Không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng, tất cả hướng mắt nhìn về Thanh Thiên Sảnh. Từng tia nắng nhạt phủ lên khuôn mặt xế chiều của Khánh Tiến. Đôi mắt ông nghiêm nghị pha chút tức giận, bàn tay nắm chặt Minh Hướng. Nhạc Lữ hếch mũi:
– Ha ha! Xem ra ngươi cũng có một con tốt khá được đấy!
Khánh Tiến nói:
– Huynh cũng thua gì ta, ánh mắt của nó cũng chẳng khác gì lòng tham của huynh, lạnh lùng mà độc ác!
Nhạc Lữ vẫn giữ thái độ nghênh ngáo:
– Trời không vì mình thì trời tru đất diệt. Sư phụ có lẽ nhìn nhầm người rồi!
Khánh Tiến siết chặt tay:
– Nhầm hay không thì chưa biết, nhưng người chắc chắn đúng ở chỗ không chọn huynh!
Nhạc Lữ đáp:
– Ngươi có vẻ đắc chí nhỉ? Thế thì thử tiếp vài chiêu xem việc sư phụ chọn ngươi là đúng hay sai!
– Huynh giờ là trưởng môn phái Hoả Phụng, ta là trưởng môn Thiên Cân, làm thế không phải để thiên hạ cười cho vào mặt sao?
Nhạc Lữ buông Âm Hàn, phóng người tới trước, kêu lên:
– Cũng là tỉ thí lấy Thánh Kì thôi mà!
Khánh Tiến lập tức lao tới đỡ chiêu, Nhạc Lữ từng là đại sư huynh của Thiên Cân Phái nên dùng cước là chính, tuy nhiên có phần cải biến cho hợp với Hoả Phụng phái. Nhạc Lữ ngày xưa chỉ được truyền một phần Thiên Cân Cước, sau này hắn phát triển thêm, lại đổi thành Hoả Phụng Cước, từ sáu đường cước được học, hắn sáng chế thêm bốn cước là đủ mười, cách vận dụng và thế chiêu khác biệt nhiều so với võ công phái Thiên Cân.
Đòn cước của Khánh Tiến gặp đòn cước của Nhạc Lữ, xung quang nộ khí bừng bừng, Nhạc Lữ dứt người, biến chiêu tấn công tới tấp. Khánh Tiến không tỏ ra nao núng, bình tĩnh tiếp từng chiêu. Một cước của Nhạc Lữ giáng xuống, gạch đá vỡ vụn, thế mà Khánh Tiến vẫn đỡ bình thường, quả là những người không tầm thường!
Nhạc Lữ lùi ra xa, xuất một chưởng, chưởng này đánh vào không khí, nghe tiếng gió rít lên, tiếng rít này không như bình thường, y như tiếng dao xé gió. Khánh Tiến nghe tiếng động ngày càng gần, liền bật người qua bên tránh né. Con dao vô hình trúng thân cây phía sau, toác một cái rồi đổ xuống. Mọi người kinh hồn:
– Chưởng pháp thật kì dị!
Khánh Tiến lẩm nhẩm:
– Xem ra Nhạc Lữ không thèm nương tay, chưởng khí ấy mà trúng, thì Khánh Tiến này coi như mất mạng!
Nhạc Lữ cười đắc chí:
– Ha ha! Ngươi thấy Lạc Hồn Phi Tiêu Chưởng của ta thế nào!?
Khánh Tiến giật mình:
– Lạc Hồn Phi Tiêu Chưởng? Có phải là chưởng pháp của Ngô gia đã thất truyền từ lâu? Xem ra huynh có nhiều thứ hay ho nhỉ?
Đình Xiển nghĩ thầm:
– Lạc Hồn Phi Tiêu Chưởng là võ công đóng tên của Ngô gia ngày xưa, Ngô gia không hiểu vì lí do gì đã bị tuyệt diệt, môn võ công này vì thế mà thất truyền, thế mà Nhạc Lữ lại có được, xem ra tên này có nhiều bí mật đáng sợ phía sau…
Nhạc Lữ càng cười lớn hơn, xông tới:
– Tiếp chiêu!
