Chương 7: ba người lạ
Tiên Anh Minh không thể xác nhận bên trong cung điện có ai không, nếu có người khác, không biết có giống hắn cũng được mấy đồ vật chọn là chủ nhân.
Mà hắn không dám lộ diện, để quan sát bên trong, thì phải nhìn qua tấm kính, ngó đầu vào, nhưng dễ dàng bị nhận ra, nên cần một tấm gương đủ lớn phản chiếu hình ảnh bên trong ra ngoài, chỉ cần đứng mép tường đủ nhìn rõ vào bên trong.
Tiên Anh Minh đi đến gần cung điện, nép áp sát lưng vào tường, điều khiển tấm gương lơ lửng trên cao, thêm một chút ánh sáng đem chiếc gương mờ đi.
Hình ảnh bên trong cung điện hiện rõ trên tấm gương, hắn ngước đầu cao nhìn lên, thấy bên trong xuất hiện ba hình bóng, nhìn qua là một nam hai nữ.
Một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi tuổi với làn da ngăm nâu, lại sở hữu con mắt xanh biếc như cả một hải dương bên trong đôi mắt vậy, thật đẹp a.
Tiên Anh Minh chú ý tới Keli Keelin Yone, mê mang khi nhìn vào đôi mắt kia, hắn dừng như bị hút hồn vào bên trong đó, đắm chìm sâu trong đại dương.
Hắn lập tức nhận thấy điều khác lạ, vội nhắm mắt lắc đầu vài cái, mở ra kinh hãi nhìn Keli Keelin Yone, nhìn không khác người bình thường cho lắm, nhưng lại mang lại cho hắn cảm giác siêu nhiên.
Phát hiện người đàn ông này toát ra vẻ bất thường, không giống như con người, hắn mới nhận ra rằng ba người ở đây.
Người khổng lồ!
Thật sự là người khổng lồ, nhìn chiều cao ít nhất vượt tầm bốn mét đấy chứ.
Tiên Anh Minh kh·iếp sợ,trong lòng gợn sóng thích thú, sau đó bình tĩnh lại, với thời gian tới đây không quá lâu, hắn đã làm quen mấy điều phi phàm ở đây rồi và từng suy đoán nơi đây là từng thuộc người khổng lồ.
Tiên Anh Minh híp mắt, nhìn tiếp người đàn ông, sâu bên trong người đàn ông trộn lẫn với một tạp chất màu tím đen, trải đầy khắp người.
Hắn còn thấy một quả cầu màu xanh dương, in sâu vào người này, hơn thế số tạp chất như kiểu sợ hãi quả cầu, chỉ lượn vòng qua nó.
Đây chả phải quả cầu ở lâu đài phía Bắc sao?
Tại sao nó lại ở trong người này?
Khoan đã, chẳng lẽ họ xuất hiện ở đây là do mình? Có nghĩa là hai mươi tám đồ vậy kia không phải duy nhất, bọn chúng vẫn còn bản sao đâu đó bên ngoài, chúng có mối hệ liên kết với nhau... Từ đó cho thấy rằng mình là chủ còn họ là khách... Tiên Anh Minh phân tích từng manh mối, biết được điều mới mẻ sau khi bị rút hết sức lực lần thứ ba.
Tiên Anh Minh không còn quan sát người đàn ông trung niên nữa, đảo qua cô gái cách đó không xa, khi ánh mắt chạm tới cô gái, hắn bị hớp hồn bởi vẻ đẹp của cô.
Do hạn hẹp tầm nhìn, hắn chỉ nhìn phần lưng và nửa khuôn mặt, cô ấy cho hắn cảm giác sự cao sang, quý phái, vẻ đẹp này ngang hàng với những người sắc đẹp nhất từng thế kỷ ở trái đất.
Cô gái cũng giống như người đàn ông, hắn nhìn thấy sâu bên trong cô có chiếc vòng trong ba đồ vật kia, chỉ có điều sâu bên trong cô rất thánh khiết không có một tý tạp chất nào như người đàn ông trung niên.
