Chương 40: Ám sát
Trên con đường vắng tanh ẩm ướt vừa đi qua một cơn mưa, những ánh đèn mờ nhạt còn đọng hơi nước trên mặt kính, yếu ớt tỏa sáng trong đêm tối thăm thẳm.
Bạch! Bạch! Bạch!
Một hình bóng đen chạy trên con đường, bước chân như một chú mèo vụt nhanh qua những vũng nước, lọt vào vùng chiếu sáng, hình bóng hiện rõ thân ảnh.
Thân ảnh mặc bộ quần áo màu đen, khoác lên người chiếc áo choàng cùng màu, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ không cảm xúc, thay vào đó là hai giọt nước mắt hai bên mắt.
Thân ảnh hòa trong đêm tối là Keelin, hắn đang chạy vào một con hẻm nhỏ, được bao quanh giữa hai tòa nhà to. Sâu bên trong con hẻm, một tia sáng chiếu ra, càng tới gần trông thấy được một căn nhà nhỏ, xây dựng kính con hẻm.
Keelin chạy gần căn nhà, bước chân chậm lại, bắt đầu đi từ từ bước tới căn nhà, giơ tay lên gõ hai nhịp vào cánh cửa gỗ, kèm theo đó một câu hiệu:
CỐC! CỐC!
“Bóng đêm tĩnh lặng.”
Câu hiệu vừa dứt, hai giây sau, một tiếng nói vang từ bên trong căn nhà ra “Đứa con của đêm tối.”
KÉT!
Cánh cửa gỗ mở vào, một thân ảnh cũng mặc đồ đen, đeo lên một chiếc mặt lạ đơn sơ được phủ toàn màu đen, lướt nhìn từ trên xuống dưới Keelin một lượt, âm thanh trầm không rõ nam nữ nói ra:
“Vào đi.”
Thân ảnh nói hết, xoay người bước vào trong, Keelin nghe vậy, bước chậm vào trong, thấy bên trong đều xuất hiện hai thân ảnh giống hệt, rất khó phân biết được.
Ba thân ảnh ngồi quanh một chiếc bàn gỗ tròn, trung tâm bàn đặt một hộp đầu lâu rất giống con người, chỉ là ở giữa trán đầu lâu có một chiếc sừng nhọn hoắt, cong lên cao.
Keelin bước đến một chiếc ghế trống, ngồi lên, ánh mắt xanh biết từ trong chiếc mặt liếc nhìn ba thân ảnh, giọng trầm, ngữ khí bình tĩnh nói ra:
“Hẳn ta không cần phải giới thiệu bản thân tới các ngươi đúng không?”
Thân ảnh đối diện Keelin gật đầu, mở miệng:
“Ừ, tổ chức đã nói qua về ngài cho chúng tôi. Không biết đêm nay, ngài muốn chúng tôi làm gì?”
Ba thân ảnh là sát thủ mà hắn đã thuê ở tổ chức “Bóng Đêm” giúp hắn trong kế hoạch á·m s·át tối nay.
Khuôn mặt Keelin sau chiếc mặt nạ, nở nụ cười nhẹ, lấy ra từ người một cuộn giấy, cầm đặt nhẹ lên mặt bàn, vuốt thẳng cuộn giấy thành một tờ giấy hình chữ nhật.
Hắn lại cầm ra một viên cầu trong suốt, đặt giữa tâm tờ giấy, đưa ngón trỏ búng nhẹ mặt cầu, rồi thu tay lại, chờ đợi.
Viên cầu phát sáng, chiếu lên cao một căn nhà, một sơ giản bản thiết kế một căn nhà hai tầng.
Keelin cầm tiếp ra một tấm ảnh, đặt lên mặt bàn, ngữ khí bình tĩnh nói ra:
“Đây là chủ nhân căn nhà này Jarwon Aurdy Orrin, đêm nay ta muốn áp sát hắn.
