"Nàng chỉ ngã một cái, còn ta thì như kia."
Đây không giống phong cách nói chuyện của Tần Quân.
Tần Quân không để bụng: “Ồ, ta học được từ Quý phi.”
Ta chớp chớp mắt.
"Quý phi rất thú vị, nàng ấy không ngừng nói những thứ nghĩ trong đầu, hơn nữa đều rất kỳ quái quái dị, tuy rằng đầu óc không tốt lắm, nhưng vẫn là khá thú vị. Khi nào ta chán thường tìm nàng ấy nói chuyện."
Ta vừa nghe liền cảm thấy thích thú.
Hậu cung này thực sự có chút nhàm chán.
Nhưng ta lại không có khả năng đọc suy nghĩ.
Như này phải làm sao đây?
Ta còn chưa kịp nghĩ ra cách, không ngờ lại vô tình gặp được Quý phi.
Thục phi bị thua thiệt nên đã ghi hận với ta.
Chân trước ta đến Ngự Hoa Viên thì ngay sau đó Thục phi cũng đến.
Ta đành phải làm bộ làm tịch cúi đầu chào nàng ta: “Thục phi nương nương.”
Thục phi lớn tiếng quát: “Làm càn, ngươi chỉ là một mỹ nhân nho nhỏ, nhìn thấy bổn cung lại dám không quỳ!”
Ta: “…”
Dù biết vị phân của mình tương đối thấp, việc quỳ hành lễ nàng ta là nên làm.
Nhưng ta lại không thích làm vậy.
Nếu không phải sợ Tần Quân bị người ta giết, ta ở bên ngoài cũng có cuộc sống tốt đẹp, vì sao phải vào cung? Trong lòng ta còn đang ủy khuất đây.
Ta không quan tâm Thục phi có vui vẻ hay không.
Ta trực tiếp đứng thẳng lên đáp: “Thục phi nương nương, Hoàng Thượng có lệnh, sức khỏe thiếp thân không tốt, nên đặc biệt căn dặn thiếp thân không cần hành lễ với bất cứ ai.”
Đồng tử Thục phi trừng to: "Vớ vẩn."
"Thiếp thân cũng cảm thấy vớ vẩn, không ấy nương nương đi tìm Hoàng Thượng, xin người thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra?" Ta hết sức "có lòng" mà đề nghị.
Thục phi tức muốn hộc máu.
"Thịnh Liên Y, Hoàng Thượng đối với ngươi cũng chỉ là nhất thời cảm thấy mới mẻ thôi, ngươi thật sự cho rằng có thể dựa vào việc được Hoàng Thượng sủng ái mà có thể vô pháp vô thiên trong cung sao?"
Ta gật đầu liên tục, nói: “Nương nương thật là hiểu biết.”
Nếu nam nhân mà đáng tin cậy thì lợn nái sẽ trèo cây.
Ta từ trước đến nay chưa bao giờ ỷ lại vào Tần Quân, ta chỉ dùng vũ lực để nghiền áp.
Thục phi tức giận đến mặt tái xanh, không thể nói lại ta, cũng không thể nín nhịn, cuối cùng lạnh lùng nói: "Thịnh mỹ nhân dĩ hạ phạm thượng, vả miệng cho bổn cung!”
Ta bất lực.
Sao lại tới mức dĩ hạ phạm thượng luôn rồi?
Tần Quân hiển nhiên là thiên vị ta, đương nhiên có thể Thục phi cho rằng Tần Quân hiện tại không có ở đây, cho nên trước tiên có thể cho ta chịu một chút uỷ khuất.
Nhưng trên thực tế—
Ta thở dài: “Nương nương, người đã quên thiếp thân bị bệnh rồi sao?”
Ta không nói thì cũng không sao, nhưng khi vừa nói ra, Thục phi lại càng tức giận hơn.
"A a a! Vả miệng cho bổn cung!"
Thục phi dường như phát điên, đám cung nhân phía sau cũng bắt đầu đi về phía ta.
