Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hạt Giống Vũ Trụ

Chương 4: Lâu đài nghiên cứu




Chương 4: Lâu đài nghiên cứu

Tiên Anh Minh xác nhận rằng mình chỉ cần ý niệm thứ mình muốn, thì nơi này sẽ diễn hóa ra cho hắn, y hệt trong đầu tưởng tượng.

Nhưng qua vài lần thử nghiệm, hắn rút ra một điều là thứ muốn diễn hóa thì phải hiểu ra nó, rõ nó, chẳng hạn: Thiết kế, chức năng...

Tuy có thất vọng đôi chút, ít ra chỉ cần về lại thực tại, tìm mấy bản thiết kế, cơ cấu... của đồ vật cần diễn hóa, thì nơi này sẽ theo trí nhớ diễn hóa ra. Tiên Anh Minh thở nặng nề, kích động, đôi môi không thể dập tắt nụ cười.

Tại sao hắn bảo mình là chủ nhân nơi này? Bởi vì khái niệm giữa khẩn cầu với điều khiển nó khác nhau hoàn toàn. Kết quả đều ra như nhau, nhưng ý nghĩ cách giải khác nhau.

Nếu hắn cần cầu hay ra lệnh, thì đều phải phát âm ra từ miệng, tương đương bạn chỉ là một kẻ bình thường, đang cố gắng van xin, cầu khẩn một tồn tại kinh khủng thực hiện mong muốn của mình và nó có thể thực hiện hay không thực hiện cũng được.

Còn điều khiển khác hoàn toàn, nó phải luôn luôn thực hiện theo yêu cầu của mình, giữa nó với mình đều có một mối liên hệ không thể cắt đứt.

Chính vì sự khác biệt này, hắn mới mạnh bạo tuyến bố rằng mình là chủ nhân nơi đây, cho dù mình vẫn còn mơ hồ không biết trừ hắn ra còn ai vào đây được không.

Tiên Anh Minh nghĩ ra cách dò xét xem nơi đây có dấu vết người khác để lại không. Hắn nhắm mắt lại, tưởng tượng ra ánh mặt trời, sâu hơn nữa những tia tử ngoại, nhớ tới định nghĩa về nó mà hắn đã học năm vừa qua, mô phỏng từng cơ cấu tia ngoại, quét ngang sàn cung điện.

Ý nghĩa vừa dứt, cả cung điện bảo phủ ánh sáng màu tím xanh, trên người Tiên Anh Minh mặc bộ đồ bảo hộ màu trắng, vì ánh sáng này chính là tia cực tím hắn mô phỏng ra, không có bộ đồ bảo hộ, tia sáng phá hủy tế bảo da, gây lên nhiều bệnh về da.

Tia cực tím trong cảnh sát thường được dùng soi dấu vết: vân tay, chân... Hắn từ hiểu biết đó cũng lợi dụng tia nguy hiểm này soi hiện ra xem có dấu vết nào không, cho đỡ phải cúi mặt dùng phương pháp thô sơ mà hiệu quả không chính xác cao.

Đúng như mong đợi, dưới lớp bảo vệ với chiếc kính chống tia UV, Tiên Anh Minh cúi đầu nhìn dưới nền cung điện xuất hiện nhiều dấu chân bị tia cực tím soi ra, dấu chân bị soi là của hắn.

Hiệu quả đúng ý mình, Tiên Anh Minh nhấc xe đạp dậy, đạp một vòng cung điện, con mắt không ngừng nghỉ đảo qua liên tục, tìm kiếm dấu vết.

Cung điện rất rộng, khiến Tiên Anh Minh mất khoảng thời gian lâu mới nhìn được hết toàn bộ sàn nhà với bức tường. Hắn vui vẻ khi không phát hiện dấu vết nào, nhưng hắn không chủ quan.

Trường hợp một: cung điện mất khoảng thời gian rất lâu mới quét sạch nơi đây, từ đó suy ra hiện tại chỉ mình hắn mới vào được đây từ viên đá quý, một khả năng khiến nội tâm hắn có điểm điên cuồng là chỉ có viên đá quý này mới vào được đây, ngoài hắn ra không ai vào đây được nữa, mặc dù có chút điên rồi, nhưng khả năng xảy vẫn rất cao.

Trường hợp thứ hai: Cung điện sẽ quét sạch bụi bẩn nơi đây khi có kẻ rời đi, nói cách khác nếu hắn rời đi, ngay lúc đó cung điện quét sạch hết dấu vết hắn để lại.

Do không có nhiều cơ sở phân tích trường hợp nào xảy ra cao nhất, Tiên Anh Minh lý trí vẫn hướng trường hợp hai, cẩn thận cũng an toàn nhất.



Hắn thở dài, đưa tay xoa hai bên thái dương, thư giãn đầu óc, nghĩ nhiều quá làm hắn hơi nhức đầu, nhắm mắt mô phỏng ra một chiếc ghế nằm, đồng thời tia tử cực tím với bộ đồ bảo hộ biến mất, hắn nằm ra ghế nhắm mắt, thả lỏng người, nghỉ ngơi hồi phục chút thể lực, vì đạp xe đạp với suy nghĩ lại còn mô phỏng nhiều thứ làm hắn mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.