Điều khó là bên người hắn có ba tên siêu phàm giả đồng cấp chức vị cùng các ngươi. Ta không cần các ngươi g·iết bọn chúng, chỉ cần ngăn cản ba kẻ đó, tạo thời gian cho mình ta áp sát tên chủ nhà là được.”
Thân ảnh đối diện, mở miệng hỏi:
“Chỉ thế thôi sao?”
“Chỉ có vậy” Keelin gật đầu.
“Không biết ngài đây có thông tin chính xác về chức vị của ba tên siêu phàm kia không?” Thân ảnh ngồi bên trái lên tiếng đối với Keelin hỏi.
Keelin quay đầu nhìn thân ảnh lắc đầu, nói ra:
“Ta không biết, nhưng với việc làm bảo vệ, chắc cũng thuộc dạng chức vị chiến đấu.”
Keelin không thấy ai hỏi nữa, đưa tay chỉ vào bản thiết kế căn nhà, bắt đầu giảng tỉ mỉ về cơ cấu căn nhà:
“Đây là phòng ngủ chính căn nhà, nơi mà tên Jarwon Aurdy Orrin nghỉ ngơi, để đi vào căn phòng thì có hai con đường, một là cửa chính, hai là cửa sổ...”
Hắn đưa tay chỉ về bên ngoài cửa chính căn phòng, nói tiếp:
“Theo như ta thăm dò, bên ngoài cánh cửa được canh giữ một tên siêu phàm, cũng là tên siêu phàm giả mạnh nhất trong ba tên...”
Hắn chuyển ngón tay sang tới một căn phòng khác, giới thiệu:
“Căn phòng ngủ này thuộc về con trai hắn, cũng được căn giữa một tên siêu phàm giả. Tên siêu phàm giả canh giữ bên trong căn phòng, bảo hộ đứa con trai của hắn...”
Keelin cuối cùng chỉ xuống tới nhà, kể nốt:
“Dưới nhà, chính là nơi canh giữ tên siêu phàm cuối cùng, ngoài đó là một người hầu gái, sống ở trong một căn nhà kho.”
Keelin giới thiệu kết thúc hết thảy, hắn tựa lưng về sau ghế, bắt đầu đưa ra kế hoạch á·m s·át, giọng điệu cẩn thận nói ra:
“Kế hoạch khá đơn giản, ta chỉ cần các ngươi gây chú ý đến ba tên siêu phàm giả, lôi bọn chúng ra khỏi tầng hai, nếu ba tên rất yếu thì các ngươi có thể g·iết.
Còn ta sẽ xâm nhập vào căn phòng bằng cửa sổ, thực hiện cuộc á·m s·át.”
Keelin đưa mắt nhìn một vòng ba thân ảnh, hỏi:
“Các ngươi thấy sao?”
Thân ảnh đối diện, âm thanh trầm, không rõ nam nữ lên tiếng cho cả người:
“Như ngài nói.”
“Được, vậy thì bắt đầu.” Keelin gật đầu, rồi đứng dậy quay người bước rời khỏi căn nhà, ba thân ảnh cũng đi theo hắn rời căn nhà.
...
Trước một căn nhà hai tầng, bên ngoài căn nhà, được xây dựng một khu vườn nhỏ, với nhiều loài hoa dựng thành bờ rào quanh nhà.
Keelin đứng cùng với ba thân ảnh, xuất hiện trong khu vườn, núp dưới một tán cây.
Hắn ngoảnh mặt nhìn ba người, giơ tay hất về phía trước, ra lệnh:
“Bắt đầu.”
Ba thân ảnh nghe lệnh Keelin, cả người biến mất trong màn đêm, chỉ còn lại Keelin đứng một mình, ánh mắt thầm lặng nhìn về một vị trí trên tầng hai căn nhà, chính là căn phòng tên Jarwon Aurdy Orrin nghỉ ngơi.
Ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo, đôi môi nhếch lên một nụ cười âm hiểm, thấp giọng nói ra:
“Chúng ta lại gặp nhau rồi Aurdy.”