Kết quả tất nhiên là không nằm ngoài dự đoán.
Ta, một mỹ nhân bình thường, đã trực tiếp dùng giá trị vũ lực, đánh ngã tất cả bọn họ.
Thục phi vừa khóc vừa chạy đi, trước khi rời đi còn buông những lời tàn nhẫn với ta: "Thịnh Liên Y, bổn cung sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, bổn cung sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!"
Ta không để trong lòng, đi đến hòn non giả gần đó.
Vừa rồi đang nói chuyện với Thục phi, ta liền nhận thấy có người đang ở gần đó.
Chỉ là ta không ngờ người này lại là Quý phi.
"Oa, bạch nguyệt quang lợi hại như vậy sao!"
"Trời ạ, bạch nguyệt quang thật ngầu, Thục phi yếu đuối như vậy, không được không được, ta muốn đứng cạnh bạch nguyệt quang."
Ta: “?”
Quý phi vừa lẩm bẩm vừa quay đầu lại, đột nhiên bắt gặp ánh mắt của ta, nàng ấy liền bị dọa đến mức đứng không vững.
"Thịnh...Thịnh mỹ nhân." Vừa nói, Quý phi vừa dè dặt lùi lại một bước.
Ta: “…”
“Thật ra ta bình thường đánh người.” Ta nói.
Quý phi nghe được lời này, lập tức vui vẻ ra mặt: "Có thật không?"
Ta gật gật đầu, tâm tình hỗn loạn.
Mà Quý phi lúc này lại bước tới, thân thiết nắm lấy cánh tay ta: “Thịnh mỹ nhân, muội có thể kể cho ta nghe chuyện tình yêu giữa muội và Hoàng Thượng được không?”
Ta: “?”
“Nhưng mà, Thịnh mỹ nhân, nam nhân mà đi tìm thế thân, không thể chấp nhận được.” Quý phi nhỏ giọng nói.
Ta bất lực: “Đó chỉ là lời đồn thôi, Hoàng Thượng không phải loại người như vậy.”
“Ừ, ừ, ừ.” Quý phi rất có lệ, nàng ấy chỉ một lòng một dạ hỏi ta: “Thịnh mỹ nhân, Hoàng Thượng thủ thân như ngọc vì muội, muội không cảm động sao?”
Sắc mặt ta hết sức phức tạp.
Tiểu cô nương, ngươi đừng có dễ dàng bị lừa như vậy.
Nếu Tần Quân đã tung tin đồn, ta cũng không thể lật lọng được, chỉ có thể uyển chuyển nói: “Ta với người là thanh mai trúc mã.”
Quý phi nghe vậy, hai mắt liền sáng lên: "Oa, như vậy thì càng dễ ship rồi"
Ship…có nghĩa là gì?
07
Tần Quân nói không sai.
Quý phi là một người rất thú vị.
Nàng ấy cũng rất dễ bị lừa.
Nói tóm lại, nàng ấy có vẻ có thiện cảm với ta, nàng ấy cũng thích đến chơi với ta bất cứ khi nào nàng ấy không có việc gì làm.
Thời gian trôi qua, ta cũng học được rất nhiều từ ngữ mới mẻ từ nàng ấy.
Quý phi nhàn rỗi nhàm chán, còn bắt đầu viết truyện.
Cuốn sách đầu tiên viết về một câu chuyện với nhân vật chính là bạch nguyệt quang, tránh xa tra nam và thế thân, sau đó có được một cuộc sống mới hết sức tươi đẹp.
Quý phi không chỉ cho ta xem, nàng ấy còn phát hết cho hậu cung cùng xem.
Cứ thế truyền tay nhau, cuốn sách này, liền được truyền tới tay Hoàng Hậu.
Khi Hoàng Hậu triệu kiến Quý phi, Quý phi nhanh chóng chạy tới tìm ta.
"Liên Y à, nếu như Hoàng Hậu gây phiền toái cho tỷ, muội nhất định phải giúp tỷ đấy." Quý phi vô cùng đáng thương nói.