Song nhãn cô ấy là màu tím, nhìn rất là đẹp, chỉ là không giống người đàn ông kia, hắn không cảm giác gì khi nhìn đôi mắt đó.
Ba người đứng cảnh giác nhau ba góc, hai người hắn nhìn thấy đứng khá gần tấm kính, giúp hắn thấy rõ được, còn một người đằng xa kia, với tầm nhìn hạn chế, soi qua gương, làm hắn không thể thấy rõ.
Hắn đành phải mô phỏng ra một chiếc kính lúp, để nó lơ lửng trước mặt gương, giúp nó soi xa hơn.
Hình ảnh người thứ ba cuối cùng hiện lên tấm gương, Tiên Anh Minh nhìn thấy, mở to mắt, đôi môi mấp máy thốt nhỏ một lời:
“Tinh Linh!”
Oh my gosh, là “Tinh Linh” giống như trong mấy cuốn truyện hay bộ phim.
Không thể tin được họ có thật.
Tiên Anh Minh lúc đầu hơi ngạc nhiên, bắt đầu ổn định lại cảm xúc, hắn đã chuẩn bị tâm lý những chuyện vượt ngưỡng siêu nhiên rồi.
Với tính tò mò, hắn quan sát kỹ một chút chủng tộc trong truyền thuyết này như nào.
Một thiếu nữ “Tinh Linh” nhìn độ tuổi cũng gần bằng mình ha.
Mái tóc màu trắng được nghe kể qua nhiều lời đồn, còn với đôi tai nhọn chĩa về sau, con mắt màu lục bảo, rất đẹp nha.
Ồ dừng như đằng sau lưng cô ấy còn cất giấu thứ gì đó, tầm nhìn chán quá, không thấy rõ được, hơn nữa cô ấy còn quay lưng về sau nữa.
Tiên Anh Minh hài lòng, thích thú tiếp thu được những thứ mới mẻ, hơn hết toàn những thứ mà người ta chỉ có thể tưởng tượng ra mà thôi, còn hắn thì lại được tiếp xúc, hắn cảm thấy chút cao ngạo, tự hào.
Nhìn họ có vẻ luôn cảnh giác nơi đây với người còn lại. Có lẽ mình phải chào hỏi họ cái xem sao, cuối cùng mình là chủ nhân nơi này mà, không thể để khách đứng đợi như vậy được, thật thiếu tôn trọng mà... Tiên Anh Minh cười khẽ, chỉnh đốn giọng nói, câu từ, lợi dụng nơi đây truyền âm vào trong.
Trong đầu hắn những lời nói chuẩn bị truyền, thì đột nhiên nhận ra một sự việc, đập tay lên trán một cái, thầm chửi mình một câu, rơi vào trầm ngâm.
“Ngôn ngữ của mình với họ không có giống nhau a. Không biết ngôn ngữ của họ có giống với ngôn ngữ trong sách kia không? Hừm, đành thử nghiệm một chút vậy” Tiên Anh Minh suy nghĩ một hồi, đưa ra thử nghiệm, lần này hắn ý nghiệm trong đầu biến ngôn ngữ của hắn thành ngôn ngữ của ba người họ.
Hắn hít một hơi sâu, ngẩng đầu nhìn ba người, truyền một câu nói vào trong.
...
Bên trong cung điện, ba người đứng ba góc, con mắt cảnh giác từng người một, thân hình tạo chút tư thế phòng thủ.
Keli Keelin Yone ngồi xuống nền cung điện, cúi đầu liếc nhìn qua thân thể mình một cái, ngẩng đầu nhìn hai người còn lại, rơi vào thiếu nữ “Tinh Linh” dừng lại vài giây, sau đó lại đưa mắt nhìn lại cơ thể mình.
