Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hạt Giống Vũ Trụ

Chương 41: Tình thế đảo lộn




Chương 41: Tình thế đảo lộn

Keelin đã ngừng lại giãy giụa, nằm ngửa ra sàn, tay phải bịt kín v·ết t·hương cùng con dao, không để con dao tuột ra ngoài, sẽ khiến mất máu nhiều hơn.



Hắn thở hắt, hơi nghiêng mặt nhìn về hướng Aurdy, giọng điệu yếu ớt, nói chậm từng câu một:



“Ngươi không g·iết ta sao?”



Aurdy đứng im như cũ, ánh mắt đảo qua khẩu súng lăn đằng xa, lại rơi vào Keelin, tính khí đã nguôi dần, không còn giận dữ, ngữ khí bình tĩnh nói ra:



“Ngươi là ai? Sao ngươi muốn g·iết ta? Hay có người thuê ngươi g·iết ta? Chỉ cần ngươi trả lời, ta sẽ g·iết ngươi một cách nhẹ nhàng, mà không đau đớn một chút nào.”



Ba câu hỏi vang rõ trong căn phòng yên tĩnh. Keelin không có trả lời vẫn im lặng, thở hắt, suy nghĩ bản thân nếu không chữa trị tạm thời, không bao lâu nữa là sẽ c·hết, nhưng hắn phải làm sao đây?



Ta như cũ vẫn phải c·hết bởi tên Aurdy sao? Lần trước may mắn được ngài “Vĩnh Hằng” đưa vào nơi ở của ngài cứu sống, còn bây giờ thì còn gì nữa may mắn... Keelin trong lòng cười giễu bản thân.

Thâm tâm gào thét rằng hắn không cam chịu. Hắn đã chuẩn bị thật kỹ càng, được cơ duyên khiến ai cũng phải khao khát, ước ao. Nhưng cuối cùng thì sao? Mọi thứ vẫn thất bại.

HAHAHAHA... Keelin cười to.



Hắn mở miệng, phát ra tiếng cười cợt, giọng điệu chậm rãi, nhấn mạnh từng câu chữ:



“Ngươi cho dù g·iết ta cũng không thể moi được thông tin gì từ miệng ta đâu.”



“Vậy sao?” Aurdy nở nụ cười, đưa mắt nhìn về phía bên ngoài phòng, rồi quay đầu lại nhìn xuống Keelin, ngữ khí bình thản nói ra:



“Ngươi không nói, nhưng không có nghĩa lũ đồng bọn của ngươi ngoài kia cũng không nói. Mà ta nghe giọng ngươi rất là quen nha, không biết chúng ta từng gặp đâu không?”



Keelin cười to, giọng nói khiêu khích, chọc tức Aurdy:



“Bởi vì ta từng g·iết cô vợ xinh đẹp, đầy yêu thương của ngươi. Nhắc mới nhớ, vợ ngươi rất quyến rũ nha.”



Keelin biết một chút về quá khứ tên Aurdy. Hắn từng là một thợ săn tài giỏi, rất yêu thương gia đình mình. Nhưng cho đến một hôm người vợ yêu thương của hắn bị một nhóm giang hồ c·ưỡng h·iếp, sau đó g·iết c·hết.



Aurdy biết được việc này tức giận, điên cuồng như một con dã thú, tìm từng tên giang hồ một, t·ra t·ấn bọn chúng, rồi g·iết c·hết. Cuộc t·ruy s·át đó đã gây lên chấn động toàn vùng hắn sống, cuối cùng đã bị người dân ở đó đuổi hai bố con đi.



Keelin muốn tìm cơ hội sống nhỏ nhoi nhất, nên đành phải lôi quá khứ của tên Aurdy ra, tự tạo cơ hội cho mình.



Lúc đầu hắn muốn diễn hóa ra “vật siêu phàm” của mình, nhưng không được, lượng máu của hắn còn lại quá ít. Diễn hóa “vật siêu phàm” ra, thì hắn sẽ c·hết ngay lập tức, c·hết vì thiếu máu.



Trước khi bắt đầu cuộc á·m s·át, hắn đã uống một lọ thuốc “Nhanh nhẹn” giúp thân thể trở nên linh hoạt hơn, nhưng thay vào đó, mặt trái của nó là đốt cháy máu của hắn thành năng lực, truyền khắp bản thân.



