Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hạt Giống Vũ Trụ

Chương 39: Thoát khốn




Chương 39: Thoát khốn

Thái dương đã ứng đỏ, trong căn phòng bị nhốt, Tiên Anh Minh tỉnh ngủ, đang nói chuyện với người siêu phàm giả Dung Vũ.



Tiên Anh Minh cúi đầu, ánh mắt ủ rũ, nụ cười nhẹ nhàng, giọng nói chậm chạp:



“Các ngươi sẽ làm gì tôi? Giết hay nghiên cứu?”



Dung Vũ ngồi chiếc ghế đối diện Tiên Anh Minh, tựa về lưng ghế, hai chân bắt chéo, quan sát thằng bé tinh thần đang suy sụp, giọng điệu bình tĩnh, trấn an:



“Yên tâm, bọn ta sẽ không làm gì đến tính mạng nhóc đâu. Cấp trên có gửi tin đến, mời nhóc gia nhập tổ chức bọn ta, chỉ cần nhóc nói tất cả mình biết và giao viên đá trên trán mình là được.”



Tiên Anh Minh ngửa mặt lên, đôi mắt thiếu sức sống, nhìn thẳng ánh mắt Dung Vũ bật cười:



“Hahahaha!”



Tiên Anh Minh dừng lại nụ cười, ánh mắt khinh bỉ nhìn Dung Vũ, giọng nói giễu cợt:



“Ngươi cảm thấy lời nói của mình rất ngu ngốc không? Viên đá một khi tách khỏi trán ta, thì c·ái c·hết là không tránh khỏi.



Giờ các ngươi nói muốn ta giao viên đá ra, lại tuyên bố không hại đến tính mạng của ta. Các ngươi nghĩ ta là thằng ngu sao?”



Dung Vũ nét mặt hơi cau có, rồi lại giãn ra, không tức giận, bình tĩnh nói ra:



“Tổ chức bọn ta có công nghệ đủ hiện đại để tách viên đá khỏi trán nhóc mà không gây hại đến tính mạng.”



Tiên Anh Minh nghiêng đầu sang trái ngả về sau, cả người đần đỡ trong bốn giây, cười cười nói ra:



“Ta cảm thấy tin lũ kia còn hơn tin các ngươi.”



Dung Vũ nghe câu nói của Tiên Anh Minh, nhíu mày, hỏi:



“Lũ kia?”



Tiên Anh Minh con mắt sắc bén hài lòng trước biểu hiện của Dung Vũ, gật đầu, nghiêng đầu thẳng, thả nhẹ về trước, ngữ khí bình thản nói ra:



“Ta không biết bọn chúng là ai, nhưng chúng ta đã nói chuyện với nhau khi ở trong sáu ngày trước.



Mà ngươi sẽ không tin được đâu, chúng ta giao tiếp với nhau bằng chú chó. Bọn chúng còn nói ta cẩn thận với những kẻ được chọn lạ mặt khác, cố gắng tránh né chúng đi.”



“Giao tiếp qua chó...” Dung Vũ cúi đầu trầm tư, đang nhớ lại thứ gì đó, bỗng giật mình, mở to mắt, thốt lên:



“Ý nhóc là bọn tổ chức Cúng Sinh.”



Ồ, vị trung niên siêu phàm mình đầu tiên gặp, đúng là không thuộc tổ chức này, vừa hay... Tiên Anh Minh vẻ mặt bình tĩnh, tò mò hỏi:



“Ngươi biết về tổ chức đó sao?”





Dung Vũ gật đầu một cái, nét mặt nghiêm túc, biểu hiện kiêng kỵ, cẩn thận giải thích:



“Tổ chức Cúng Sinh là một tổ chức cực kỳ độc ác, thành viên bên trong tổ chức đã không còn nhân tính nữa, vì bọn chúng tôn thờ quỷ Satan...”



“Quỷ Satan!” Tiên Anh Minh sửng sốt thốt lên.