Khánh Tiến biết lần này khó đối phó, liền cẩn trọng, chiêu nào chiêu nấy xuất ra không một chút sơ hở. Nhạc Lữ sử dụng Lạc Hồn Phi Tiêu Chưởng nguy hiểm vô cùng, cũng như trảo công của Âm Hàn trước đó, nếu đụng độ ắt không tránh khỏi thương vong. Khánh Tiến lùi về, dẫn nội lực, các huyệt bùng phát, khí lực tuôn trào, Khánh Tiến vụt tới, sử dụng Thiên Cân Cước tấn công như vũ bão, người xung quanh nhìn vào lúc này chỉ thấy Nhạc Lữ đỡ chiêu, còn Khánh Tiến tấn công chỗ nào thì hoàn toàn không thấy gì, đó là sức mạnh của Thiên Cân Cước.
Minh Hướng phía sau nghĩ thầm:
– Tốc độ của thái sư phụ thật đáng nể, khí lực như thế nào có khác gì ta từ Khí Công Tâm Pháp mà luyện. Thật đáng kinh ngạc, có lẽ Thạch Thuỷ lão tổ ngày xưa có xem qua Khí Công Pháp, rồi cũng kết hợp vào Vô Ảnh Cước mà thành Thiên Cân Cước!
Kẻ ngoài nhìn Nhạc Lữ chẳng khác gì đang tự mình luyện võ. Nhạc Lữ hừ một tiếng, nói:
– Sư phụ quả rất tin tưởng ngươi, dạy cho ngươi từ tâm pháp cho đến chiêu thức, từ căn bản đến tường tận, chẳng bù cho ta, đại sư huynh mà chẳng có được gì!
Khánh Tiến nói lớn:
– Là do tâm tính huynh không tốt! Người nhìn người bằng tâm, không phải chỉ thứ tự hay cấp bậc mà xét được!
Nhạc Lữ xuất chưởng, hô lớn:
– Câm mồm!
Khánh Tiến không bấn loạn, dồn hết lực vào chiêu Thanh Dương Hậu Cước, kình lực quá mạnh làm Nhạc Lữ tuy đỡ lấy nhưng cũng lùi vài bước. Khánh Tiến không ngừng lại, xông tới giáng thêm một chưởng, Nhạc Lữ không kịp đỡ, liền thổ huyết ngã về sau. Khánh Tiến hạ quyền:
– Huynh bị lòng tham làm mờ mắt rồi!
Nhạc Lữ lau đường máu rỉ ra nơi khoé miệng, rồi đưa hai tay lên trời, cười lớn:
– Ha ha ha! Thiên Cân phái là gì? Thạch Thuỷ là gì? Hôm nay tất cả đều phải bị tuyệt diệt!
Chữ “diệt” vừa được phát ra, lập tức Đình Xiển, Lục Lạp phía dưới hồng hộc xông lên, kéo theo một đoàn người của phái mình đao kiếm lẻng xẻng, mắt long sòng sòng:
– San bằng Thiên Cân Sơn!
Khánh Tiến kinh ngạc, không ngờ Nhạc Lữ lại thông đồng với Đình Xiển và Lục Lạp âm mưu tiêu diệt Thiên Cân Sơn. Tiếng pháo nổ ầm, lập tức phía trên núi, phía dưới núi người người ồ ạt chạy lên, hẳn là người của Đình Gia Trang, phái Hoả Phụng, phái Đông Hải. Người người hoảng loạn, kẻ kẻ hoảng loạn. Người phái Thiên Cân tập trung lên sảnh đài, bao quanh bảo vệ Khánh Tiến và Minh Hướng. Hoàng Quân là kẻ trọng nghĩa, lại không hề biết gì về âm mưu này, liền về phe Khánh Tiến, rút kiếm thủ thế. Thiếu Lâm Nam Sơn có quan hệ từ lâu với Thiên Cân phái, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Thanh Long phái thấy hai bên bất hoà, nhất thời chưa biết nên theo phe nào.
Lập tức Thiên Cân Sơn rộn tiếng huyên náo. Toàn thể chia thành hai phe, một bên là Hoả Phụng, Lục Lạp và Đình Gia Trang, nột bên là Thiên Cân, Thiếu Lâm Nam Sơn và Nhất Nam, riêng Đinh Lãng thì cầm kiếm dây dưa, nửa muôn giúp đại sư huynh Nhạc Lữ, nửa muốn bảo vệ nhị sư huynh Khánh Tiến.