Để cuộc á·m s·át thành công, hắn đành phải chơi liều một phen, cuối cùng không như mong đợi, cuộc á·m s·át gần như sắp thất bại.



Nghe được lời chọc tức Keelin, Aurdy trợn to mắt, nét mặt hiện lên giận dữ, chiếc sừng trên trán phát sáng, đôi tay nắm chặt, điên cuồng lao tới chỗ Keelin, sút một phát cực mạnh lên tiếp vào chuôi dao, cùng câu chửi:



“Ngươi muốn c·hết sao!? Vậy ta cho ngươi c·hết luôn ở đây!”



Keelin bị cú đá mạnh, khiến con dao đâm càng sâu, chọc vào gần vào phần ruột, cả người lăn lộn hai bàn tay nhí vào v·ết t·hương, đau đớn, kêu gào:





“AAAA!”



Aurdy từ người tách ra nhiều giọt máu, diễn hóa thành một con dao nanh màu đen. Con dao chính là “vật siêu phàm” của hắn.



Aurdy cầm theo “vật siêu phàm” trên tay, bước chậm dần đến chỗ Keelin, con mắt tức giận, hơi thở nặng nề, cố gắng điều tiết cảm xúc.



Hắn đứng thẳng ngay phần đầu Keelin, nhìn xuống chiếc mặt nạ đeo che đi phần khuôn mặt, giơ con dao lên, khom người, đâm nhanh lên phần mặt nạ, muốn kết liễu Keelin ngay lập tức.



Đầu dao sắc nhọn, như một mũi tên đâm thẳng giữa tâm mặt nạ, tựa như muốn xuyên thủng chiếc mặt nạ, đâm xuyên thấu vào não Keelin.



Keelin trông con dao đâm lên đầu mình, nét mặt không hiện ra sợ hãi, thay vào đó là một nụ cười, trong lòng thấp thỏm chờ đợi thời cơ.



Có lẽ thời cơ đã đến với Keelin, đầu nhọn hoắt con dao, chạm xuống bề mặt nạ, lại không xuyên thủng được, giống như đâm vào một tấm thép cứng, bỏng bẩy, đánh trơn đầu dao, tuột xuống sàn nhà, sắc bén đâm sâu lên sàn.



“Hả” Aurdy nhướng mày kinh ngạc, ngỡ ngàng trước tình huống này, trong đầu tự hỏi “Thế này là sao?” bởi vì “vật siêu phàm” của hắn không phải con dao bình thường, nó có năng lực đâm thủng mọi vật.



Nhưng khi đâm vào chiếc mặt nạ, lại không thể gây xước một tí nào trên bề mặt chiếc mặt nạ, chứ đừng nói đâm thủng.



Aurdy bỗng nhận ra tiếng cười khà khà sau chiếc mặt nạ, bừng tỉnh khỏi cơn ngây người, cảm thấy không ổn, nhanh chân bật lui về sau, nhưng đã quá muộn.



Keelin thấy Aurdy đang trong trạng thái sơ hở, không nghĩ nhiều, bàn tay trái lấy một con dao từ đai đeo trên người ra, không do dự đâm thật mạnh vào vị trí trái tim Aurdy, “Phập!” rồi thả tay ra, để con dao ghim chặt lên người hắn.



Aurdy bật thẳng người, chưa đứng được mấy giây, đôi chân lao đảo lui về sau hai bước rồi ngã ngửa ra sàn, hai tay ôm lấy con dao chỗ trái tim, thân thể co cắp, ánh mắt căm tức nhìn Keelin, giọng nói phẫn nộ kêu đau:



“A... Ngươi!”

Keelin biết trước hành động của Aurdy, rằng tên này sẽ theo thói quen của mình, g·iết người bằng cách đâm thủng đầu n·ạn n·hân.

Vừa hay, hắn lại được ngài “Vĩnh Hằng” ban cho một chiếc mặt nạ, với tính hiếu kỳ, lại là vật phẩm của một vị thần ban cho, nên đã thử nghiệm qua độ cứng của nó, làm hắn kh·iếp sợ là chiếc mặt nạ này quá cứng, đã thử bao nhiêu v·ũ k·hí vẫn không thể làm xước được bề mặt.

Chính vì độ cứng này, hắn tự tin tên Aurdy sẽ không đâm thủng được, sau đó theo bản năng ngây người vài giây, tạo nên cơ hội phản công lại cho hắn.

