Chương 5: Phương pháp siêu phàm.
Tiên Anh Minh hít một hơi sâu, kiềm lại xúc động, nghiêm túc đọc những nội dung trên trang giấy, càng đọc hắn càng kinh hãi những thứ mình đọc được.
“Thuốc Điên Cuồng.
Tác dụng: Người uống sẽ trở nên điên cuồng không kiểm soát, mất đi lý trí và nhận thức, t·ấn c·ông những kẻ gần đó, thân thể tiết ra một chất giúp tăng cường cơ bắp, sinh sôi một lượng lớn thể lực.
Nguyên liệu pha chế: Một nhánh cây Cuồng Dã, ba bông hoa Huyết Chí, mười ba giọt máu ngựa chí lam...”
“Thuốc đéo gì thế này!” hắn chửi thầm một câu, bởi chính mắt hắn đọc, nhưng lại không thể tin được, một lượng thông tin chấn động, làm đầu óc hắn ngu ngơ, trao đảo với nội dung trang giấy đầu tiên.
Lần đầu tiên hắn thấy loại thuốc này, thuốc giống như tạo ra cho chiến đấu vậy, tưởng tượng lúc bạn bị dồn đến ranh giới cuối cùng, thuốc sẽ trường hợp tốt cho bạn, nó giúp bạn một tia cơ hội sống hay kéo kẻ đưa bạn gần c·ái c·hết đi theo...
Còn mấy cái nguyên liệu này, theo như hình ảnh mô phỏng kia, mình có nhìn thấy cây "Cuồng Dã" trồng ngoài khu vườn, còn hoa chắc do mình chưa quan sát hết nên không để ý, mà con ngựa này nghe tên rất thú vị, không biết hình dáng như nào, hơn nữa đọc biết ngày nó không thuộc về trái đất hoặc có nhưng mà thuộc dạng quá hiếm, không công bố ra ngoài.
Tiên Anh Minh lật trang tiếp theo, hắn đọc được nội dung pha chế thuốc, còn có tác dụng phụ của thuốc.
Luyện chế: phơi khô nhánh cây Cuồng Dã trên nước lạnh mười ba ngày, sau đó đem giã nhỏ, trộn với mười ba giọt máu ngựa chí xanh... Kéo linh tính của hoa Huyết Chí thành nhiều sợi...”
Đọc hết cách Luyện chế, cách pha chế thì thấy không quá khó lắm, làm theo hướng dẫn là được, chỉ là cái gọi là kéo linh tính là gì, hắn lục lọi trí nhớ, một dòng thông tin hiện lên đầu hắn.
Linh tính: khả năng biết trước hoặc cảm thấy trước một biến cố nào đó xảy ra có liên quan mật thiết đến bản thân mình mà không dựa vào một phương tiện thông tin bình thường nào.
Nhưng hắn vẫn vân vân không biết linh tính của ngôn ngữ hắn với ngôn ngữ lạ này giống nhau không? Kéo linh tính, đọc qua biết miêu tả cầm nắm được nó, mà linh tính như hắn nhớ được thì giống như cảm giác vậy “Không nhìn thấy, không sờ thấy, vô vị” và gần như không có thật, chỉ là một thứ sản sinh ra từ bộ não, được con người tự đặt ra.
Tiên Anh Minh đưa mắt xuống tác dụng phụ, kh·iếp sợ, nổi hết cả da gà, không nghĩ tác dụng phụ nó thiệt hại kinh lớn như vậy.
“Tác dụng phụ: người uống sẽ giảm đi tuổi thọ tính theo phút, mỗi một phút điên cuồng, mất đi một tuổi thọ, kiệt sức ngay khi thuốc hết tác dụng.”
Hắn hít một hơi khí lạnh, không nghĩ tới tác dụng phụ nó mãnh liệt hơi tác dụng chính, kiểu ăn một thiệt mười, quá khủng kh·iếp.
Hắn dừng suy nghĩ về loại thuốc này, đọc tiếp những trang tiếp theo, mang lại cho hắn nhiều thứ mới mẻ, từ kh·iếp sợ đến kinh ngạc, rồi đưa vào trầm lắng.