Câu nói vừa dứt, Keelin bước chân nhanh lao thẳng đến vị trí căn phòng, bước chân hắn nhanh nhẹn như một chú mèo.
Khoảng cách Keelin với căn nhà rất gần, hắn cong đầu gối, bật cao lên mép tường căn nhà, đứng vững trên viền đá được gắn ngoài mặt tường.
Hắn đứng ngang người, nép sát lưng vào mặt tường, bước chậm rãi tới vị trí cửa sổ, cầm từ người ra một khẩu súng la lá súng lục.
Keelin bước tới cánh cửa sổ, nghiêng đầu ngó vào xem tình hình bên trong, lại bị một tấm rèm che mất tầm nhìn, nhưng không làm khó hắn.
Keelin như một người vô chất, xoay người xuyên qua bức tường, đi vào trong.
Ánh sáng mờ ảo, mịt màng chiếu qua tấm rèm vào căn phòng mọi ngóc ngắt một cách ảm đạm và u tĩnh.
Keelin không xuyên cả người vào trước, thay vào đó cẩn trọng đưa phần mặt nạ vào trước. Với sức cứng rắn của chiếc mặt nạ, nó sẽ bảo vệ hắn khi biến cố ngoài kế hoạch.
Có vẻ mấy người kia đã dẫn tên siêu phàm giả canh gác đi rồi. Ngươi đây rồi Aurdy... Keelin dò xét căn phòng một hồi, dừng lại trước chiếc giường, thấy được một bóng dáng đang ngủ trên đó, nội tâm hưng phấn.
Hắn chính thức bước cả người xuyên qua bức tường, hướng chiếc giường, bước đi nhẹ tiến gần, tinh thần vẫn không chủ quan, cảnh giác liếc nhìn xung quanh một lần nữa.
Keelin đứng trước đầu giường, giơ khẩu súng ra, chĩa thẳng vào phần đầu Aurdy, nở nụ cười, trong đầu nói lên một câu “Tạm biệt ngươi Aurdy”.
Nụ cười chưa được bao lâu, Keelin bỗng trợn mắt, sững sờ nhìn về thân ảnh trong tấm chăn, trong đầu hốt lên “Không phải hắn, đây là hình nộm...”
Keelin cảm giác có vấn đề, vội xoay người rời đi, nhưng quá muộn, bên phải hắn, chiếc đèn ngủ cựa quậy biến hóa ra một thân ảnh người trung niên, đứng vững trên mặt tủ.
Người trung niên độ tuổi ngoài bốn mươi, sở hữu làn da lam nhạt, đôi mắt màu hổ phách với một chiếc sừng gắn trên đỉnh đầu ngăn cách hai đường mái tóc màu đen như gỗ mun.
Người trung niên đôi mắt như một thú dữ, tung một quyền thẳng xuống đầu Keelin, cùng theo câu nói:
“Ngươi là ai!”
Keelin tuy bị bất ngờ trước tình huống ngoài ý này, nhưng từ đầu tinh thần vẫn cảnh giác, nên hắn phát giác bên cạnh mình có vấn đề, quay đầu thấy một người trung niên đứng trên mặt tủ, đấm về phía mình.
Hắn nhanh nhẹn đưa cả hai tay lên đỡ phần đầu, chắn lấy cú đấm. Cú đấm quá mạnh đẩy lùi hắn nửa bước, tý nữa mất cân bằng, ngã xuống sàn.
Keelin theo phản xạ, nhảy lùi về sau, giữ một khoảng cách an toàn với người trung niên, ánh mắt ngưng trọng, chậm rãi nói ra một câu:
“Jarwon Aurdy Orrin.”
Người trung niên chính là kẻ hắn muốn g·iết Jarwon Aurdy Orrin, là người đã tàn sát cả một đoàn thám hiểm vì dục vọng ham muốn của mình.
Keelin không ngờ rằng kế hoạch của mình lại thất bại, bị tên Aurdy phát giác được, dùng năng lực chức vị “thợ săn” ẩn núp, chờ đợi con mồi sập bẫy.
