Hậu Án Lệ Chi Viên

Chương 7: Âm Hàn và Minh Hướng




Bây giờ đã trưa, đỉnh Thiên Cân nực nội, không khí căng thẳng trên sảnh đấu lại càng khiến mọi người khó chịu hơn nữa. Sáu phái một trang đông đúc người, tất cả hướng về sảnh đài đang diễn ra trận tỉ thí. Phan Văn Khải sau khi đánh bại cả Chỉ Thiên và Tô Nhật Nguyệt thì liên tiếp không có đối thủ, người của các phái hầu hết đều bị bại dưới tay của y. Thiếu Lâm Nam Sơn thì không ai lên cả, bởi Huyền Trần vốn không có ý tranh giành ngôi vị này, người xuất gia vốn không tham gia việc đời. Phái Nhất Nam thấy Tô Nhật Nguyệt đã là cao thủ trong phái rồi còn bị đánh bại nên có chút e dè, phái Thanh Long thấy Chỉ Thiên thua trận nên cũng có phần lo lắng. Còn phái Hoả Phụng thì im lặng không động tĩnh, đúng là rất khó biết được Nhạc Lữ đang toan tính điều gì.

Bỗng Lộ Kim Quy nhún người vụt lên. Phái Thiên Cân nãy giờ cũng không có động tĩnh gì, bây giờ nhị đệ tử của Khánh Tiến xuất hiện, mới biết Thiên Cân Phái cũng có ý với Thánh Kì kia.

– Tôi là đệ tử của Thiên Cân phái, thấy công phu của Đình Gia Trang đúng là thâm sâu khó đoán nên cũng không lượng sức mình thử tiếp vài chiêu, mong được chỉ giáo!

Phan Văn Khải cười nhếch một cái, không đợi người kia thủ thế, liền tấn công. Lộ Kim Quy sử dụng bài sơ quyền để tiếp chiêu. Phan Văn Khải đổi thế chưởng thành trảo, chiêu thức cũng có phần nhanh nhẹn, hiểm độc hơn. Lộ Kim Quy không hoảng loạn, bình tĩnh chống đỡ, vừa nghĩ:

– Đây là loại võ công gì? Ta cảm giác một đòn xuất ra của hắn đều tràn đầy âm khí, lạnh lẽo tột cùng!

Phan Văn Khải đổ người tới trước, đưa một đường sát bụng Lộ Kim Quy. Quy phản ứng nhanh nhẹn, lập tức khom người tránh đòn. Phan Văn Khải liền xuất Tán Tâm Chưởng, Lộ Kim Quy nhanh chóng dùng Ngũ Hành Sơn Chưởng trong bài sơ quyền tiếp lấy. Y bỗng thấy chưởng lực của Phan Văn Khải ớn lạnh vô cùng, bề ngoài thì không mang sức mạnh mấy nhưng bên trong xương tuỷ như bị đứt ra từng đốt. Tán Tâm Chưởng của Đình Gia Trang quả danh bất hư truyền!

Lộ Kim Quy biết sự chẳng lành, chân biến thế, xuất cước bất ngờ, cả hai liền bật ra xa.

Minh Hướng thấy võ công của người Đình Trang quái lạ hết sức, tâm trí lại lo cho Lộ Kim Quy. Khánh Tiến thì tập trung phán đoán cách đánh của người Đình Gia Trang. Tên Phan Văn Khải này từ lúc lên sảnh đấu mỗi chiêu mỗi cước xuất ra đều kì lạ, ngoài Tán Tâm Chưởng nổi danh thì các chiêu thức còn lại ông chưa hề thấy qua. Lúc dùng quyền, lúc dùng chưởng, lúc dùng cước, đôi khi nhìn chỉ đơn thuần là đỡ quyền nhưng lại lợi dụng cơ hội xuất chiêu. Thần thái hắn ta cũng không chút nao núng khi đối thủ tung quyền hiểm hóc.

– Có vẻ như Lộ nhi gặp khó khăn rồi!