Nghỉ ngơi không lâu, Tiên Anh Minh nghiêng người dậy, mô phỏng ra một dòng nước vảy vô mặt mình, không rơi xuống quần áo, hai tay xoa dịu khuôn mặt giúp tỉnh táo tinh thần.

Tinh thần thoải mái, thể lực tĩnh như nước, hắn đứng ra khỏi ghế, với chiếc xe đạp bên cạnh hướng phía tấm gương, không tiện xóa đi chiếc ghế và những dấu vết, tránh trường hợp ngoài ý muốn.

Đền gần tấm kính, dừng lại, chống xe bằng chân phải, nhắm mắt mô phỏng ra tấm cửa trên chiếc kính.

Tấm kính trước mặt, dưới đáy liền với nền cung điện, một tia sáng nhỏ như phát ra từ máy hàn, cắt một khoảng nhỏ tấm kính thành hình chữ nhật đủ rộng để Tiên Anh Minh đi qua, vết cắt vừa mất, tấm kính bị cắt biến thành cánh cửa mở vào trong, tạo thành lối ra ngoài khu vườn.

Tiên Anh Minh mở mắt ra, đạp xe đi ra ngoài khu vườn, con mắt có chút chờ mong.

Đi ra ngoài, nhìn thấy một còn đường to rộng trải bằng đá hiếm, Tiên Anh Minh theo lối đi xuống con đường, cách cung điện đoạn khá dài, dừng xe lại, quay nửa trên thân về sau, ngước mắt nhìn toàn bộ bên ngoài cung điện, thầm khen một câu:

“Đúng là thật nguy nga và tráng lệ nha.”

Dừng lại quan sát cung điện, thu hồi mắt, nhìn ngang nhìn dọc khu vườn, nhắm mắt lợi dụng giác quan cảm nhận gì đó.

“Không có gió, cũng không có âm thanh, nơi đây thật yên lặng mà, làm cho mình chút sợ nha” Tiên Anh Minh phân tích thông tin lấy từ các giác quan thu được.

Ngẩng mặt nhìn lên trời cao, chăm chú nhìn đám tinh vân khổng lồ bao phủ nơi đây, lẩm bẩm:

“Do đám giống tinh vân kia tác động vào biến nơi này như vậy sao?”

“Phía ngoài đám tinh vẫn có thứ gì? Hay cất giấu thứ gì?” Tiên Anh Minh đặt câu hỏi cho sự tồn tại đám tinh vân, sau đó lắc đầu ngừng suy nghĩ, ngước mặt nhìn lâu đài phía xa kia, theo đường đá, dò đường đạp xe tới lâu đài.

Đi một quãng đường dài, hắn mới thửng thốt, thầm nghĩ không ngờ nơi đây rộng như vậy, nhiều loài cây mới mẻ đập vào mắt hắn, chỉ có điều ở đây không có động vật.

Không khí ở đây rất trong lành, thuần khiết, hắn hít một hơi sâu, cảm giác như tuổi thọ mình được kéo dài, cả người thoải mái, dễ chịu.

Đến gần lâu đài, hắn dừng ở khoảng cách tương đối xa, so với kích cỡ lâu đài, khoảng cách đó không xa, lâu đài tuy khá to nhưng so với cung điện thì kém rất nhiều, ngoài độ uy nghiêm cũng không kém.



Giống như cung điện, lâu đài không có cửa, chỉ có một tấm kính to gắn liền ở giữa, Tiên Anh Minh đạp xe tới gần, thay vì diễn hóa ra cánh cửa đi vào, hắn cẩn thận đứng mép kính, nghiêng đầu ngó vào trong, cẩn thận xem có kẻ khác nào ở đây không.

Ánh mắt nhìn xuyên thấu tấm kính, thấy bên trong thắp sáng ánh lửa huyền ảo, ảm đạm phủ sáng lâu đài, thấy chiếc tủ đựng đầy sách, bên cạnh nó là một chiếc bàn đá, mặt bàn chứa nhiều rỏ đồ, quan sát đồ vật bên trên, Tiên Anh Minh có chút sững sờ, trầm ngâm.

Đây là phòng nghiên cứu sao?

Mấy đồ vật bên trên chẳng phải dụng cụ thường được các nhà khoa học dùng trong phòng nghiên cứu sao.

Nhìn số sách, mình đoán sách ghi tài liệu gì đó liên quan đến pha chế, cùng với số cây ở khu vườn, nó hẳn là nguyên liệu.

Bên trong không có người, không cảm giác được nguy hiểm, mình nên vào thử xem sao.

Tiên Anh Minh diễn hóa ra cánh cửa như ở cung điện, đạp xe đi vào, trái tim đập hơi chậm, tâm trạng thấp thỏm, tinh thần luôn đặt cảnh giác cao, không thể để mình bị bất ngờ.

Dừng xe đạp sát tấm kính, Tiên Anh Minh liếc bao quát không gian bên trong lâu đài lần nữa, trong lòng xác nhận đây chính là một phòng “nghiên cứu”.

Đây nghiên cứu, pha chế thứ gì?