Khánh Tiến nói:
– Xem ra các vị có hứng thú với Thiên Cân Sơn này quá, tại sao lại cứ muốn động đao động kiếm như vậy!?
Đình Xiển cười:
– Hừ, Thiên Cân phái cắp lấy bốn trong năm cuốn Ngũ Công Tâm Kinh của Đình Gia Trang và Đông Hải phái, chúng ta chỉ là đến lấy lại những gì đã mất thôi!
Nhạc Lữ thì lạnh lùng:
– Ta chính là muốn đập đi xây lại Thiên Cân Sơn, đưa nó lên tầm cao chứ không phải như là ngươi bây giờ!
Khánh Tiến ngửa mặt cười to:
– Thật không ngờ… Thật không ngờ huynh đệ đồng môn hôm nay lại ra tay tàn sát lẫn nhau! Uổng cho sự kì vọng của sư phụ!
Nhạc Lữ phất tay, Triệu Lan từ đâu phóng lên, xoẹt một đường kiếm ngang lưng Khánh Tiến. Sự thể xảy ra quá nhanh, không ai lường trước được. Khánh Tiến bị thương nhưng không hoảng hốt, lập tức quay người giáng một cước, Triệu Lan ngã lăn quay.
– Súc sinh! Không ngờ ngươi lại là kẻ bất nhân như vậy!
Triệu Lan lau đường máu chảy ra, cười lớn:
– Ha ha ha! Thì sao? Ông cấm đến điều này đến điều nọ, trong đám đệ tử, lại là lạnh nhạt với ta nhất! Ha ha ha, ta sẽ giúp sư bá làm trưởng môn, rồi ta sẽ trở thành đại đệ tử, rồi sẽ kế nghiệp! Các ngươi tới số rồi!
Hoàn Thư là đại đệ tử của Khánh Tiến, không thể ngồi yên, liền lao đến tấn công Triệu Lan. Triệu Lan hốt hoảng bỏ chạy về phía Nhạc Lữ, điệu bộ vẫn chưa hết ngạo mạn.
Đình Xiển hô lớn:
– Nói nhiều làm gì! Tất cả mọi người! San bằng Thiên Cân Sơn!
Tiếng của Đình Xiển vừa dứt, lập tức dòng người ồ ạt lao vào nhau, đao gươm gặp nhau kêu leng keng, tiếng người bị chém vang lên rúng động cả rừng núi. Đình Xiển lẻn qua đám người chen chúc, xuất chiêu tấn công Khánh Tiến. Khánh Tiến tuy bị thương nhưng khí lực vẫn dồi dào, đỡ cước rồi phi nhanh như gió lên nóc Thiên Cân Đường Môn. Đình Xiển vụt người lên theo, tấn công tới tấp:
– Ha ha, Khánh Tiến ơi là Khánh Tiến! Giờ ngươi có chịu giao ra Ngũ Công Tâm Kinh hay không!
Khánh Tiến sắc mặt không có một chút biến đổi, bình tĩnh vừa đánh vừa nói:
– Ngũ Công Tâm Kinh không nằm trong tay ta! Mà dẫu có, ta cũng không đưa cho hạng người như ngươi!
Đình Xiển nhếch mép:
– Xem ngươi còn ngoan cố đến bao giờ!
Y xuất Tán Tâm Chưởng, uy lực vô cùng dũng mãnh. Khánh Tiến nén nội lực vào Thiên Cân Sơ Quyền, xung quanh hai tay khí lực cuồn cuộn, chặn lấy đòn đánh của Đình Xiển.
– Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy sức mạnh thật sự của Thiên Cân Cước!
Khánh Tiến vuốt một đường từ dưới lên, Đình Xiển lập tức lui về. Khánh Tiến tiếp tục biến chiêu.
“Vụt!”
Chưa đầy một cái chớp mắt, đường cước như xé gió lao đến đánh vào bụng Đình Xiển, y cảm thấy chỗ đan điền như vỡ tung, cước pháp của Khánh Tiến không chỉ gây ngoại thương mà nội khí dường như lún sâu vào lục phủ ngũ tạng, chẳng khác gì Tán Tâm Chưởng của Đình gia. Đình Xiển lộn hai vòng, nhưng y chưa bỏ cuộc, vừa tiếp đất lại lao vào tấn công. Lần này tốc độ y nhanh hơn bình thường, uy lực dồn vào hai quyền cũng tăng lên bội phần.