Thời gian trôi đi không biết bao lâu, Tiên Anh Minh say mê đọc từng trang một cho đến hết, con mắt không thể rời khỏi quyển sách cho lúc tới trang cuối cùng.
Hắn hơi dựa về sau, thầm nghĩ nếu mấy loại thuốc này truyền bá ra ngoài, thế giới bắt đầu hỗn loạn a, đua nhau điên cuồng tìm cách pha chế. Chỉ điều pha chế thuốc này cần một cái cốt lõi là “Linh tính”.
Tiên Anh Minh kết thúc đọc sách ở đây, đứng dậy, ưỡn thẳng người, vươn tay cao, truyền lực lớn, kéo dãn tay, xoay eo hai phía, nhấc xe đạp lên đi tới bàn nghiên cứu.
Một cầu thang bằng đá diễn hóa ra dẫn thẳng lên bàn nghiên cứu, Tiên Anh Minh dừng xe, cất bước lên trên, thỉnh thoảng ngó xung quanh xem có gì mới lạ.
Bước đến mặt bàn nghiên cứu, liếc nhìn vài dụng cụ thủy tinh đã quen thuộc và vài món chưa thấy qua, không bận tâm cho lắm, chú ý của hắn rơi vào một tệp giấy và đống mặt nạ trắng xóa gần đó, hiếu kỳ bước tới.
Hắn bước tới gần tệp giấy, cúi đầu nhìn nội dung bên trên, nhàn nhạt nói ra:
“Một loại thuốc mới nghiên cứu ra sao?”
Hắn không quá hiếu kỳ lắm, nhưng tờ giấy này lại mô phỏng ra một vũ đạo, hơi tò mò, tiệt tay diễn hóa ra tiếng việt xem sao. Chữ viết chuyển sang tiếng việt, Tiên Anh Minh bắt đầu học nội dung, nội dung trên tờ giấy đưa hắn khờ người ra, con ngươi rung động, kh·iếp sợ nói:
“Cái đéo gì đây!?”
Trên tờ giấy không ghi loại thuốc nào đó, mà hơn cả một phương thuốc, nó ghi ra phương pháp khiến người bình thường thành người người siêu nhiên.
Tiên Anh Minh đọc kỹ một lần nữa nội dung trên tờ giấy.
“Thầy Thuốc.
Năng lực: Nhìn thấy linh tính, cầm nắm linh tính, nhìn xuyên thấu cơ thể.
Nguyên liệu: Rễ cây Quang Long, quả Nhãn Hải, nước bảy màu, chất lỏng cây cổ thụ trường sinh.
Nguyền rủa: sức đề kháng yếu, có thể nhiễm tất cả các bệnh lý của mọi sinh vật.
Vũ đạo: ...”
Tiên Anh Minh trong lòng gợn sóng cuồn cuộn, biểu cảm bình tĩnh phá vỡ hiện ra sự kinh hãi, thất kinh nói:
“Thật đúng là phương pháp trở thành siêu thoát người bình thường mà.”
Hóa ra cái gọi linh tính khác với mình nghĩ, phải trở thành thầy thuốc mới có thể nhìn thấy, vậy nghĩa là muốn pha chế mấy loại thuốc kia, phải thực hiện theo phương pháp này... Tiên Anh Minh trầm tư mặc tưởng, bản năng thói quen, dùng ngón trỏ đập nhẹ vào thái dương.
Nguyền rủa?
Giống mấy cái lời nguyền mê tín dị đoan thời xa xưa sao?
Mà cái nguyền rủa này đúng là kinh khủng mà. Nếu mà đề kháng yếu rất dễ c·hết bởi nhiều căn bệnh nhỏ, ốm chẳng hạn. Nguy hiểm hơn hết là người đó còn bị bệnh của những sinh vật khác, nghĩ tới ngay bệnh thường hay xuất hiện: cúm gia cầm, dịch t·ả l·ợn...
Tiên Anh Minh hít một hơi khí lạnh, đằng sau ướt đẫm mồ hôi, không nghĩ tới nguyền rủa nó kinh khủng như vậy. Năng lực ban cho có vẻ thú vị, mà cái nguyền rủa nó còn khủng kh·iếp hơn.