Hắn tò mò, ngước nhìn những quyển sách để trên kệ tủ, muốn cầm đọc chúng, nhưng thầm nghĩ mấy quyển sách có ghi chép ngôn ngữ hắn nhận biết được không?

Không chần chừ, hắn nhắm mắt diễn hóa ra một chiếc bàn gỗ hình tròn và một chiếc ghế bốn chân đi cùng, xuất hiện ngay trước mặt, rời chiếc xe đi đến ngồi lên chiếc ghế, lần nữa ngẩng đầu nhìn số sách, đảo qua từng quyển, chọn một quyển ngẫu nghiên, đưa chúng tới đây.

Một quyển sách theo ý niệm của hắn rời kệ tủ, bay đến mặt bàn, nhìn quyển sách to bá, hắn không quá ngạc nhiên, thay vào đó chú ý tới mặt bìa.

Kiểu chữ này không thuộc chữ la tinh hay chữ tượng hình!

Một kiểu chữ lạ hoắc nhưng cho mình cảm giác rất hoàn mỹ, tinh xảo.

Tiên Anh Minh kéo quyển sách tới trước mặt, vươn tay sờ nhẹ lên mặt bìa, mở to mắt ngạc nhiên, thấp giọng nói thầm:

“Bìa sách không làm từ giấy. Nó giống như làm từ vật liệu hiếm vậy.”



“Sờ lên cảm nhận được trang bìa rất mịn, mát mẻ truyền vào ngón tay.”

“Thật kỳ diệu mà!” Hắn cảm thán một câu, lật trang bìa lên, nhìn bên trong nó ghi nội dung gì, tuy cho dù hắn không đọc được, nhưng tích hiếu kỳ, vẫn tò mò về bên trong.

Trang sách đầu tiên không có phần giới thiệu hay mục lục như mấy quyển sách thời nay, mà đưa vào nội dung chính luôn.

Một dòng chữ ngắn to, in đậm ở giữa dòng đầu tiên, nhận thấy đây là tiêu đề cho một nội dung. Bên dưới trải dài nhiều dòng chữ nhỏ, kèm theo vài hình ảnh một cây, sinh vật hắn chưa biết tới...

“Đúng như mình nghĩ nơi đây là phòng nghiên cứu, pha chế nhiều loại thuốc khác nhau” Tiên Anh Minh lướt sơ qua trang đầu, đưa ra đáp án.

“Nếu mình có thế đọc được chữ này tốt biết mấy” hắn thở dài một hơi, phiền muộn suy nghĩ.

Bỗng nhiên mắt sáng lên, khẽ cười một tiếng, nhắm mắt lại, trong đầu tưởng tượng ra dòng chữ bên trên trang giấy chuyển sang tiếng việt.

Hắn thử nghiệm xem nơi đây có khả năng phiên dịch ngôn chữ cho hắn không, được thì rất là tuyệt vời.

Tưởng tượng vừa hết, chưa kịp mở mắt, một cơn đau đầu bỗng nhói lên, quá bất ngờ khiến hắn kêu rên một tiếng, sau đó biến mất, phảng phất như chưa xuất hiện.

Tiên Anh Minh con mắt sợ hãi, thở hồng hộc, cả người mệt mỏi, lừ thừ dựa vào ghế, giọng yếu ớt nói:

“Chuyện gì xảy ra vậy? Cơn đau đầu này là sao? Tuy chỉ đau một lúc, nhưng nó dừng như rút hết sức lực bên trong người mình, khiến thể xác trở nên kiệt quệ.”

Tiên Anh Minh hơi thở nặng nề, nhắm mắt, đưa bàn tay phải úp ngang đôi mắt, ngửa đầu, cố gắng hít thở không khí, điều tiết lại tình trạng.

Một bên ổn định tinh thần, tỉnh táo, một bên suy nghĩ xem cơn đau đầu này do đâu, cơn đau không phải tự nhiên mà có. Suy nghĩ một lúc hắn đưa ra khả năng là do viên đá, bởi vì nó là thứ gây lên cơn đau từ đầu, hơn hết nó còn gắt trên trán nữa, quá là khả thi.

Sức lực phục hồi, mệt mỏi vơi đi quá nhiều, Tiên Anh Minh thẳng người lại, từ từ đưa cằm thẳng xuống, con mắt dần mở ra, vẫn hiện ủ rũ trên đôi mắt, liếc qua nội dung trên mặt trang, vô ý thức thẳng người lên, trợn mắt sửng sốt nhìn trang giấy kinh hô một câu:

“Đây là... tiếng việt.”

“Trời ạ, thật sự là tiếng việt” Hắn dụi mắt, cố nhìn lại xem mình có phải do cơn đau đầu sinh ra ảo giác không. Đúng như hắn nhìn thấy, ngôn ngữ ban đầu đã chuyển sang tiếng việt rồi.

Tiên Anh Minh, nội tâm hoan hỉ, đôi môi nhếch lên một nụ cười, giọng nói vui sướng:

‘Bây giờ mình có thể đọc được nội dung quyển sách này rồi.”

“Chỗ này đúng thần kỳ ha.”