Phía dưới lục phái nhất trang đang quần long quấn hổ, Thánh Kì ở kia đã bị đạp đổ từ bao giờ, phải chăng đây là sự kết thúc của võ lâm Đại Việt?
Nhạc Lữ dùng Lạc Hồn Phi Tiêu Chưởng càn quét, một chưởng đánh ra, mười mấy người đỡ không nổi, sức mạnh quả là kinh người. Hoàng Quân dùng Vô Ảnh Kiếm đi một đường cũng ngã mười mấy tên. Lục Lạp dùng Khí Đao Pháp, thấy Hoàng Quân liền lao đến, đâm thẳng vào. Hoàng Quân thấy sát khí liền quay lại dùng kiếm hất lấy.
– Không ngờ Đông Hải phái lại thích chơi trò lén lút như vậy!
Lục Lạp cười lớn:
– Ha ha! Vì mưu đồ độc bá võ lâm, lén lút cũng chẳng hề gì!
Hoàng Quân vụt lên, xuất kiếm nhanh như chớp. Lục Lạp xoay đao đỡ lấy, hai người lao vào nhau, dùng hết sức mà đánh. Giang hồ xếp hai phái Nhất Nam và Đông Hải vào hai ngôi độc nhất kiếm pháp và độc nhất đao pháp, nhưng chưa ai dám so sánh thực lực của hai phái này. Lục Lạp từ lâu đã muốn đạp đổ Nhất Nam phái, hôm ấy lại nghe Đình Xiển bàn về đảo chính võ lâm, xoá sổ Nhất Nam, Thiên Cân và Thiếu Lâm Nam Sơn phái, lấy lại Ngũ Công Tâm Kinh rồi Đình Gia Trang và Đông Hải cùng hưởng thì y đồng ý liền, lại cùng liên minh với phái Hoả Phụng và Thanh Long.
Thanh Long phái tuy có nhận lời cùng Hoả Phụng nhưng lại do dự không biết có nên làm hay không. Đinh Lãng cầm kiếm chần chừ, y nghĩ thầm:
– Lời đại sư huynh quả thật có tác động tới ta, sẽ rất có lợi cho Thanh Long phái. Nhưng phản bội lại nhị sư huynh, làm sao ta có thể?
Nhạc Lữ nhìn Đinh Lãng, thấy hắn chần chừ thì kêu lớn:
– Đinh Lãng, không lẽ đệ quên lời đệ đã nói với ta? Sẽ cùng ta gây dựng lại Thiên Cân Phái mà!
Đinh Lãng nhìn trơ trớ. Nhạc Lữ lại nói:
– Hắn không như bề ngoài đâu! Chính hắn đã ton hót với sư phụ để lên làm trưởng môn nhân, rồi đây hắn sẽ đập nát Thanh Long phái của đệ và cả Hoả Phụng phái của ta!
Đinh Lãng bị kích động, lập tức giơ kiếm kêu lớn:
– Hoả Phụng phái còn, Thanh Long phái còn. Hoả Phụng phái mất thì Thanh Long phái cũng mất! Xông lên!
Phe Nhạc Lữ lại thêm một toán. Khánh Tiến thấy lòng nặng nề, không ngờ người sư đệ tốt bụng ngày xưa bây giờ lại theo đại sư huynh phản bội lại mình. Ông chỉ khẽ lắc đầu, lại vận sức chống Đình Xiển.
Minh Hướng cũng không tránh khỏi cuộc chiến, cậu bé hăng hái giúp Thiên Cân Phái vượt đại nạn. Đang múa rồng nhảy phượng, cậu bỗng thấy Triệu Lan lẻn ra đường sau núi, lập tức thi triển khinh công vụt ra theo.
– Ngươi chạy đi đâu!
Triệu Lan giật mình, quay lại thấy Minh Hướng thì hơi kinh động, liền bảo:
– Hừ, ngươi đã bái ta làm sư phụ, không lẽ lại dám ra tay sát hại sư phụ mình!
