bày ra bộ mặt cợt nhả khiến cho Võ Đoàn Khởi khóe miệng khẽ giật. Trực tiếp một bộ dáng thiếu niên giận dỗi quay gót bỏ lên lầu.

Trường Lạc và Dương Hoa Hoa thấy vậy thì cả hai cùng quay ra nhìn nhau mà cười hí hửng.

Đến buổi tối, lúc Trường Lạc vừa vệ sinh cá nhân xong, leo lên giường chuẩn bị đắp chăn đi ngủ thì cô bất chợt cảm nhận được một bàn tay rắn chắc của đàn ông khẽ vòng tay ra phía trước ôm lấy eo mình từ đằng sau.

Tuy có chút giật mình nhưng cô rất nhanh liền nhận ra hơi thở quen thuộc của người đang đứng đằng sau. Trường Lạc khóe môi khẽ cong, giữ lấy tay người đàn ông mà quay đầu lại liền không ngoài dự đoán nhìn thấy được gương mặt tuấn mỹ, thập phần yêu nghiệt của Võ Đoàn Khởi.

" Sao vậy? Đêm hôm tự ý lẻn vào trong phòng của em, là nhớ em đến nỗi không ngủ được à? ".

Võ Đoàn Khởi không có trả lời câu hỏi của cô, chỉ vùi cằm vào trong hõm cổ trắng nõn của cô, ôm chặt cô thật lâu không lên tiếng. Một lát sau anh mới từ từ buông cô ra, ngẩng đầu nhìn đối diện cô mà đưa tay vuốt nhẹ gương mặt xinh đẹp của cô.

"Úc Thanh! Vừa rồi anh mới mơ thấy một giấc mơ...Trong mơ, anh thấy bóng dáng một phụ nữ rất xinh đẹp, có nụ cười rạng rỡ rất giống với em. Chỉ là người phụ nữ ấy về sau lại chết trước mặt một người đàn ông. Mà người đàn ông này, làm cho anh có cảm giác đó là anh. Vì thế...anh rất sợ! Sợ bản thân ở nơi này sẽ giống như người đàn ông trong giấc mơ ấy, mất đi người con gái mình yêu thương! ".

Trường Lạc trước những lời này của Võ Đoàn Khởi, cô không khỏi sửng sốt vài phần. Không ngờ những chuyện xảy ra ở thế giới trước lại có thể đi vào giấc mơ của linh hồn Lê Hạo Thành ở thế giới này.

Điều này càng phần nào cho cô thấy chắc chắn Lê Hạo Thành và Võ Đoàn Khởi là một.

Cô chính là hơi rơi vào trầm tư một thoáng, lúc sau liền hồi thần lại mà đưa tay ra vỗ nhẹ lên lưng người đàn ông, dịu giọng an ủi anh.

" Không sao đâu! Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau. Linh hồn của em và anh đã được nối lại với nhau. Dù cho là kiếp này, hay là kiếp sau kiếp sau nữa...em vẫn sẽ tìm được anh! ".

Võ Đoàn Khởi nghe được những lời này của cô, không hiểu sao cơ thể dần trở nên nhẹ nhõm hẳn đi. Chính là cảm giác yên tâm mà tin tưởng vào cô tuyệt đối. Ở canh cô thưc sư đem lai cho anh sư ấm áp la thường.

"Mặc dù những lời sau của em anh nghe không hiểu lắm. Nhưng... nếu thực sự có kiếp sau, thậm chí là vạn kiếp khác, chúng ta cũng sẽ thuộc về nhau! ". Võ Đoàn Khởi ôm chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô, ghé vào tai cô cất giọng khàn khàn.

" Ừm. Nhất định là như vậy! ".