Keelin giờ đây mới chậm rãi nhấc người dậy, dựa lưng lên bức tường, không để ý tới Aurdy, lấy một bịch màu vàng từ người, đưa tay cầm lên chuôi dao, nhăn mặt từ từ rút ra, không để máu chảy ra ngoài, hắn rải ngay bột màu vàng lên chỗ v·ết t·hương.

Bột màu vàng, là một loại bột cầm máu, giúp đông khô máu trên một v·ết t·hương vừa ngay lập tức.



Hắn cong đầu gối trái lên, cánh trái tựa lên, đưa ánh mắt nhìn về hướng Aurdy, đã thấy thân xác tên đó nằm im, đôi mắt trợn to, cho thấy dù đến c·hết vẫn không cam lòng.



Keelin nở nụ cười khà khà, ngữ khí còn chút yếu ớt nói ra:



“Cuối cùng người sống sót vẫn là ta.”

“Mọi người... “ Keelin ánh mắt hiện lên t·ang t·hương, âm trầm, ngữ khí nhẹ nhàng, chậm rãi nói tiếp:

“Cuối cùng tôi cũng có thể trả thù cho mọi người.”



Cạch!



Cánh cửa phòng mở ra.



Ai? Người mình hay là địch?... Keelin giật mình, nắm lấy con dao nhét bên cạnh sườn, giúp hắn phòng vệ, t·ấn c·ông bất ngờ khi người vào là địch, ánh mắt trở nên ngưng trọng, cảnh giác.



Biết thế vội nhặt lấy khẩu súng... Keelin chửi thầm mình ngu ngốc.





Một thân ảnh bước vào trong phòng, một cậu nhóc, giống với Aurdy đều sở hữu một chiếc sừng ở phần trán, cậu nhóc theo độ tuổi trên trái đất cùng lắm mới được hai tới ba tuổi, mặc bộ quần áo ngủ, tay phải ôm một con gấu bông bên người.



Cậu bé dáng điệu nhút nhát, vươn tay phải mò bức tường trong bóng tối, giọng nói yếu ớt vang nhỏ:



“Bố ơi, bên ngoài tiếng ồn nhiều quá, bố có thể cho con đêm nay ngủ cùng không?”



“Bố ơi.”



Hóa ra là đứa con của tên Aurdy... Keelin ánh mắt sâu lắng nhìn đứa bé, hơi ngửa cổ lên, thở dài, thầm nghĩ.



Aurdy, tuy ta với ngươi có mối thù “ta sống ngươi c·hết” nhưng ngươi yên tâm mà nhắm mắt, ta sẽ không hại đứa con ngươi đâu.



Ta sẽ mở lòng tốt một lần, tìm một gia đình tốt, rồi gửi thằng bé cho họ nhận nuôi.

Tất nhiên, sẽ kèm theo số tiền ngươi tích cóp, đủ giúp cuộc sống thằng bé sau này, trong trường hợp gia đình nhân nuôi rơi vào khó khăn.



“Hic... Bố ơi, con sợ bóng tối lắm, hic...” Cậu bé đôi mắt đã ướt đẫm, bàn tay ôm chặt lấy con gấu, lấy dũng cảm mò tới công tắc đèn.



Tạch!



Anh đèn sáng lên, cả căn phòng chìm trong ánh sáng.



Keelin lúc đầu bị ánh đèn làm cho nhói mắt, sau đó thư giãn, quan sát xem phản ứng của cậu nhóc.



Cậu bé đưa con mắt đảo qua căn phòng một cách qua loa, rơi vào chiếc giường, hít nước mũi đang tràn ra, nở nụ cười vui vẻ, bước nhanh đến chiếc giường, ngữ khí êm ái, vui tươi nói ra:



“Bố ơi, cho con ngủ cùng bố đêm nay nha.”



Cậu bé đứng trước sườn giường, nhấc con gấu đặt lên tấm chăn, rồi hai tay bám vào cạnh giường, cùng với chiếc chân nhỏ bắt lên cạnh giường, rồi trèo lên.



Sau bảy giây, cuối cùng cậu bé đã trèo lên được chiếc giường, rồi cầm theo con gấu bước chậm tới chỗ chiếc gối.



Đáng tiếc cậu bé bước tới chiếc gối lại không thấy người bố đâu, tâm hồn cậu bé như bị sụp đổ, đôi mắt lần nữa ướt đẫm, giọng nói nghẹn ngào:



“Bố ơi, bố đâu rồi, con sợ quá, bố ơi.”