Minh Hướng lạnh lùng:
– Ta bái ngươi làm sư phụ, trước đây toàn nghe lời ngươi, đấy là trọng nghĩa. Ngươi phản bội thái sư phụ, rắp tâm huỷ diệt Thiên Cân, đấy là bội nghĩa. Ngươi đã bội nghĩa còn bắt ta phải trọng nghĩa ư?
Triệu Lan cười gian, vừa xông tới vừa kêu lớn:
– Đồ đệ như ngươi ta cũng chẳng cần!
Bị tấn công bất ngờ, Minh Hướng có phần bị động, may nhờ thân pháp mau lẹ của Khí Công Tâm Pháp, cậu chỉ nhún nhẹ một cái sang phía tả đã tránh được mũi kiếm lạnh lẽo của Triệu Lan. Liền đó quay người, giáng một cước vào lưng làm gã choáng váng sắp đổ tới trước. Minh Hướng không để lỡ thời cơ, dồn hết sức giáng một đòn như búa bổ từ trên xuống làm y sấp mặt. Triệu Lan thổ huyết, nằm im không động đậy. Minh Hướng nhanh chóng trở về sảnh đài.
Thiên Cân Sơn mây chiều lại phủ kín, khói lửa bay lên nghi ngút, cây cỏ xơ xác, đất đá trần trụi, thây người chồng chất lên nhau, máu me lai láng trông thật ghê sợ. Minh Hướng vừa nhảy vào lại gặp trảo công của Âm Hàn đánh tới, lập tức cậu né người sang trái, chân phải thuận thế quật một đường đầy lực. Âm Hàn không để sơ hở, lập tức lùi lại, giương ánh mắt lạnh lùng nhìn Minh Hướng.
– Ta sẽ không để ngươi hại đến Thiên Cân phái!
Minh Hướng nghiêm nghị nói. Âm Hàn chỉ im lặng như không quan tâm, nhưng ánh mắt có chút biến đổi, từ cảm giác lạnh lẽo trở thành rùng rợn, ánh mắt như khát máu muốn giết hết tất cả. Minh Hướng bị sát khí của Âm Hàn đàn áp, liền có chút rợn người. Liền xuất quyền đánh tới. Lúc này cả hai đều dùng hết lực mà đánh, cước trảo quần nhau, tốc độ của hai người xuất quỷ nhập thần, cách di chuyển chẳng khác gì gió thoảng. Âm Hàn vận lực xuất ra một chưởng, Minh Hướng không để sơ hở liền lùi lại, Âm Hàn biến chiêu, quật một cái sàn đá vỡ vụn, lan đến chỗ Minh Hướng. Minh Hướng lắc nhẹ người đã vút tới bên Âm Hàn, toan giáng đòn thì Âm Hàn đã kịp thời lùi về.
Trận chiến của những người cân tài cân sức!
Trên đỉnh Thiên Cân Đường Môn, Đình Xiển bị giáng một đòn cho trọng thương, nghĩ thầm:
– Vô Ảnh Cước Pháp quả rất đáng sợ! Nếu như Đình Gia Trang có được, thì ước mộng bá vương sẽ không còn xa! Ha ha ha!
Lập tức y sử dụng chiêu thức kì lạ đánh tới. Khánh Tiến đỡ chiêu, nhưng như chỉ đỡ vào không khí, không thấy quyền của Đình Xiển. Tự dưng giữa ngực bị giáng một đấm, ông giật mình lùi lại:
– Võ công thật kì quái!
Đình Xiển cười đắc chí:
– Ngươi làm sao hiểu được võ công của Đình Gia Trang!
Khánh Tiến nghĩ:
– Đình Gia Trang đúng là rất kỳ lạ, võ công trong giang hồ chưa từng xuất hiện!
Đình Xiển được thế lao đến, Khánh Tiến xuất một cước chống trả. Đình Xiển lại sử dụng loại võ công vừa dùng. Khánh Tiến chú ý quan sát nhưng không thể thấy được đường quyền ấy, phải chăng tại tốc độ quá nhanh? Không! Nếu là do tốc độ thì ít nhất phải có tiếng động nhận dạng, đằng này chẳng khác gì đánh vào ảo ảnh!