Hắn hít một hơi ổn định tinh thần, lật tiếp tờ khác. Tổng cộng có chín tờ khác nhau ghi chép phương pháp khác nhau cùng năng lực khác nhau: Thầy Thuốc, Diễn Viên, Người Trồng Trọt, Kẻ Chăn Thú, Bậc Thầy Độc Thủ, Thợ Vườn, Người Diễn Thú, Đôi Tay Điêu Luyện, Thú Hóa.
Hắn đọc qua chín tờ, tâm trí mách bảo có vài tờ liên quan mật thiết với nhau, như: Người Trồng Trọt Với Thợ Vườn, Kẻ Chăn Thú với Người Diễn Thú và Thú Hóa, Thầy Thuốc với Bậc Thầy Độc Thủ còn Đôi Tay Điêu Luyện, tuy tên gọi có vẻ không quá liên hệ, nhưng năng lực nó thuộc dạng phẫu thuật, ba tờ này đều liên quan đến chữ trị.
Một phán đoán theo kinh nghiệm xem phim, đọc truyện, đưa ra một kết luận, mấy tờ kia chính là cấp bậc tiếp theo để thăng cấp, trong đó có một manh mối mà hắn để ý, nguyền rủa của năm tờ: Bậc Thầy Độc Thủ, Thợ Vườn, Người Diễn Thú, Đôi Tay Điêu Luyện, Thú Hóa. Mặt nguyền rủa của bọn chúng có ghi: cấp một cộng.... hay cấp một cộng cấp hai... Có nghĩa đó là theo thứ tự cấp bậc ví dụ “Thầy Thuốc” ở cấp độ một, “Bậc Thầy Độc thủ” cấp độ hai và “Đôi Tay Điêu Luyện” cấp độ ba.
Từ đó suy ra, chín tờ nhưng chỉ có bốn phương pháp: Diễn Viên, Thầy Thuốc, Người Trồng Trọt và Kẻ Chăn Thú.
Trong bốn phương pháp này, phương pháp nào cũng có lời nguyền rủa nguy hiểm theo thứ tự từ lớn xuống thấp: Người Trồng Trọt, Thầy Thuốc, Kẻ Chăn Thú và Diễn Viên.
Lúc đầu hắn trong lòng còn nảy sinh ra một tia hứng thú và gan dạ thử nghiệm xem sao, khi đọc cả chín tờ, thấy chín tờ, tờ nào cũng có mặt trái đều quá nguy hiểm, sai sót m·ất m·ạng như chơi, hắn phải cố dập tắt ý muốn trong lòng lại, không thể đưa bản thân mình tựa như đang đi trên sợi dây mỏng treo độ cao nghìn mét mà không có đồ bảo hiểm được.
Tiên Anh Minh đập nhẹ hai má, tỉnh táo lại, không thể để mấy phương pháp mê hoặc được, tránh điều đó, nhanh chân cất bước tới những chiếc mặt nạ, nhìn tờ giấy để gần đấy, dùng ý niệm phân dịch nó.
“Chiếc mặt nạ thay đổi hình dạng nó đúng một lần, nhưng nó có độ cứng khó thể phá vỡ, tránh được nhiều thứ soi thủng qua nó.”
“Một chiếc mặt nạ thú vị” Tiên Anh Minh chạm nhẹ vào chiếc mặt nạ, tưởng tượng ra hình dạng mình muốn.
Chiếc mặt nạ từ màu trắng xóa, bắt đầu thay đổi hình dáng, một đường kẻ màu trắng chia mặt nạ thành hai nửa, bên phải là màu xanh dương sáng bóng, bên trái là màu xanh lá thẫm trộn lẫn với màu nâu đất, hai con mắt một bên màu vàng hình tròn, bên còn lại xám trắng hình lưỡi liềm.
Hắn tham khảo hình dáng chiếc mặt theo trái đất và mặt trời, mặt trăng. Mắt trái tượng trưng cho mặt trời, mắt phải tượng trưng cho mặt trăng, đường viên cho cực nam và cực bắc, còn hai bên là biển và lục địa.