Hắn biết con quỷ này, chính là con quỷ độc ác được ghi chép trong cuốn kinh thánh sao? Thật là có người tôn thờ con quỷ đó.



Dung Vũ gật đầu, bình tĩnh nói tiếp:



“Không ai biết tổ chức đó có bao nhiêu thành viên, trụ sở ở đâu, người lãnh đạo của ai. Chỉ biết là bọn chúng có một nhiệm vụ chính là thu thập sinh mạng con người, già trẻ, lớn bé hiến tế lên quỷ Satan.”



Tiên Anh Minh vô thức run nhẹ một cái, ánh mắt hiện lên kinh hãi, chính hắn không ngờ có tổ thức kinh tởm, ác độc như vậy, ngữ khí nhanh, có điểm sợ hãi nói ra:



“Vậy ta, à không, cháu phải làm sao bây giờ. Cháu đã tiếp xúc, giao dịch với tổ chức đó rồi.”



Tiên Anh Minh thay đổi cách xưng hô, trở nên lễ phép.



Dung Vũ nhìn biểu lộ sợ hãi từ Tiên Anh Minh, trong lòng hài lòng, mỉm cười, bình tĩnh trấn an:



“Không phải lo, chỉ còn nhóc ra nhập tổ chức bọn ta, thì bọn chúng sẽ không làm gì được nhóc đâu, cả gia đình nhóc nữa.”



Tiên Anh Minh còn hoảng hốt, hơi cúi, lắc đầu vài cái, ngửa mặt hướng Dung Vũ, giọng điệu lo lắng nói ra:



“Không, không, các người không biết, ba ngày trước, khi cháu trở thành kẻ được chọn, bọn chúng đã cho cháu uống một liều thuốc gì đó, chúng nói liều thuốc đó bảo vệ cháu khỏi những kẻ được chọn khác, khi bị lộ ra ngoài.”



“Thuốc gì?” Dung Vũ sững sờ, vội hỏi.



Tiên Anh Minh thể hiện nét mặt sợ sệt, ánh mắt hoảng loạn, lắc đầu một cái, nói giọng điệu run sợ:



“Cháu không biết, nhưng khi uống liều thuốc đó vị giống như... như... máu vậy.”



Dung Vũ không còn giữ bình thản được, đối với Tiên Anh Minh dặn dò vài câu, đứng dậy xoay bước ra ngoài phòng:



“Không cần lo lắng, ta sẽ thông báo việc này ngay cho cấp trên, họ sẽ ra cách giải quyết chuyện này.”



Tiên Anh Minh dáng điệu còn sợ sệt, cúi đầu, ngữ khí yếu ớt đáp lại:



“Vâng.”



Cạch! Tiếng cửa phòng đóng lại, Tiên Anh Minh biểu hiện bên ngoài đã giảm đi nhiều, nhưng vẫn còn điểm run sợ, trái ngược bên trong tâm trí hắn cực kỳ bình tĩnh, rất vui vẻ và tập trung suy ngẫm kế hoạch trốn thoát tiếp theo.



Thật không ngờ, lại còn một tin tức tốt đến với mình. Khặc khặc, vai diễn của mình sẽ rất đặc sắc đây.



Mình lướt qua chiếc đồng hồ trên tay tên kia, kim ngắn đã chỉ đến 10h sáng rồi. Thời hạn vào không gian cũng làm lại rồi, nên bắt đầu hành động thôi.



Lũ siêu phàm này, cẩn thận phết, sợ mình chạy trốn, hay có hành động lạ, mà lắp cả một camera trong đây mà. Thật sự nó sẽ hơi làm khó mình trong việc thoát khốn đây.





Cũng may, chỉ có một chiếc camera, được lắp đặt bên trái.



Trong kế hoạch đầu tiên của Tiên Anh Minh là phải thoát khỏi dây trói mới được. Tất nhiên với sợi dây dứa mà lũ siêu phàm chủ quan buộc hai tay hắn, thì việc thoát khốn với hắn rất dễ dàng.