Nhạc Lữ trông mặt trời, thấy thời gian cũng quá trưa, liền nhắc nhỏ đứa bé đứng bên chuyện gì đó. Đình Xiển đưa mắt nhìn, y không tập trung vào trận đánh lắm, y không quan tâm kết quả, hay có lẽ đã biết chắc người thắng. Y chỉ đưa đưa ngón tay cạ nhẹ trên cốc trà, vẻ mặt đăm chiêu như suy nghĩ chuyện gì quan trọng lắm. Lục Lạp thì nhìn y, có vẻ như cả ba đều đang mưu tính điều gì…

Cả hai người trên võ đài như ngang tài ngang sức, nhìn thế trận như thế thật khó biết được ai thắng ai bại. Lộ Kim Quy biết Tán Tâm Chưởng hiểm độc, nên chủ yếu dùng cước để tấn công. Bỗng y vận khí lùi một đường dài, nhún một cái đã lên tận cao, hạ cước từ trên xuống. Điều đáng nói là chiêu thức này tuy đơn giản nhưng động tác thì nhanh lẹ vô cùng, người không có con mắt tin tường khó nhìn thấy Lộ Kim Quy di chuyển như thế nào. Minh Hướng trông thế chiêu, liền biết ngay là chiêu Bạch Kê Tam Cước trong Vô Ảnh Cước Pháp. Khánh Tiến ngồi bên cũng lẩm nhẩm:

– Là Thiên Cân Cước!

Phan Văn Khải thủ thế chống đỡ, bỗng Lộ Kim Quy vụt mất. Phan Văn Khải kinh hãi:

– Hắn ở đâu!?

Người xung quanh chỉ thấy dư ảnh, không hề biết Lộ Kim Quy đang định tấn công vào chỗ nào. Phan Văn Khải nhau mày phòng thủ, quyết không để tâm trí hoảng loạn. Lộ Kim Quy bỗng từ phía sau đá tới, Phan Văn Khải cảm thấy nội khí liền quay lại chống đỡ, nhưng lực cước quá mạnh, y chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngã nhào.

Huyền Trần tay cầm chuỗi, gật đầu ưng ý:

– Thiên Cân Cước mấy mươi năm nay vẫn chưa hết sức mạnh như vũ bão!

Phan Văn Khải nhanh chóng bật dậy, điên người lao tới tiếp tục tấn công Lộ Kim Quy. Quy lúc này sử dụng hết năm đường cước mà sư phụ đã dạy phô diễn ra. Phan Văn Khải đỡ trái chưa kịp đã thấy bên phải gặp nguy, y chỉ biết đỡ và trúng đòn, không cách nào nhìn ra điểm yếu của Lộ Kim Quy. Hơn nữa, mỗi chiêu mỗi cước mà Lộ Kim Quy xuất ra đều mang sức mạnh như mưa như gió, y đỡ không hết thì làm gì có nhiều cơ hội phán đoán!

Bỗng Phan Văn Khải đưa hai tay lên trước, giữa hai lòng bàn tay xuất hiện một dòng khí lạ, đỡ lấy cước pháp của Lộ Kim Quy. Lộ Kim Quy thấy hắn biến chiêu, lập tức đổi thế, dùng chiêu Hoàng Hầu Đại Phá vụt ra phía sau, hành động nhanh khác gì sấm chớp! Quy đá nhanh vào hai chân của Phan Văn Khải, y ngã quỵ. Quy nắm bắt cơ hội tung cước vào lưng Phan Văn Khải làm y trượt dài trên sảnh đấu. Đình Xiển lẩm nhẩm:

– Đây là sức mạnh của Thiên Cân Cước sao?

Các phái chứng kiến đều nể phục sức mạnh phi thường của Thiên Cân Cước. Tiếng rì rầm lẫn trong đám đông:

– Thiên Cân Cước xuất quỷ nhập thần, sức mạnh thật ghê ghớm!

Trời sắp xế chiều, sảnh đài kẻ đứng người nằm, thắng bại e đã quá rõ ràng! Phan Văn Khải lồm cồm bò dậy, hự một tiếng rồi cố giữ thăng bằng, miệng đã khẽ rỉ ra một rãnh máu. Y ôm ngực cười lớn:

– Ha ha ha! Thiên Cân phái nổi danh giang hồ không ngờ lại chơi trò hèn hạ như vậy!!!

Lộ Kim Quy chau mày:

– Các hạ nói thế là có ý gì?

Phan Văn Khải chỉ thẳng vào mặt Lộ Kim Quy, nói lớn:

– Thiên Cân Cước là cái thá gì! Nhân lúc ta sơ suất lại đánh lén sau lưng, khác gì trò hèn hạ của bọn tiểu nhân!