Tất cả nhưng v·ết t·hương trên người mình, biến mất rồi, còn hồi lại sức lực nữa... Đây là đâu? Chẳng phải mình đang ở chỗ di tích sao? Thứ gì đó đưa mình đến đây... Nơi đây giống như một cung điện... Hắn nhíu mày khó hiểu, đưa ra nhiều câu hỏi trong đầu, rồi lần nữa quan sát toàn cung điện.
“Hai người kia có vẻ giống mình, đều bất giác đưa đến đây, hơn nữa còn khác nhau chủng tộc. Một người là ‘Tinh Linh’ còn cô gái xinh đẹp kia là ‘Thiên Vũ’ sao?” Keli Keelin Yone liếc nhìn hai người, phán đoán.
“Không biết bị đưa đến đây tốt hay xấu, ít ra mình thấy tất cả v·ết t·hương mình khỏi hẳn... Còn ở chỗ di tích, sợ mình còn không sống được mấy thời gian nữa” Hắn thở dài, khoanh chân lại, nhắm mắt dưỡng thần.
Bên kia cô gái “Nữ Hoàng” ánh mắt lạnh lùng cảnh giác, hai tay thủ thế, liếc qua hai người, dừng lại ở thiếu nữ “Tinh Linh” ngữ khí trầm bổng nói:
“Đây là đâu? Các ngươi là ai?”
Đằng xa hai người, thiếu nữ “Tinh Linh” khuôn mặt sợ hãi, ôm quyển sách vào người, đảo mắt nhìn hai người, cảnh giác cao độ, đôi chân có lúc run nhẹ.
Bỗng nghe thấy cô gái mặc bộ đồ cao quý kia, hướng về mình nói, làm cô giật nảy mình, lùi về sau vài bước, sau đó khó hiểu nhìn cô gái đó.
“Người này nói gì thế? Không phải ngôn ngữ đến từ vùng đất Winifred, chẳng lẽ vùng đất khác? Hẳn là vậy” Thiếu nữ “Tinh Linh” suy đoán, nuốt ngụm nước bọt, ngữ điệu uyển chuyển, bên trong có một điểm sợ hãi:
“Tôi là Elis Selina Xarus, đến từ vùng đất Winifred, chủng tộc người Tinh Linh”
Selina nhớ lại ở lớp dạy ngôn ngữ “thống nhất” biết một chút về phần giới thiệu bản thân, cô không biết người con gái kia có nghe hiểu không, vì ở lớp có nói đây là ngôn ngữ chính của tất cả vùng đất.
Bên kia, cô gái “Nữ Hoàng” nhíu mày khi nghe được phần giới thiệu thiếu nữ “Tinh Linh” bởi vì cô nghe không hiểu người này đang nói gì và cô không nói gì thêm.
Selina thấy cô gái kia không nói, có chút khó chịu trong người, bởi vì cô đã giới thiệu bản thân mình, mà người này lại không nói gì, trong đầu phàn nàn một câu “Thật thiếu lễ phép mà” nhưng sau đó cô suy đoán người con gái xinh đẹp này, không biết về ngôn ngữ “thống nhất”.
Chính suy đoán này đưa cô nghi hoặc, theo giáo viên dạy cho cô, nói rằng ngôn ngữ này thì tất cả vùng đất đều phải học, chỉ một số người không thích tiếp xúc bên ngoài thì không học, mà nhìn cô gái ăn mặc giống người cầm quyền của một quốc gia thay vì người bình thường, ít nhất cô phải biết chứ, Selina khó hiểu.
Tuy Keelin ngồi nhắm mắt, tựa như không để ý xung quanh, thật ra hắn vẫn đang tập trung nghe rõ lời nói từ hai kia.
Từ lời nói hai người, giống như hắn phán đoán, thiếu nữ là người tộc “Tinh Linh” nhưng thứ làm hắn ngạc nhiên chính là cô gái khí chất cao quý kia, lại nói ngôn ngữ cổ.
Một ngôn ngữ từ rất xa xưa, gần như bị thất truyền, do cũng may hắn là một nhà thám hiểm nên đã học qua một chút về nó, mới xác nhận được.
