Ta im lặng một lúc.
Ta biết mà.
Nếu ta không tới, thì là hắn bị Hoàng Hậu và Thục phi tới làm phiền.
Còn nếu ta tới, đó chính là ba nữ nhân trên một sân khấu, hắn thì xem kịch.
Nghĩ tới đây, ta hung tợn trừng mắt nhìn Tần Quân một cái.
Tần Quân sau khi bị ta trừng mắt nhìn một cái ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn.
Hắn thu lại ánh mắt, nghiêm trang nhìn Hoàng Hậu: "Hoàng Hậu, lúc này đến đây, là có chuyện gì vậy?"
Đừng nhìn hắn nghiêm trang như vậy, ta đoán trong lòng hắn đang gào thét: "Nói nhanh đi, nhanh lên nào."
Hoàng Hậu cũng không phụ lòng mong đợi của Tần Quân.
Nàng ta bước lên trước, sau khi quỳ gối hành lễ xong mới nói: "Hoàng Thượng, chuyện hậu cung lẽ ra không nên làm phiền đến Hoàng Thượng, nhưng chuyện này lại liên quan đến Thịnh mỹ nhân, thần thiếp mạo muội, muốn xin chủ ý của Hoàng Thượng."
Tần Quân nghe được lời này, kích động vô cùng.
Tất nhiên, hắn vẫn kiềm chế cảm xúc muốn xem kịch của mình lại, vẻ mặt vẫn còn coi là bình tĩnh, nhưng tốc độ nói lại nhanh hơn rất nhiều.
Hắn hỏi: "Thịnh mỹ nhân sao vậy?"
Bộ dạng vội vã như này chẳng phải vừa hợp với câu “ta là bạch nguyệt quang của hắn” sao?
Bằng không thì tại sao phải lo lắng như vậy?
Tay ta lại bắt đầu ngứa.
Muốn mài dao.
Hoàng Hậu rất hài lòng với thái độ của Tần Quân, nhưng chưa kịp nói thì đã bị Thục phi cắt ngang.
Thục phi trực tiếp đi tới bên người Tần Quân, vừa nói vừa nghiêng hết người về phía Tần Quân: "Hoàng Thượng, Thịnh mỹ nhân dĩ hạ phạm thượng, ức hiếp thần..."
Thục Phi còn chưa nói xong, Tần Quân thấy nàng ta đến gần đột nhiên trừng mắt, lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên.
Nói nhảy cũng không thích hợp mấy.
Chỉ là hắn đứng dậy rất nhanh, hơn nữa còn tránh Thục phi.
Vì thế…
Thục phi liền đập đầu vào ghế.
Trán đập thẳng vào tay cầm ghế.
m thanh đó thậm chí còn khiến ta cảm thấy có chút đau lòng cho nàng ta.
Căn phòng rơi vào một mảnh im lặng.
Nhưng ta biết Hoàng Hậu đang nhịn cười, Tần Quân cũng vậy.
Chỉ có ta, thật sự bật cười thành tiếng.
Cách Thục phi ngã xuống thật sự có chút buồn cười, nhất là khi nàng ta vẫn tựa đầu vào ghế, tay chân đung đưa một cách hoảng loạn.
Khi Thục phi đứng vững, ánh mắt ngay lập tức hướng về phía ta, hung tợn nhìn chằm chằm ta.
Ta cố gắng nhịn cười, nói: “Thục phi nương nương, từ nhỏ ta đã có một tật xấu, mỗi khi sợ hãi, đều muốn bật cười.”
Dễ bật cười thực sự không phải là lỗi của ta mà.
Đặc biệt là nhìn vết sưng ngày càng lớn trên trán Thục phi...
Thục phi tức điên lên được, nhưng lần này nàng ta không hề trút giận lên ta mà quay đầu nhìn về phía Tần Quân.
“Hoàng Thượng.” Thục phi vừa ngọt ngào nũng nịu, vừa dậm dậm chân.
Bộ dạng này...
Xin lỗi, có hơi khó coi.
Tần Quân hiển nhiên cũng có ý nghĩ tương tự, lặng lẽ rời xa Thục phi thêm một bước.
Thục phi quá đắm chìm trong cảm xúc của chính mình nên không để ý tới.
Nàng ta bắt đầu cáo trạng.
"Vừa rồi thần thiếp chỉ muốn chạm vào Thịnh mỹ nhân một chút, nhưng Thịnh mỹ nhân lại trực tiếp quăng ngã thần thiếp, Hoàng Thượng, người nhất định phải làm chủ cho thần thiếp!"
Đôi mắt Thục phi lúc này đã đỏ hoe, trông thật sự rất giống một hài tử đáng thương.
Hài tử đáng thương còn biết làm bộ làm tịch.
"Thần thiếp không có ác ý gì với Thịnh mỹ nhân, chỉ muốn thân thiết với muội ấy hơn một chút thôi, muội ấy không thích thần thiếp cũng không sao, tại sao lại muốn động thủ với thần thiếp chứ? Thần thiếp dù sao cũng là một trong tứ phi, Thịnh mỹ nhân sao lại dám động thủ với thần thiếp trước mặt mọi người bao nhiêu người như vậy chứ, nếu không trừng phạt muội ấy, không biết sau này sẽ gặp bao nhiêu phiền toái nữa.”
Thục phi cảm thấy chỉ kéo mỗi ta xuống nước thôi là chưa đủ.
Nàng ta lại oán hận: “Hoàng Hậu nương nương thân là chủ hậu cung, không thưởng phạt phân minh cũng không sao, nhưng mà lại bảo vệ Thánh mỹ nhân. Hoàng Thượng, người nhất định phải làm chủ cho thần thiếp.”
Nàng ta chỉ vào trán mình: “Hoàng Thượng, người xem vết thương của thần thiếp nghiêm trọng đến mức nào này.”
Nghe vậy, Tần Quân hắng giọng hỏi: "Liên Y, có chuyện này sao?"
Thấy Tần Quân gọi tên mình, ta định lên tiếng thì Thục phi đã nhảy vào trước.
"Bệ hạ, Thịnh mỹ nhân chẳng những bất kính với thần thiếp, còn đưa ra lý do rất buồn cười, thật sự coi thần thiếp như đồ ngốc." Thục phi nói.
Tần Quân tò mò hỏi: "Lý do gì?"
“Muội ấy nói rằng muội ấy đã bị bệnh từ nhỏ, nếu bị ai đó chạm vào, muội ấy sẽ mất kiểm soát rồi đánh người.” Thục phi tức giận nói.
Tần Quân nghe vậy liền đáp: "Ừ, nàng ấy quả thực là có bệnh này."
Thục phi: "?"