Jarwon Aurdy Orrin, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống Keelin, lấy từ túi quần ra một viên đá nhỏ. Viên đá cựa quậy biến hóa ra thành một con dao.
Jarwon Aurdy Orrin như một con thú bật ra khỏi mặt bàn, lao về Keelin, giọng nói phẫn nộ, chất vấn hét to:
“Ngươi là ai, sao muốn g·iết ta!”
Keelin không có trả lời Jarwon Aurdy Orrin, im lặng nhảy sang một bên né đòn đâm từ hắn, giơ mũi súng lên, ngắm vào đầu Aurdy, bóp cò, bắn ra một viên đạn.
Bằng!
Aurdy nhảy cảm được nguy cơ, vội ngoảnh đầu, chiếc sừng trên chiếc đầu phát sáng, tỏa một rào chắn mỏng, đỡ lấy viên đạn, đánh bật viên đạn ra khỏi chỗ khác.
Aurdy trong lòng giận dữ, điên cuồng, siết chặt con dao, khom người, như một chú tê giác lao đến vị trí Keelin, muốn dùng chiếc sừng ngọn của mình đâm thủng bụng hắn.
C·hết tiệt!
Keelin nhăn mặt khó chịu, chưa kịp nghĩ nhiều, thấy Aurdy lao về phía mình, xoay người nhảy ra chỗ khác, lại chĩa súng bắn vào Aurdy, nhưng lần này không phải là đầu mà là đùi.
Bằng!
Viên đạn bay nhanh đâm sâu vào bắp đùi Aurdy, khiến hắn mất cân bằng, đâm đầu vào chiếc tủ trước mặt.
Keelin thấy cơ hội, không chần chừ, bắn hai phát súng thẳng người Aurdy.
Bằng! Bằng!
Aurdy đau đớn kêu hú lên một tiếng to, hai tay chống lên cửa tủ rút đầu mình ra, quay đầu về hướng Keelin, ánh mắt căm phẫn, hét to:
“C·hết đi!”
Keelin không bận tâm lời nói của hắn, tiếp tục bắn một phát thẳng đầu Aurdy.
Bằng!
Nhưng khi viên đạn bắn ra, trên đỉnh đầu Keelin, chiếc đèn chùm rơi xuống, làm hắn chưa kịp đề phòng, giật mình, bị chiếc đèn đập vào đầu, choáng váng vài giây, không đứng vững ngã xuống sàn.
Khốn kiếp, tên đó lại bày bẫy trong căn phòng. Mình quá chủ quan rồi... Keelin đau đớn trên đầu, cùng với mái tóc bị nhuộm máu, tràn xuống mặt.
Hắn biết lần này á·m s·át đã thất bại, chống tay nhấc người mình dậy, cố gắng lao về bức từng chạy thoát.
Aurdy trong thời gian Keelin gục xuống, đã đứng dậy, nhìn thấy Keelin lao về bức tường, cười gằn nói ra:
“Chạy.”
Hắn không để cho kẻ muốn á·m s·át mình chạy thoát, giơ con dao lên, ngắm chuẩn phần người Keelin, gồng sức lên cánh tay, ném mạnh con dao.
Keelin khoảng cách bức tường đã rất gần, bỗng bị một con dao phi tới, “Phục!” lưỡi dao sắc bén đâm sâu vào sườn bụng.
“A!” Keelin kêu đau lên một câu, ngã ra sàn nhà, lần nữa nhấc người dậy, nhưng đã không kịp.
Aurdy lấy cơ hội, lao nhanh tới trước người Keelin, đưa chân về sau, tung một cú sút mạnh thẳng vào cán con dao.
Con dao lần nữa đâm sâu vào thân thể Keelin, thân dao cứng cáp, đâm vỡ một chiếc xương sườn hắn, tạo lên cơn đau điếng lan ra toàn thân.
Keelin đau đớn, đã không chịu nổi nữa, giãy giụa, ôm lấy phần sườn, ngửa mặt lên, kêu gào thảm thiết:
“AAAA!”