Chương 6: Ta chính là chủ nhân nơi đây.
Tiên Anh Minh đạp xe đến tòa lâu đài Bắc, trên đường liếc nhìn xung quanh hai phía mỏ đá quý, cho hắn nghĩ đến cảnh nằm trên tiền, mua nhiều thứ mình thích.
Đi đến gần lâu đài, như cũ, trước tiên hắn ngó xem bên trong có ai không.
Hắn đứng mép kính, nghiêng đầu nhìn thấu bên trong, phát hiện ra không có ai ngoài hai mươi tám đồ vật khác nhau lơ lửng trên không trung bên trong.
Tiên Anh Minh đạp xe đi vào bên trong, dừng ngay cửa kính, ngẩng đầu nhìn hai mươi tám vật ở đây, ánh mắt xôn xao, trái tim đập thình thịch trong không gian yên tĩnh, tiếng thình thịch mang một điểm u buồn, dòng lệ tràn ly như suối tuôn trào từ đôi mắt chảy lăn qua đôi môi.
Tiên Anh Minh thở hắt, quỳ gối, cong mình xuống, hai tay ôm mặt để hở môi, đôi môi mấp máy, giọng nói nghẹn ngào:
“Tại sao!”
“Chuyện gì... Xảy ra với mình thế này?”
“Những cảm xúc gì đây?”
“Sao mình trong lòng mình cảm thấy buồn bã, cô đơn và mất mát thế này. Tại sao!?”
“Hahaha...” Tiên Anh Minh ngửa mặt lên cười như điên, mặc kệ nước mắt tuôn ra.
...
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Tiên Anh Minh đứng dựa lưng vào tấm kính, bàn tay phải úp lên mặt, đỡ đầu cúi xuống, thở dài một hơi, con mắt dần hé lên, nhìn sâu bên trong thấy được sự tĩnh như nước, không một tia cảm xúc.
Hắn hạ cánh tay, nâng đầu nhìn hai mươi tám đồ vậy, bình tĩnh nói:
“Vì các ngươi nhận ta là chủ nhân nơi đây, nên mới truyền lại cảm xúc của mình cho ta.”
“Tại sao các ngươi chọn ta...” Hắn hít một hơi sâu, bình tĩnh nói tiếp: “Ta có tài đức gì mà các ngươi chọn ta là chủ nhân.”
Những câu hỏi của hắn vang nhẹ lâu đài, rồi vụt tắt, nhưng lại không nhận được câu trả lời.
Tiên Anh Minh lần nữa nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, thở nhẹ ra, gật đầu một cái, ngữ khí bình thản nói:
“Các ngươi đã chọn ta, vậy ta sẽ thử làm chủ nhân nơi đây xem sao.”
Thật không ngờ từ đầu mình lại chủ nhân nơi đây.
Mà hai đồ vật kia còn có linh trí, chỉ có điều rất thấp, chọn mình là chủ nhân cũng bởi vì hiện tại chính mình đang sở hữu viên đá duy nhất đưa vào đây, cũng là lý do mình có thể điều khiển nơi đây.
Cho dù mình có từ chối hay không thì mình vẫn như cũ chủ nhân nơi này.
Trừ trường hợp mình bị ai đó móc viên đá ra, thì mới đổi chủ nhân, mà móc ra là mình c·hết, viên đá gắn liền vào đầu mình mà.
Thật đúng ngoài ý muốn mà!
Cũng tốt, hiện không cảm thấy nơi này đem lại nguy hiểm, mà lợi ích mang lại rất lớn nha.
Tiên Anh Minh cảm thán, thở dài, nhìn chăm chút hai mươi tám đồ vật ở đây, nhìn kỹ mới thấy mấy đồ vật ở đây được điêu khắc rất tinh xảo và đẹp đẽ, gắn nhiều đồ quý giá lên trên nữa.
“Ồ, có ba vật phát sáng, chẳng lẽ chúng muốn nói với mình sao” Tiên Anh Minh nhìn ba đồ phát lơ lửng phát sáng kia, duỗi tay, y niệm đưa ba vật đó tới trước mặt.
Giờ đây hắn không còn phải nhắm mắt để thực hiện nữa, có thể mở mắt, suy nghĩ trong đầu là được, do hắn được thừa nhận bởi hai mươi tám đồ vật kia.
Ba đồ vật to chà bá bay xuống chỗ hắn, lơ lửng trước mặt, Tiên Anh Minh bây giờ có thể nhìn rõ, trong lòng thổn thức một câu “thật đẹp” nhìn gần hắn thấy được vẻ đẹp rõ ràng này.