Lộ Kim Quy cười lớn:

– Trên đài tỉ thí miễn không dùng ám khí, chứ lựa cơ hội để tấn công đâu thể nói là trò hèn hạ!

– Các hạ biến “đánh lén” thành “lựa cơ hội tấn công”, nói thế không sợ thiên hạ cười vào mặt cho sao?

Lộ Kim Quy biến đổi sắc mặt, nói lớn:

– Hừ! Nếu ngươi không phục, đánh thêm trận nữa xem có còn gì nói không!

Phan Văn Khải không đợi dứt câu, lập tức phi người lên tấn công. Lộ Kim Quy cũng nhanh nhẹn tiếp chiêu. Thiên Cân Cước là một trong năm bộ Ngũ Công Tâm Kinh, sức mạnh nhất định không thể xem thường. Phan Văn Khải không dám khinh thường, mỗi đòn mỗi chiêu xuất ra đều rất cẩn trọng, hơn nữa hắn còn tính toán cẩn thận, quyết không để xảy ra sai sót nào. Hắn lẩm nhẩm:

– Nhất định phải để Đình Trang nở mày nở mặt!

Nhưng Lộ Kim Quy có phần chiếm ưu thế hơn, cước pháp nhanh nhạy, biến hoá khôn lường, Phan Văn Khải càng lúc càng bị dồn vào thế bí. Y dùng Tán Tâm Chưởng tấn công liên hồi, nhưng Lộ Kim Quy tinh ý né tránh, hơn nữa lại dùng chân để đỡ chiêu nên mức sát thương mà y gây ra không lớn. Sau cùng Lộ Kim Quy dùng chiêu Thanh Dương Hậu Cước, đá vào ngực y là y thổ huyết, lồng ngực như thắt lại đau nhói.

Lộ Kim Quy tiến lên định giáng thêm một cước thì bất ngờ có người cản lại. Quy có phần kinh hãi vì đòn mình ra nhanh như vậy mà cũng có kẻ nhìn thấy và cảm được. Y chú tâm lại thì càng kinh hãi hơn, chân y bị cản bởi một chân nhỏ khác, ngước lên thì thấy đây chỉ là đứa bé chừng mười ba mười bốn tuổi, ánh mắt sắc lạnh, hành động của đứa bé này cũng dứt khoát lạnh lùng, thật dễ khiến cho người ta rùng mình.

– Ngươi là ai? – Lộ Kim Quy bình tĩnh hỏi.

Đứa bé ấy trợn mắt, miệng lạnh lẽo bật ra hai tiếng:

– Âm. Hàn.

Kiểu trả lời này là sao? Lộ Kim Quy bối rối, y không biết nên làm gì tiếp theo, đánh một đứa trẻ? Y làm thế thì làm sao đáng mặt anh hùng, nhưng đứa bé này thân pháp nhanh nhạy, nội lực đáng ghờm, cũng không phải tay vừa. Phía dưới hết thảy đều ngạc nhiên, trừ người của phái Hoả Phụng. Tất cả đều kinh ngạc trước sức mạnh của cậu bé này, không biết Nhạc Lữ lấy đâu ra một con “quỷ nhỏ” đáng kinh sợ đến như vậy.

Minh Hướng cũng không giấu nỗi sự ngạc nhiên, nghĩ thầm:

– Không ngờ hắn ta lại có võ công cao cường đến như vậy!

Lộ Kim Quy nói:

– Tránh ra, đây không phải chuyện của ngươi!

Âm Hàn vẫn thái độ lạnh lùng, nói thêm một câu làm Lộ Kim Quy sực người:

– Ta… sẽ giết ngươi!

Lập tức Âm Hàn hất một phát, Lộ Kim Quy không cưỡng được ngoại lực bèn tránh lui phía sau. Âm Hàn nhìn Phan Văn Khải, xuất một cước liền bay xuống võ đài trước sự kinh ngạc chưa hề dứt của mọi người phía dưới. Lộ Kim Quy không dám khinh xuất, dùng luôn Thiên Cân Cước để tấn công. Âm Hàn đảo mắt, không phải thấy dư ảnh mà thấy rõ mồn một từng bước đi tựa như vô hình của Lộ Kim Quy, bởi thế chiêu chưa kịp trúng thì đã bị y đỡ, tấn công một hồi vẫn không hề làm y mảy may có một chút sợ hãi nào.

