Tần Quân nghiêm túc nói: “Trẫm và nàng ấy là thanh mai trúc mã, chuyện này trẫm đã biết từ khi còn nhỏ rồi.”
Thục phi: "?"
Trong mắt Thục phi tràn đầy vẻ khó tin.
Mà một đống câu hỏi được viết đầy trên khuôn mặt của nàng ta.
"Ngươi cho rằng ta là một kẻ ngốc sao?"
"Các ngươi thực sự nghĩ ta là kẻ ngốc à!"
Thục phi quả nhiên trong lòng nghĩ như vậy.
Về phần tại sao ta lại biết...
Bởi vì Tần Quân có năng lực đọc suy nghĩ, sau này lại nói cho ta biết.
Tất nhiên là bây giờ ta vẫn chưa biết chuyện đó.
Thục phi nghe được lời này, tức giận đến mức bật khóc.
Tần Quân cũng không vui cho lắm, nói: “Nàng ấy là bất đắc dĩ thôi, nàng cùng lắm là chỉ mới ngã một cái, Liên Y thì mắc phải căn bệnh quái ác này đã lâu rồi, Thục phi, nàng từ trước đến nay vẫn luôn ân cần chu đáo, sao lại không thể thông cảm cho Liên Y một chút? Nàng thực sự làm trẫm quá thất vọng rồi!”
Thục phi trợn to hai mắt, vẻ mặt không thể tin được.
Còn ta chỉ muốn vỗ tay cho Tần Quân.
Oa.
Tuyệt vời quá đi.
06
Thục phi tức giận, cuối cùng bỏ đi.
Khóc đến trời đất tối sầm.
Sau khi Thục phi rời đi, Tần Quân nhìn Hoàng Hậu.
Ánh mắt hắn có chút phức tạp.
Có lẽ đã nghe được một số suy nghĩ trong lòng không ai biết của Hoàng Hậu.
"Hoàng Hậu vất vả rồi." Tần Quân nói.
Hoàng Hậu nghe vậy, mỉm cười nói: "Thần thiếp là người đứng đầu lục cung, đây là việc thần thiếp nên làm."
Hoàng Hậu cho rằng Tần Quân đang nói đến chuyện ngày hôm nay, nhưng ta lại cảm thấy thứ Tần Quân đang nói tới có lẽ là kiếp trước trong ký ức của Hoàng Hậu.
Đáng tiếc, lời này không thể nói rõ ràng được.
“Nếu không có việc gì thì Hoàng Hậu về trước đi.” Tần Quân nói xong, còn nói với thái giám bên cạnh: “Ta nhớ Vân Châu vừa tiến cống một số món đồ sứ, ngươi chọn một ít đồ thú vị rồi gửi đến cung của Hoàng Hậu đi."
Hoàng Hậu đến từ Vân Châu.
Nàng ta sửng sốt một chút.
Nhưng lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười tạ ơn nhưng trong ánh mắt lại không hề có niềm vui.
Chờ Hoàng Hậu rời đi, Tần Quân yêu cầu cung nhân xung quanh lui ra sau, trong phòng chỉ còn lại ta và Tần Quân.
Tần Quân thở dài: "Hoàng Hậu...haiz, kiếp trước ta bị mỡ heo che mắt sao?"
Ta quá lười để nói chuyện với hắn.
"Nếu không còn chuyện gì thì ta về đây." Ta vừa nói vừa bước ra ngoài.
Động tác của Tần Quân nhanh hơn.
Hắn giữ chặt ta, kéo ta sang một bên.
"Tới cũng tới rồi, nói chuyện chút đi."
Ta: “…”
Ta không nói gì, chỉ nhìn đống tấu chương trên chiếc bàn bên cạnh.
Tần Quân lập tức hiểu ra, hắn hắng giọng, nói một cách rất hợp lý: "Kết hợp làm việc và nghỉ ngơi."
Được rồi, người là Hoàng Thượng, người có quyền.
"Nói chuyện thì được mấy lượng bạc?" Ta hỏi.
Tần Quân: "..."
"Mối quan hệ của hai chúng ta là gì?" Tần Quân hỏi ta.
Ta nhìn hắn, không nói gì.
Tần Quân không làm gì được ta nên tìm tìm khắp người.
Hắn không có tiền nên đơn giản chỉ tháo miếng ngọc bội đang đeo trên người xuống, đặt nó trước mặt ta.
Ta lập tức vui vẻ ra mặt.
"Được rồi, Hoàng Thượng, người muốn nói chuyện gì?" Ta mỉm cười hỏi.
Tần Quân lại thở dài, hỏi ta: “Nàng nói xem rốt cuộc kiếp trước ta đã nghĩ thế nào vậy? Tuy ta không có tình cảm với Hoàng Hậu, nhưng gia đình nàng ấy đã giúp đỡ ta rất nhiều, thân là mẫu quốc, nàng ấy cũng không làm gì sai trái, ta thực sự không thể nghĩ ra, tại sao ta lại để nàng ấy rơi vào kết cục tử vong như vậy.”
Cái này sao ta biết được?
Tần Quân vẫn đang lẩm bẩm: “Hơn nữa ta cho dù thật sự là đầu óc mù mịt, cũng không thể là vì Thục phi, nàng ấy không phải kiểu người ta thích.”
Ta nghĩ đến tính tình và phong cách làm việc của Thục phi cũng như giọng nói nũng nịu của nàng ta, không khỏi rùng mình.
Rốt cuộc là ai nói nàng ta là thế thân của ta vậy?
Làm sao ta có thể như thế được!
Trong đầu ta nghĩ đến điều này, giây tiếp theo, ta phát hiện Tần Quân đang nhìn ta với vẻ mặt một lời khó nói hết.
Ta sững người một lúc.
Ta quên mất người này có thể đọc được suy nghĩ.
Quả nhiên, Tần Quân khó khăn nói: "Đúng vậy, Hoàng Hậu ở kiếp trước thật sự cho rằng Thục phi là thế thân của nàng, ta cuối cùng lại yêu thế thân, điều này không có khả năng!"
"Nàng ấy không giống nàng chút nào, làm sao có thể so sánh được với nàng?"
Ta vừa nghe, hehe, Tần Quân ít ra còn có thể nói được một chút tiếng người.
Nhưng ở câu tiếp theo, hắn lại tự khen mình.
"Ta là người anh minh thần võ như vậy mà lại đi tìm một thế thân sao? Đây chính là vũ nhục phẩm đức tốt đẹp của ta." Tần Quân nói năng hùng hồn lại còn rất thuyết phục.
Ta vẫn hiểu tính tình của Tần Quân.
Đây cũng là lý do tại sao khi nghe Tần Quân nói Hoàng Hậu trọng sinh, ta lại không tin.
Tần Quân không phải là người như vậy.
Tần Quân vẫn đang bên kia khen ngợi chính mình.
Bà bán dưa cũng không khen ngợi thái quá được như hắn.
Mắt thấy hắn không có ý định dừng lại, ta chủ động mở miệng, chuyển chủ đề.
“Những lời người vừa nói với Thục phi khá là mới mẻ, người học ở đâu vậy?”
Nếu không phải ta biết Tần Quân cố ý làm như vậy, vậy thì hắn đúng là cực phẩm tra nam.
"Câu nào?" Tần Quân hỏi.