Chương 42: Thành viên mới "Vô Cực"
Trong cung điện lộng lẫy, Tiên Anh Minh ngồi trên chiếc ghế đá, hai tay đan xen, dựa khuỷu tay lên mặt bàn, tựa cằm lên, thở dài, lầm bầm nói ra:
“Không biết có được không.”
Tiên Anh Minh thấp thỏm lo lắng, cảm xúc hỗn loạn không yên, nếu vai diễn của hắn thành công thì không sao, nhưng thất bại, nghĩ tới cảnh gia định b·ị b·ắt cóc, đem ra đe dọa.
“AAAA! Lũ khốn kiếp!” Hắn ngửa mặt lên cao, hai tay úp vào tai, hét toáng lên, tiết hết sự khó chịu trong người ra.
Hắn lại đưa hai tay úp kín miệng, thở phào mạnh một hơi, giọng khàn, cằn nhằn nói ra:
“Tất cả tại viên đá, tất cả tại viên đá... Không phải do nó, thì mình đâu bị dồn vào đường cùng, phải trốn lui trốn lủi đâu.”
Đúng là sầu não... Tiên Anh Minh lần nữa thở phào, sầu hận trong lòng đã vơi đi nhiều, đầu óc trở lại đầy minh mẫn, bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống sau này của mình.
Trường hợp vai diễn thành công, hắn phải ngồi đợi trong không gian ít nhất một tuần, mới đi ra ngoài được, chính thức tạm biệt người thân, bắt đầu một cuộc sống mới.
Trường hợp thứ hai, thất bại, hắn cũng nghĩ tới qua cách nói chuyện với tên siêu phàm Dung Vũ, biết được nhân cách mấy người này cũng không quá tệ, ít nhất không làm hại đến người nhà hắn.
Sau cùng thì thất bại hay thành công, cuối cùng hắn đều phải từ biệt gia đình, sống một thân phận mới hoàn toàn, mà còn phải sống chui.
Từ lúc làm chủ nhân viên đá này, cuộc sống của mình trở nên đen đủi thế không biết.
Chỉ mới hơn một tuần, c·ái c·hết như một cơn gió, thỉnh thoảng lướt qua người mình một cái.
Thật lạnh lẽo và sợ hãi mà!
Tiên Anh Minh cảm thán, thở dài một hơi, ngả người về lưng ghế, nhìn lên trần cung điện, lầm bầm nói ra:
“Tổ chức ‘Hắc Ám Cửu Thiên’ của mình cũng lên tụ họp lần hai thôi chứ. Thời gian cũng trôi qua được hơn một tuần rồi.”
Nhưng trước hết, phải chuẩn bị vài thứ đã... Tiên Anh Minh nghĩ tới, mình cũng phải hỏi thăm một chút về tin tức “vật nguyền rủa” hay là thuê người luyện chế thuốc.
Có điều với thân phận của hắn, việc hỏi mấy cái tin tức như vậy, thì thật đáng nghi, mà còn lộ bản thân ra ngoài ánh sáng, nói cho ba người kia biết rằng chả có vị “Thần” nào cả, vị “Vĩnh Hằng” giống các ngươi, đều chỉ một kẻ chân ướt chân ráo bước vào con đường siêu phàm.
Chính vì thế, trước tiên cuộc họp, hắn phải làm trước hai việc quan trọng. Một lập một nhân vật giả, gọi tạm là clone, thay thế hắn hỏi, tìm, ... những thứ cần thiết. Thứ hai củng cố vai diễn vị “Vĩnh Hằng” trong ba người kia, thì cô gái “Công Lý” vai diễn này quá hoàn hảo rồi, còn hai người còn lại, hắn không biết, địa vị vai diễn “Vĩnh Hằng” trong tâm trí họ như nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, đây giống như một trò chơi nhập vai, và mình có hai cái tài khoản, một cái thuộc dạng vip sever, một cái dùng làm giả danh newbie xuống chơi với lũ level thấp... À không, phải nói là một newbie giả danh một vip sever mới đúng... Tiên Anh Minh gượng cười một tiếng.
Đầu tiên, chính là tạo một nhân vật giả, với việc tạo một clone, hắn đã nghỉ trước đến việc này, khi đọc hết số sách thuốc ở lâu đài phía Đông.
Trên mặt bàn đá, một con ma nơ canh xuất hiện, thân thể được làm nhựa trắng, thân hình cao vượt ngưỡng bốn mét, vừa hợp với chiều cao ở thế giới ba người kia.
Tiên Anh Minh gật đầu hài lòng, thử điều khiển con ma nơ canh, xem nó hoạt động có cứng ngắt không.
Con ma nơ canh cử động bước chân phải lên đầu tiên, sau đó là chân trái, cùng với đó đôi tay cũng cử động theo.
Con ma nơ canh được Tiên Anh Minh điều khiển đi dạo một vòng quanh bàn, một cách đầy uyển chuyển, không cứng ngắt, rất mượt mà, nếu mặc thêm bộ quần áo, và che đi bộ mặt, thật khó nhận ra, nó là một hình người vô tri.