Không gian trở lại sự yên tĩnh nặng nề, cung điện rung động nhẹ làm ba người cảnh giác, một tiếng nói vang lên toàn bộ cung điện, giọng nói mang một lực lượng uy vũ, chấn động linh hồn bọn họ.
“Các ngươi đã làm quen nơi này chưa!?”
Ba người giật nảy mình, nội tâm sinh ra một chút sợ hãi, không dám lên tiếng.
Thiếu nữ “Tinh Linh” Selina bị câu nói làm ngã bẹp xuống đất kêu rên một câu, cô gái “Nữ Hoàng” thì chỉ lảo đảo lùi vài bước về sau, còn Keeli hơi run rẩy thân thể một chút.
Câu nói dứt được hơn mười giây, một lời nói nữa vang tiếp.
“Các ngươi không cần phải sợ, các ngươi bị đưa vào đây, chính là ta với các ngươi đều có một mối liên hệ!”
Ba người ngây người, họ đều nghe hiểu giọng nói, từ giọng cho họ biết rằng người thần bí, chủ nhân giọng nói cùng họ có một mối liên hệ, nên họ mới bị đưa đến đây.
Hai người Selina và cô gái”Nữ Hoàng” nghĩ vắt óc, vẫn không nghĩ xem mình có mối liên hệ gì tới người thần bí này. Còn Kenli, hắn dừng như nhớ tới thứ gì đó, đưa tay lấy chiếc balo xuống, kiểm tra quả cầu cất ở trong.
Khoan, sao balo nhẹ thế này?
Keelin giờ đây mới nhận thấy điểm khác thường, chiếc balo nặng trĩu lại trở nên nhẹ như vậy, từ khi vào đây hắn dừng không để ý tới việc này, không kiểm tra, bắt đầu từ giọng nói mới khiến hắn nhớ tới, lấy chiếc balo xuống mới phát hiện quả cầu biến mất rồi.
Nhưng hắn không hoảng hốt, theo suy đoán từ đầu của hắn, mối liên hệ người thần bí này nói chính là quả cầu, việc nó biết mất chỉ càng xác nhận sự chính xác hơn.
Tiên Anh Minh đứng bên ngoài, ngẩng cao đầu chăm chú theo dõi, quan sát từng chi tiết của ba người. Qua hai câu nói, hắn nhận được tin tức tốt, “thử nghiệm hắn đã thành công”.
Hắn là chủ nhân nơi đây, hơn thế hắn còn rất hứng thú tới ba người họ, không biết họ đến từ đâu. Nên thế hắn cần tỏ ra thần thần bí bí, từ lời nói tạo ra địa vị cao, dần dần lấy thông tin từ họ.
Chính vì vậy hắn không thể nói chuyện cục lúc được, từ câu nói để tránh cho họ biết mình là ai, ghim sâu bên trong linh hồn họ hình ảnh mình là một kẻ cường đại và thần bí.
Vì thế trong hai câu nói, hắn dùng nơi này truyền một lực thẩm thấu vào câu nói, gây chấn động linh hồn họ. Hắn quan sát được ba người phần trên đầu họ đều có một quả cầu sáng, theo hắn suy đoán đó là linh hồn, ở thế giới hắn, nhiều thông tin về linh hồn rất nhiều, có một thông tin cùng hắn tán đồng, là linh hồn cất giấu ở não bộ, lúc đầu suy đoán ra đáp án đó cũng làm hắn không tin lắm.
Từ câu nói, lại xác nhận cho thấy hắn đã đúng, lực lượng mà hắn dùng chính là chấn động quả cầu đó, hành động, biểu cảm của ba người đã chứng minh được.
Còn câu nói thứ hai, chính là muốn biết họ có thể nghe hiểu lời nói của hắn không? Giống thử nghiệm thứ nhất, đều rất thành công, khi hắn nói họ với hắn có mối liên hệ, thì cả ba người đều ngây ra, đó là chính dấu hiệu nhắc nhở họ nghe hiểu lời.