Một chiếc đèn ngủ, vỏ mọc màu trắng nhạt truyền thống, thân đèn màu đồng thau, khá giống với vàng, bên trong vỏ bọc thắp ngọn lửa xanh dương huyền bí.
Bên phải là một quả cầu xanh lam trộn lẫn với màu trắng, uốn éo như dòng nước, tỏa ra ánh sáng đẹp như biển cả.
Ở giữa là chiếc vòng cổ, dây vòng làm bằng bạch kim, bóng loáng, trên dây chuyền gắn một viên đá quý ba màu : đỏ, hồng, tím.
Tiên Anh Minh tò mò, vươn tay chạm thứ vào chiếc vòng cổ, bỗng nhiên một lực hấp dẫn từ ba đồ phát ra, kéo tay hắn vào, chạm cùng lúc cả ba, mới hết.
Tiên Anh Minh co mắt, giật nảy mình, hoảng sợ, nghiêng người về sau kéo tay ra ngoài, lảo đảo bước chân về sau, cơ thể kiệt quệ, đôi chân run rẩy, không thể đứng vững, ngã bẹp xuống đất, phần thần và đầu ngả về sau tấm kính, đập mặt vào mặt kính, kêu rên một tiếng.
“A, đau thế... Cái lực lượng vừa nãy là sao?” Tiên Anh Minh, vươn tay xoa đằng sau đầu, nhíu mày, yếu ớt nói tiếp: “ Mình cứ nghĩ là nó muốn nói gì mình, ai ngờ nó kéo lại rút phần lớn sức lực của mình.
Rút hết lực?
Thật giống hai lần trước sao? Lần một nó dung hợp mình với viên đá, lần hai là phiên dịch ngôn ngữ.
Vậy còn lần này là gì? Có gì mới mẻ?
Tiên Anh Minh nhìn lướt xung quanh xem có gì thay đổi không, nhận lại thì vẫn như cũ, hơi nghi hoặc, lắc nhẹ đầu cho qua, điều tiết hơi thở, đợi thể lực hồi lại.
Lần này thể lực bị rút không nhìn, hắn vài giây đã có thể đứng dậy, đưa tay chống đỡ vào tấm kính, nhấc người dậy. Đứng lên, dựa lưng vào tấm kính một lúc, mới hồi phục lại hoàn toàn thể lực.
“Nơi này quá thần bí, mình lên sang lâu đài khác mới được” Tiên Anh Minh đạp xe ra khỏi lâu đài, vòng tới lâu đài phía tây.
Trên đường đi, đột nhiên hắn nghe tiếng hét, làm hắn giật đứng tim, tí ngã xe, may phản xạ kịp, vội cho hai chân chống thẳng, ánh mắt đảo kết hợp đôi tai và trí nhớ đảo đến hướng phát ra âm thanh, cuối cùng rơi vào cung điện to sừng sỡ, nguy nga kia.
“Rõ ràng hai mươi tám đồ vật kia nói mình là chủ nhân nơi đây, ngoài mình ra đâu còn ai đủ điều kiện vào được đây” Tiên Anh Minh cau mày, nhớ lại giao tiếp bằng truyền âm giữa hắn với đồng nhất hai mươi tám đồ vật.
Chẳng lẽ bọn chúng lừa mình?
Lừa mình bọn chúng được lợi gì đâu.
Hay là mình nghe nhầm? Cần đi xác nhận một chút đã.
Tiên Anh Minh cất xe đạp đi, đi bộ tới đó, sợ đi xe đạp gây lên chú ý, hắn sẽ không đi theo đường đá, mà lẫn vào đám cây, tránh cho bị phát hiện.
...
Cung điện xa hoa đầy lộng lẫy, xung quanh trang trí nhiều đồ trang sức bằng vàng, tia sáng ảm đạm xuyên thấu tấm kính đa sắc đưa bên trong cung điện mờ mịt huyền ảo.
Một tấm thảm vàng trải từ cửa cung điện tới đến chiếc ngai vàng trên cao giữa cung điện.
Một cô gái xinh đẹp, con mắt màu tím ma mị và mái tóc vàng óng, mặc trên người trang phục màu vàng, gắt nhiều đá quý tỏa ra ánh sáng lấp lánh, trên đầu đội một chiếc vương miện màu bạch kim, một mình cô đơn, ánh mắt âm lãnh nhìn ra bên ngoài cũng điện.
Trên cô đeo chiếc vòng làm bằng bạch kim, chiếc vòng gắn viên đá ba màu. Viên đá bỗng hiện ra một tia sáng nhỏ nhoi, khó có thể để ý, rồi bạo toát, bùng phát ra ngoài, chiếu sáng cả cung điện.