Tiên Anh Minh đưa tay xoa cằm, ngắm nhìn nhân vật giả này một hồi lâu, nhíu mày, rồi lại giãn ra, lầm bầm nói ra:
“Nên cho nó mặc đồ gì đây?”
Tiên Anh Minh đang phân vân lên cho nhân vật này là nam hay nữ, để mặc bộ quần áo phù hợp với giới tính, thì nhớ tới, thành viên tổ chức hiện tại là ba người, trong đó là hai nữ một nam, hắn vẫn chưa thấy tương đối cho nắm.
“Được rồi, nó sẽ mang giới tính nam” Tiên Anh Minh quyết định.
Một bộ vest kẻ màu xanh tím, hơi nghiêng về màu đèn một chút, bên trong sẽ là một chiếc sơ mi màu trắng thường thấy, kèm theo một chiếc cà vạt màu xanh dương.
Tạo lên độ cao quý cho nhân vật, Tiên Anh Minh diễn hóa ra một chiếc áo bào màu xanh dương bóng bẩy, khoác lên người nhân vật.
Khá là được đó... Tiên Anh Minh nở nụ cười, rất thỏa mãn về khả năng phối đồ của mình, thấp giọng nói ra:
“Cuối cùng là chiếc mặt nạ.”
Câu nói vừa hết, trước hắn xuất hiện một chiếc mặt nạ trắng xóa từ lâu đài phía Đông.
Tiên Anh Minh điều khiển chiếc mặt nạ đeo lên khuôn mặt con ma nơ canh, diễn hóa những sợi tóc đen phủ lên đầu nó, ngắn gọn vuốt về sau.
Bề mặt chiếc mặt nạ, bắt đầu chuyển đổi, một hình ảnh mô phỏng dải ngân hà, được tạo thành nhiều tia sáng màu trắng vàng, từ tâm bề mặt. Ngoài dải ngân hà, thì một màu đen được làm phông mặt nạ, khiến chiếc mặt nạ tự như một thiên hà thu nhỏ.
Tránh cho lộ ra phần thân nhựa, Tiên Anh Minh diễn hóa ra một lớp da giả, phủ lên cả người ma nơ canh.
Mọi chi tiết đã được hình thành hết thảy, Tiên Anh Minh quan s·át n·hân vật giả một chút, thầm nghĩ.
Đến mình còn nhìn không ra, thì ba người kia cũng không khả năng nhìn ra điểm sơ hở của con ma nơ canh.
Nên đặt biệt danh nó là gì đây? Thôi chắc đặt bừa.
Tiên Anh Minh ngắm nhìn nhân vật giả, tuyên bố:
“Mình sẽ lấy ‘Vô Cực’ làm danh xưng.”
Đã xong về nhân vật phụ, giờ còn việc thứ hai... Tiên Anh Minh lần nữa rơi vào trầm tư, không biết làm thế nào để củng cố, tăng cao địa vai diễn “Vĩnh Hằng” ở hai người còn lại.
Nghĩ một hồi lâu, Tiên Anh Minh chưa nghĩ ra một cách nào, đành thở dài, thấp giọng nói ra:
“Thôi cứ để thời gian củng cố địa vị vậy.”
“Nên bắt đầu tụ họp” Tiên Anh Minh dùng quyền năng truyền một câu nói đến ba đồ vật đại diện cho ba người.
...
Trong lớp “Tinh Linh” Selina đang ngồi nghe giảng, bỗng một câu nói vang lên trong đầu cô:
“Hãy khẩn cầu, khi ngươi muốn tham gia tụ họp.”
Ngài “Vĩnh Hằng”! Thời gian tụ họp đã đến rồi, nhưng mình đang trong giờ học, làm sao bây giờ.... Selina r·ối l·oạn suy nghĩ cách trốn tiết.
Đành liều một phen... Cô gật đầu quyết tâm.
Selina hơi thở trở nên nặng nề, phần thân dừng như sắp sụp đổ, cô vội lấy tay đỡ lấy khuôn mặt, khom người gần xuống mặt bàn, cố gắng đưa âm thanh hơi thở to hơn.
Như mong đợi của cô, thiếu nữ “Tinh Linh” Edna Ani bàn bên cạnh để ý tới hành động khác thường từ cô, lo lắng hỏi:
“Làm sao vậy Selina Xarus?”
Tuyệt!... Selina nội tâm vui mừng, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra khó thở, mệt mỏi, nằm ra mặt bàn, nhỏ giọng yếu ớt nói ra:
“Không có gì đâu, mình chỉ mệt một chút thôi.”
“Cái gì mà mệt một chút, mình thấy cậu sắp ngất ra lớp luôn ấy chứ” Edna Ani không yên đưa tay đặt lên phần lưng, trên đôi cánh đập nhẹ vài cái, đứng lên rời bàn, hướng với thầy giáo trên mục bảng gọi:
“Thầy ơi! Em có chuyện muốn nói.”
Trên mục bảng, một “Tinh Linh” tuổi già, đang viết nội dung bài giảng hôm nay lên bảng, nghe được tiếng gọi, xoay người về hướng tiếng nói, hỏi:
“Có chuyện gì thế Edna Ani?”