Lộ Kim Quy toát mồ hôi, nghĩ bụng:

– Tên này thật ghê ghớm, chỉ là một đứa trẻ thôi mà công phu của hắn còn hơn hẳn người thường, nhìn thần thái thế kia có lẽ hắn dư sức hạ ta, cần phải cẩn trọng mới được!

Tên Âm Hàn này cũng dùng những loại võ công kì lạ không kém người của Đình Gia Trang. Lộ Kim Quy bỗng tăng nội lực, xuất một cước nhanh như chớp, tiếng động nổ ra, nền sảnh phía dưới cũng nứt một đường lớn. Mọi người xung quanh chắc rằng Âm Hàn đã toi mạng. Nhưng từ phía trên bỗng xuất hiện cái bóng vút nhanh hơn gió. Lộ Kim Quy lập tức thụt người về tránh đòn, Âm Hàn đáp đất rồi lấy đà xông tới, thuận tay xuất trảo nhắm vào ngực Lộ Kim Quy. Lộ Kim Quy cũng bình tĩnh, nhanh chóng biến quyền tiếp trảo, quyền đấu trảo, tưởng rằng ngang sức nhưng Lộ Kim Quy liền tỏ ra yếu thế, trên mặt y mồ hôi chảy như suối, hai tay run run, chân cũng tưởng như không đứng vững được nữa.

Phía dưới xôn xao:

– Trảo pháp gì lạ vậy!

– Phái Hoả Phụng từ đâu lại có thứ võ công này!?

Lộ Kim Quy trụ không nổi, cảm thấy nội lực bên trong như bị đốt cháy, thân hình tưởng như méo mó kì lạ, công lực toàn phần bị mất hết!

Chốc sau, Lộ Kim Quy ngã trên sàn đấu. Âm Hàn vẫn không chút biến đổi sắc mặt, hắn xoay người, nhún một cái phóng về phía rạp của Thiên Cân Sơn, ánh mắt lạnh lẽo ấy nhắm vào Khánh Tiến. Cử chỉ lẹ làng, không ai lường trước được, chưa đầy cái nhắm mắt, hắn đã sát tới Khánh Tiến, hướng trảo chuẩn bị xuất chiêu. Khánh Tiến vừa định xuất khinh công vụt lên thì bỗng có người đưa chân chặn Âm Hàn.

Người này hành động còn mau lẹ hơn cả suy nghĩ, cước pháp bùng phát nội lực chặn ngay trảo pháp của Âm Hàn.

Đấy là Minh Hướng!

Cả đám người lại được một phen ngạc nhiên, không ngờ đứa bé vừa hạ gục Lộ Kim Quy lại bị chặn lại bởi một đứa bé vô danh khác của phái Thiên Cân. Âm Hàn dồn nội lực nhưng cũng không thể nào tấn công thêm được. Minh Hướng lúc này mượn đà, xoay người trên không, giáng cước Phi Long Tại Thiên. Khánh Tiến càng kì lạ, nghĩ thầm:

– Không ngờ Minh Hướng lại biết Thiên Cân Cước!

Âm Hàn nhún người về Thanh Thiên Sảnh, Minh Hướng vút người theo sau, ra chiêu đánh tới. Âm Hàn vừa đỡ vừa lùi người, hổ non chọi rồng nhỏ, quả là một trận kì lạ! Xung quanh trầm trồ:

– Đúng là tài không đợi tuổi, anh hùng xuất thiếu niên!

Minh Hướng dùng Vô Ảnh Cước Pháp, hẳn khác biệt ít nhiều so với Thiên Cân Cước, nên chiêu thức dùng có phần giống có phần khác với Lộ Kim Quy. Triệu Lan ở dưới càng kinh hoàng, y nghĩ bụng:

– Không ngờ tên nít ranh là lại có căn cơ đến như vậy! Mà tên Đình Xiển ấy sao còn chưa ra hiệu nhỉ?

Mắt y đưa qua đưa lại có phần thâm độc, nhắm le le vào chỗ Khánh Tiến. Âm Hàn lúc này có vẻ như nghiêm túc hơn, y tập trung vừa thủ thế, vừa xuất ra những chiêu âm độc, đặc biệt là trảo pháp rất lợi hại, cộng với thân pháp nhanh nhạy càng làm y thêm phần nguy hiểm. Nhưng Minh Hướng cũng không phải dạng thường, Khí Công Tâm Pháp kết hợp với Vô Ảnh Cước Pháp làm cho chiêu cước biến hoá kì dị, động tác như chớp, nhanh không đoán được!