Vừa nghĩ, ông vừa lùi dần, đề phòng Đình Xiển ra quyền bất ngờ. Nhạc Lữ thì đang càn quét như mãnh long, dùng Lạc Hồn Phi Tiêu Chưởng làm cho người ngoài khiếp sợ. Huyền Trần chắp tay, lẩm nhẩm:
– A di đà Phật! Hôm nay đệ tử nhúng tay vào việc đời, không phải là vì danh vọng phù du, chỉ là ngăn cản bước tận diệt của võ lâm Đại Việt, Phật tổ chứng giám!
Liền đó một đoàn người Thiếu Lâm Nam Sơn đồng thanh:
– A di đà Phật!
Lúc này Huyền Trần vụt lên bước vào vòng chiến, mấy chục đệ tử phía sau cũng lao lên. Huyền Trần xuất quyền nhắm vào Nhạc Lữ, tốc độ thật kinh người!
Nhạc Lữ không bị thất thế, quay người xuất chưởng. Huyền Trần vận khí, không hề né tránh mà dùng đòn hoá giải chưởng pháp.
– Chưởng pháp Ngô gia quả danh bất hư truyền!
Liền đó Huyền Trần đổi thế, chân trước chân sau, tay đổi thành chưởng, cử động bỗng trở nên lanh lẹ. Ông đánh tới, như dùng cả sức bình sinh, mặt đỏ lên. Nhạc Lữ không nao núng, y như tự tin vào võ công của mình, cũng vận khí lao đến. Hai chưởng gặp nhau, xung quanh nộ khí phừng phừng, tạo thành một vòng cầu đẩy người ngoài ra xa. Âm Hàn và Minh Hướng lúc này cũng kiệt sức dần, tốc độ không còn nhanh được như trước. Hoàng Quân và Lục Lạp thì đao tàn kiếm mẻ, khí lực con người có hạn chứ không phải là vô tận. Nhìn chung chiến trận đã đến kì suy giảm. Nhạc Lữ bảo Đinh Lãng:
– Nhanh giết Khánh Tiến!
Đinh Lãng run tay, nhưng cũng gật đầu, dùng khinh công vụt lên trên đỉnh Thiên Cân Đường Môn, xuất kiếm lao tới. Khánh Tiến đang đấu khí pháp với Đình Xiển, thấy mũi dao lao tới liền giật mình lùi lại, chưởng của Đình Xiển đánh tới làm ông thổ huyết, mũi kiếm thì đụng vào ngực nhưng chưa đâm vào thịt. Đinh Lãng nhìn ông, rơi lệ không biết làm thế nào. Khánh Tiến cười mỉa:
– Không ngờ Đinh sư đệ cũng mù quáng như vậy!
Đình Xiển nhếch mép cười gian, đẩy tay Đinh Lãng. Đinh Lãng hoảng hồn, mũi kiếm sắp di chuyển thì bỗng gãy đôi. Liền đó có tiếng cười lớn:
– Ha ha ha! Lục đại phái, Đình Gia Trang hôm nay thật có hứng quá nhỉ?
Tất cả dừng lại lắng nghe, tiếng nói rõ ràng là phát từ xa nhưng âm thanh như sát bên tai, rõ ràng là nội lực mà người này sử dụng để truyền đi là rất lớn!
Đình Xiển nhìn quanh, hô:
– Cao nhân phương nào! Sao không ra mặt?
Khánh Tiến thụt lùi, dùng cước đánh Đinh Lãng xuống dưới, rồi dùng khinh công lao về phía xa. Tất cả chưa hiểu chuyện gì thì một người áo đen từ xa lao đến, chạm mặt ngay Khánh Tiến. Người này xoay người trên không, dùng chưởng đánh tới, chưởng chưa chạm quyền, Khánh Tiến đã thấy người ớn lạnh, sát khí như quá lớn áp chế cả tiềm thức, ông liền giật mình tránh xuống. Người vừa đến mặc áo du mục màu đen, tóc không cột, phía trước trán hói, miệng dài, mũi quặp xuống, ánh mắt lại tinh mãnh như diều hâu, khí thái có phần đáng sợ. Tất cả hốt hoảng, đồng thanh nói:
– Hắc Y Giang Hồ Hoả Quỷ đây chăng?