“Thưa thầy, em cảm thấy bạn Selina Xarus, sức khỏe không được ổn cho lắm, em nghĩ lên đưa cậu ấy về nhà, nghỉ ngơi” Edna Ani đối với thầy giáo giảng một chút về tình hình Selina Xarus.
Đúng rồi, đúng rồi, cậu làm tốt lắm Edna thân yêu... Selina hai tay úp mặt, che đi nụ cười khoái khích của mình.
Thầy giáo “Tinh Linh” và vài học sinh “Tinh Linh” khác, đưa mắt về vị trí Selina, thấy cô đang ủ rũ ra bàn học, không còn mất bao lâu là ngất ra đấy.
Thầy giáo suy nghĩ một trận, đối với Edna Ani gật đầu, đưa ra hướng giải quyết:
“Edna Ani, em hãy mang bạn Selina Xarus về nhà bạn ấy, rồi đi tới tòa “Thuốc” kể sức khỏe Selina cho họ, lấy thuốc về cho bạn uống.”
“Dạ vâng” Edna Ani hướng thầy giáo gật đầu, đỡ Selina dậy, thấp giọng nói ra:
“Mình mang cậu về.”
Tuyệt quá, nhanh lên, kẻo muộn thời gian tụ họp mất... Selina trong lòng hơi lo lắng, bên ngoài thì lắc đầu, giọng nói mệt mỏi:
“Không cần đâu, em vẫn muốn ở lại học nốt tiết của thầy.”
“Cậu có sức đâu mà học, sắp ngất đến nơi rồi.” Edna Ani khuyên bảo.
Thầy giáo đứng trên mục giảng nghe được lời nói, trong lòng cảm động, ánh mắt trìu mến nhìn Selina, ngữ khí ôn hòa khuyên bảo:
“Edna Ani nói đúng đấy, em hãy về nhà nghỉ ngơi trước đi. Khi nào cảm thấy khỏe thì quay lại học cũng được.”
“Đưa bạn về đi Edna Ani” Thầy giáo đối với Edna Ani nói.
“Vâng” Edni Ani nhấc người Selina dậy, xòe đôi cánh mình ra, bay thẳng khỏi lớp học hướng nơi ở Selina bay đi.
...
Edna Ani nhấc Selina đến trước một quả cầu gỗ to, mở căn cửa trên quả cầu ra, bay vào trong.
Đây là nhà Selina, căn nhà của cô là một quả cầu gỗ, giống với rất nhiều “Tinh Linh” khác, đều chọn quả cầu gỗ làm căn nhà cho mình.
Edna Ani đưa Selina vào bên trong, đặt nhẹ người lên chiếc giường, nhẹ giọng nói ra:
“Cố gắng chịu đựng một chút, mình đi lấy thuốc cho cậu.”
Edna Ani xoay người, dâng đôi cánh bay ra ngoài, thì bị tiếng nói yếu ớt của Selina lên tiếng:
“Không cần đầu, mình đã xin liều thuốc đó sẵn rồi.”
“Hả?” Edna Ani khó hiểu, xoay người đối với Selina hỏi lại: “Cậu có liều thuốc rồi sao?”
Selina nằm trên giường, nhìn cô bạn mình, gật đầu nhẹ một cái, vươn tay chỉ chỗ ngăn bàn, chậm rãi nói ra:
“Mình đã xin thuốc sẵn rồi, chỉ là hôm nay đi học vội quá, chưa kịp uống, nên vẫn cất trong ngăn bàn, cậu lấy hộ mình được không?”
“Được” Edna Ani non nớt tin lời Selina bước tới chiếc tủ, kéo ngăn bàn, lấy ra một lọ thuốc màu lục, đem đưa cho Selina, nói một câu, rồi bay trở về lớp học:
“Cậu uống đi nhé, mình quay trở lại lớp”
Selina tiếp nhận liều thuốc, đối với Edna Ani gật đầu, thấy cô ấy đã bay ra ngoài, đóng cửa lại, bật dậy với thần hình tràn đầy sức lực, giọng điệu vui sướng, thấp giọng nói ra:
“Thật không ngờ diễn xuất đỉnh như vậy.”
Cô đặt liều thuốc sang một bên, đứng dậy ra khỏi giường, hai tay đan xen với nhau, ngửa đầu lên cao, ánh mắt mong chờ, ngữ khí nhẹ nhàng, tôn kính tụng niệm:
“Trong tinh không hắc ám,
Tồn tại và mãi mãi,
Chúa tể thần bí cai quản vận mệnh,
Người đứng sau tấm màn đỏ,
Ta khẩn cầu ngài,
Lấy danh hiệu xưng tên,
Vĩnh Hằng!”
“Tôi đã sẵn sàng cho cuộc họp.”
Lời khẩn cầu vừa dứt được vài giây, một tầng sáng vô sắc bao phủ lấy Selina được hai giây, rồi cùng nhau biến mất, đưa căn nhà trở nên yên lặng.