Có vẻ như cậu bé đang rất sợ hãi, giọt nước mắt tràn ra đôi hàng mi, lăn xuống hai bờ má, hai tay ôm lấy con gấu, đứng một mình trên chiếc giường, vừa khóc khúc khích vừa gọi:



“Bối ơi, bố đâu rồi, bố đừng trốn Hiraly nữa, hic...”



Cậu bé khóc lóc xoay người nhìn xung quanh tìm người bố, khi xoay nửa người cậu bé cuối cùng phát hiện ra Keelin, không sợ hãi, giọng mếu máo nói ra:



“Hic, Chú ơi, bố cháu đâu rồi.”





Keelin không trả lời cậu bé, đưa ánh mắt nhìn xuống thân xác Aurdy nằm bên dưới sàn nhà.





Cậu bé theo ánh mắt Keelin nhìn xuống sàn nhà, phát hiện ra thân xác bố mình, thay vì sợ, cậu bé ngừng khóc lại, giọng điệu vui vẻ, kêu lên:



“Bố ơi!”



Cậu bé còn quá trẻ để phân biệt được bố mình đã sống hay đ·ã c·hết, chỉ là một đứa con nít ngây thơ, hồn nhiên.



Cậu bé mang theo vui vẻ bước ra mép giường, ngồi lên tấm chăn, đặt con gấu bông bên cạnh, thò hai chân xuống, chống hai tay hai bên, nhấc nhẹ người lên, nhảy xuống dưới sàn, tiệt xoay người cầm lấy con gấu, rồi chạy ra chỗ bố mình.



Cậu bé Hiraly chạy gần thân xác, ngồi xổm xuống, hướng nhìn khuôn mặt c·hết không nhắm mắt Aurdy, ngữ khí êm ái, cầu mong hỏi:



“Bố ơi, Hiraly có thể ngủ cùng bố được không?”



Cậu bé thấy người bố mở mắt, nhưng cậu hỏi, thì bố lại không trả lời, lại hỏi tiếp:



“Bố ơi, Hiraly ngủ cùng bố nha?”



Keelin ngồi ngay đó, thấy cậu bé đáng thương cố gắng hỏi một người bố đ·ã c·hết, thở dài một hơi, ngữ khí nhẹ nhàng lên tiếng:



“Hiraly à, đừng gọi nữa, bố con đã ngủ rồi.”



Hiraly hít nước mũi lên, ngửa mặt nhìn Keelin, nét mặt khó hiểu, nhẹ nhàng hỏi:



“Bố cháu ngủ rồi sao? Nhưng cháu thấy mắt bố vẫn mở mà.”



Keelin lắc đầu nhẹ một cái, suy nghĩ ra một lý do, giọng điệu bình thản giải thích:



“Do ngày hôm nay bố con làm nhiều việc, nên quá mệt mỏi, mới ngủ mở mắt đó.”



“Vậy sao?” Cậu bé Hiraly ngây thở hỏi lại.



Keelin đối cậu bé gật đầu xác nhận, mỉm cười nhẹ nhàng nói:



“Ừ, đúng rồi, đừng làm phiền bố con nữa.”



Hiraly chăm chú nhìn Keelin gật đầu, nở nụ cười đáng yêu đáp lại một từ “Vâng” rồi nhìn về thân xác Aurdy, cầm lấy cánh tay người bố, chải ngang sang bên, đặt con gấu vào sườn, sau đó gối đầu lên cánh tay Aurdy, nằm xuống.



Cậu bé nhớ ra điều gì, vội ngó đầu lên, nhìn Keelin, đối với hắn, cười tươi, ngữ khí lễ phép nhẹ nhàng nói ra:



“Cháu ngủ đây, chúc chú ngủ ngon.”



Cậu bé chúc xong, nằm xuống sàn nhà, ôm lấy con gấu vào trong lòng, nhắm mắt lại tựa đầu vào bờ vai người bố, vẫn không quên nhỏ giọng nói ra:



“Hiraly chúc bố ngủ ngon.”



Keelin nghe lời chúc của thằng bé, mỉm nụ cười đáp lại lời chúc của cậu bé, trong lòng sinh ra áy náy, đưa mũi lên cao, hít một hơi sâu, rồi thở ra từ miệng, nhắm đôi mắt, thì thầm:



“Cuộc đời thật đúng éo le mà.”