Khánh Tiến lẩm nhẩm:

– Minh Hướng quả làm không tầm thường, nhưng tên Âm Hàn ấy sao lại muốn hại ta, chả nhẽ Nhạc Lữ có âm mưu gì…

Vừa nói ông vừa nhìn qua chỗ Hoả Phụng phái, thấy mắt Nhạc Lữ tập trung vào trận đấu, cử chỉ trên khuôn mặt có phần lạ, tay nắm chặt ghế, con người này đúng là khó đoán!

Trảo cước liên tiếp chọi nhau, bụi tung mịt mù, phía bên trong người vẫn không ngừng đánh. Khói tan bụi mờ, xung quanh nhìn vào thấy Thanh Thiên Sảnh từng đường nứt rạn, hai người đứng ở hai đầu, trợn mắt nhìn nhau. Âm Hàn lạnh lùng nói:

– Ngươi tính ra cũng nguy hiểm đấy! Không những đỡ được trảo pháp của ta mà còn tìm được cách dồn nén ta, rốt cuộc ngươi dùng loại võ công gì?

Minh Hướng cười nhạt:

– Ta là đệ tử phái Thiên Cân, đương nhiên dùng võ công phái Thiên Cân!

– Hừ, rõ ràng chiêu thức của ngươi có nhiều cái kì lạ hơn nhiều

– Nói nhiều, tiếp chiêu đi!

Minh Hướng xuất thủ như thần, đỡ hữu đánh tả, cước quyền phối hợp nhịp nhàng, đòn tay mà vút nhanh chỉ nghe tiếng gió. Âm Hàn biết đối thủ không phải dạng tầm thường, cũng gia tăng sức mạnh, nội lực cuồn cuộn tích vào hai tay. Hai đứa trẻ đánh nhau mà như trời long đất lở, tiếng uỳnh uỳnh làm rúng động cả mặt sảnh. Minh Hướng quét ngang, Âm Hàn nhảy vọt lên cao, Minh Hướng chấn ngang làm vụn một mảnh, cũng vụt người lên trên. Âm Hàn từ trên đánh xuống, Minh Hướng nhanh chóng dùng khinh công, phi lên như chớp tiếp đòn. Hai người kẻ đánh người đỡ, lao dần xuống Thanh Thiên Sảnh. Phía dưới lại thêm một đợt trầm trồ:

– Không chỉ quyền cước mà khinh công cũng thật ghê ghớm!

Nhạc Lữ lẩm bẩm:

– Khánh Tiến đem đâu ra một tên nhóc lợi hại như vậy, trước đây ta chưa từng thấy Âm Hàn phải trổ chiêu nhiều đến thế!

Đình Xiển ngồi bên cũng bảo:

– Thiên Cân phái nhân tài như núi, phen này e khó!

Lục Lạp cười nhạt:

– Đã tới nước này ngươi còn e dè sao?

Đình Xiển cười không lớn, nhưng vẫn đủ để Lục Lạp và Nhạc Lữ nghe rõ:

– Các vị đừng xem thường Đình Gia Trang quá, Đình gia tuy không phải một phái, nhưng truyền thống võ học lâu đời đã ngấm vào xương cốt, riêng mười người trong hàng quy cũng được coi là cao thủ rồi!

Lục Lạp hếch mũi:

– Ngươi đắc chí quá rồi đấy!

Đoạn, cả hai đều chạm đất liền biến chiêu. Âm Hàn dùng lại trảo công đã hạ Lộ Kim Quy, Minh Hướng dùng chiêu Hắc Mã Phi Thiên cường lực muôn phần, cả hai chạm vào nhau phát ra nộ khí cực lớn. Cùng lúc đó Nhạc Lữ từ dưới phi lên, xuất chiêu nhắm vào Minh Hướng. Minh Hướng đang hốt hoảng thì Khánh Tiến phía dưới lao đến, ra cước chặn lấy đòn của Nhạc Lữ. Kình lực chọi nhau vừa dứt thì Minh Hướng và Âm Hàn cũng ngã về hai bên, cùng lúc ấy thì Nhạc Lữ và Khánh Tiến buông chiêu, lao về sau đỡ hai đứa bé. Khánh Tiến trợn mắt nhìn Nhạc Lữ, nghiến từng chữ:

– Ra tay với một đứa bé, huynh tàn nhẫn quá đấy