Tiên Anh Minh nhìn mặt nạ thay đổi theo ý mình, vui vẻ gật đầu hài lòng, rồi nhíu mày, buồn chán nói:
“Nhưng mà nó to vậy mình đeo lên sao.”
Bỗng nhiên trong đầu hắn hiện ra ý tưởng, ngay lập tức nhắm mắt thực hiện ý niệm.
Chiếc mặt nạ to chà bá, dần dần thu nhỏ lại, kích cỡ vừa với khuôn mặt hắn. Tiên Anh Minh mừng rỡ, khi lại tìm được một khả năng mà mình có thể thực hiện được, vội đeo lên chiếc mặt nạ.
Đeo lên thử, hắn kinh ngạc, không nghĩ tới nhìn bên ngoài sẽ không thể thấy xuyên thấm mặt nạ, bởi vì nó được bao bọc một lớp cải trang bên ngoài, bên trong thay vì nhìn vào hai tròng mắt, chúng ta có thể nhìn ra bên ngoài bất cứ vị trí nào bên trong, chiếc mặt nạ như một tấm kính trong suốt vậy.
Thử nghiệm xong, hắn bỏ lại chiếc mặt nạ như cũ, bởi vì chiếc mặt nạ bị hắn dùng một lần biến hóa nên không thể trở lại như cũ, hắn đành phải dùng ý niệm biến lại trắng xóa và dấu vết vân tay của mình ở trên.
Hắn không dám cầm mấy đồ vật này đi, nếu thật sự đây còn có ai vào được, phát hiện gì đó bất thường, chẳng phải hắn gặp nguy hiểm sao.
Tiên Anh Minh bước xuống cầu thang, nhấc xe đạp lên, trèo lên đi hướng tấm kính, đi ra khỏi lâu đài, khám phá tiếp nơi đây, xem có gì thú vị không.
Khi còn ở trong cung điện, nhìn ra bên ngoài bằng bốn tấm kính, hướng bốn phía khác nhau, hắn thấy được bốn lâu đài xây dựng xung quanh cung điện, mỗi lâu đài ở khu vực riêng biệt.
Lâu đài chứa phòng nghiên cứu này, hắn vội đặt biệt danh theo hướng Đông Tây Nam Bắc, ở trong này không phải trên trái đất, không có từ trường, không thể dùng la bàn xác định phương hướng bằng từ trường, nên hắn đặt lâu đài nghiên cứu là lâu đài phía Đông, theo đó đối diện là Tây, phải trái là Bắc Nam.
Phương hướng hắn đi là phía lâu đài phía Bắc, chỗ lâu đài phía Bắc không có trồng cây, nơi đó có mỏ đá, nhiều loại đá khác nhau, hắn còn phát hiện ra nhiều viên dừng như là kim cương.
Nghĩ đến đây thôi, cả người Tiên Anh Minh kích động, nếu đồ vật trong lâu đài phía Đông không lấy được vì số lượng quá ít, sẽ bị phát hiện, còn số mỏ đá lại quá nhiều, lấy một viên nhỏ to bằng nắm đấm thôi cũng không lộ ra sơ hở nào.
Vừa đạp xe, hắn vừa cười hớn hở, nghĩa cảnh tượng bán viên kim cương đi, đổi đời thì thật đúng là quá giàu sang rồi, hahaha.
Nhưng một thứ làm hắn nghĩ mãi không ra làm thế nào bán đi viên kim cương. Kim cương trên thế giới đều được định giá, có giấy kiểm định tờ hết, nếu hắn đem một viên kim cương mà không có giấy tờ, sợ bị nghi ngờ t·rộm c·ắp.
Giờ hắn chỉ mong nhặt vài hạt kim cương nhỏ dưới 20 ly là được, vì kim cương dưới mức đó sẽ không có giấy, hắn không cần nhặt viên to, chỉ cần nhặt số lượng nhiều viên nhỏ là được, lợi hơn là viên nhỏ càng khó bị người khác phát hiện ra có người vào đây.
Đạp xe lúc lâu, cuối cùng Tiên Anh Minh cũng đến khu mỏ đá phía Bắc, nơi một lâu đài khác trấn giữ. Nhìn số đá quý lấp lánh kia, thật sự kích thích người xem mà.