Cô gái không kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, biến mất đi cùng với ánh sáng khi tan biến.
Ánh sáng bừa biến mất, cánh cửa cung điện mở ra, một quân đoàn mặc áo giáp bạc đi vào bên trong, trên tay đều cầm một chiếc thương, lưỡi thương giống một thân kiếm, sáng bóng.
Dẫn đầu quân đoàn là một đàn ông trung niên, khoác trên người chiếc áo dài màu đỏ lộng lẫy, con mắt màu xám u ám liếc nhìn xung quanh cung điện, đảo qua ngai vàng, nhíu máy, quay người nhìn hai tên lính mặc bộ giáp màu vàng, lớn tiếng hỏi:
“Nữ Hoàng đâu!?”
Hai tên lính phản ứng, liếc nhìn ngai vàng trống không, giật mình, có chút hoảng sợ, lại ổn định lại tinh thần, quỳ một chân, hạ mình, giọng run sợ cùng nói:
“Thưa tướng quân, chúng thần không biết.”
Hai người là lính canh gác bên ngoài cung điện, luôn ở trạng thái cảnh giác cao độ, giờ đây nữ hoàng biến mất không dấu vết, thì hai người họ chắc chắn kết án tử hình.
Người đàn ông được gọi tướng quân, con mắt u ám đi vài phần, bực tức quát lớn:
“Ăn hại!”
“Tất cả các ngươi chia nhau đi tìm Nữ Hoàng và còn tìm hiểu ánh sáng lúc nãy là gì, phát ra từ đâu.” Người đàn ông cao giọng ra lệnh cho những người lính khác.
“Vâng!” Tất cả đoàn lính cùng hô, chia nhau đi tìm kiếm.
...
Ở trong căn phòng nhỏ làm bằng gỗ, trên chiếc giường một thiếu nữ ngồi dựa lưng vào cạnh giường, trên tay cầm quyển sách, chăm chú đọc.
Chiếc bàn nhỏ bên cạnh, ở trên được đặt một chiếc đèn ngủ, tỏa ra ánh sáng màu xanh lam từ ngọn lửa.
Cô gái chăm chú đọc từng nội dung trên quyển sách, không để ý tới khác thường chiếc bên cạnh. Ánh sáng từ chiếc đèn tỏa ra càng ngày mạnh, bùng lên bao phủ cả căn phòng nhỏ, sau đó dần tan biến đi.
Thiếu nữ và quyển sách trên giường cũng không thấy đâu nữa, còn cả chiếc đèn bên cạnh tủ cung biến mất luôn.
...
Hẻm đường, bên trong một đường hầm âm u, ẩm mốc không một tia sáng nào, chỉ có màn đêm yên tĩnh.
Một tia sáng nhỏ nhoi từ sâu đường hầm đi ra. Tia sáng phát ra từ ngọn lửa nhỏ cháy trên một ngọn đuốc làm bằng đá màu trắng phấn.
Ngọn đuốc cầm trên tay bởi người đàn ông trung niên, màu da lâu, màu tóc đen ngầu, con ngươi xanh biếc ủ rũ. Người đàn ông tay trái cầm cây đuốc, tay phải cầm một cây gậy chống đỡ bản thân, cả người ông dính đầy bụi bẩn với khuôn mặt yếu nhớt, tái nhược gần như đã không còn sống được lâu.
Jarwon Aurdy Orrin!... Ta Keli Keelin Yone thoát được nơi đây, ta thề sẽ g·iết người... Người đàn ông nhớ lại hình bóng một ai đó, con mắt lướt qua một vòng sát ý.
Người đàn ông cố gắng bước chân đi hướng ra ngoài đường hầm, thân thể yếu ớt không còn bao nhiêu sức lực, sẵn sàng ngục ngã bất kỳ lúc nào, nhưng ý chí mạnh mẽ, cắn chặt môi đi những bước chân mềm mũn ra.
Đằng sau lưng người đàn ông, đeo một chiếc balo to, nặng, với bản thân đã không còn bao sức lực, mà ông vẫn đeo nó thay vì bỏ lại cho đỡ tốt sức.
Bỗng nhiên bên trong balo phát ra ánh sáng màu xanh dương, lúc đầu khá yếu, sau đó mạnh mẽ bùng phát chiếu rọi hẻm đường, xua tan đi màn đêm trong vài giây.
Người đàn ông yếu ớt đã không đủ tỉnh táo để phát hiện điểm lạ thường cho đến khi bị ánh sáng bất ngờ phủ qua mình.
Ánh sáng biến mất, hẻm đường quay trở lại màn đêm tĩnh lặng và âm u, chỉ là người đàn ông kia đã biến mất theo ánh sáng.