CẠCH!



Tiếng cửa mở ra.



Tiên Anh Minh tạm gác suy nghĩ sang bên, trở lại vai diễn ban đầu, ngẩng đầu thấy Dung Vũ đi vào, tỏ ra lo âu, nhanh hỏi:



“Như nào rồi.”



Dung Vũ đứng ở cửa phòng, gật đầu một cái, mỉm cười, ngữ khí trầm bổng nói ra:



“Theo cấp trên, thì ít nhất chiều, muộn lắm thì tối nay, họ đưa người đến đón nhóc. Lúc đó nhóc sẽ được những kẻ được chọn cao cấp bảo vệ, lũ tổ chức Cúng Sinh chẳng gây hại gì được nhóc đâu.”



“Còn bố mẹ và em gái cháu thì sao?” Tiên Anh Minh hỏi ngay lập tức.



“Còn gia đình nhóc, chúng ta được lệnh bảo vệ khi nhóc hoàn thành thủ tục gia nhập tổ chức, nên thế đừng lo lắng, dành thời gian nhóc hãy nghỉ ngơi đi” Dung Vũ nói vài câu, quay người bước ra ngoài phòng, đóng cửa lại.



Nghỉ ngơi cái con lợn nhựa các người! Còn cấp cao nữa sao... Tiên Anh Minh trong lòng suy nghĩ, thầm chửi một câu.



Hắn chưa hành động vội, bởi vì điểm mấu chốt kế hoạch là mở một cuộc b·ắt c·óc giả. Người b·ắt c·óc hắn sẽ là người của tổ chức Cúng Sinh.



Ban đầu hắn định nhắc nhở mình là thành viên của tổ chức đó, đã được tổ chức cho uống một loại thuốc, gợi ý cho là mấy người này là thuốc theo dõi.



Như vậy, việc hắn b·ị b·ắt sẽ truyền đến người tổ chức kia và họ sẽ đến cứu hắn, như vậy nếu hắn biến mất đi, thì mấy người này sẽ đánh chủ ý đến tổ chức kia, nói cho họ rằng, hắn bị mấy người kia mang đi.

Nhưng khi được người kia nói thông tin về tổ chức vị trung niên chủ nhân con chó, thì hắn đã đổi sang kế hoạch khác, biến mình thành n·ạn n·hân, bị cưỡng bắt đi. Tuy cùng một kết quả, nhưng quá trình lại khác hoàn toàn.



Để tránh bị nghi ngờ, hắn đành phải đợi ít nhất ba mươi phút nữa hoặc là một tiếng, mới bắt đầu vai diễn.

Hắn vừa nhắc tổ chức kia cho người đàn ông siêu phàm, mà sau đó b·ị b·ắt, sẽ để lại điểm sở hở, đành phải đợi ít thời gian, tìm cơ hội hành động.



10 phút trôi qua, Tiên Anh Minh giảm đi biểu hiện của mình bên ngoài.



17 phút, Dung Vũ mang cho hắn một hộp sữa, uống tạm lấy sức.



Tiên Anh Minh không có đồng hồ để xác định chính xác thời gian, chỉ có thể từ chiếc đồng hồ đeo trên tay tên siêu phàm, biết thời gian trôi qua bao lâu.



Thời gian trôi đi chưa được bao lâu, tiếng trò chuyện hai tên siêu phàm bên ngoài lọt vào tai Tiên Anh Minh.



“Ta đi ra ngoài mua ít đồ ăn chưa, ngươi trông thằng nhóc cẩn thận, cảnh giác thật kỹ, không được lơ là....”



“...”



Âm thanh khá nhỏ, nhưng với việc tấn thăng siêu phàm giả, mọi thích giác của Tiên Anh Minh đều nâng lên một tầng cao mới, khiến hắn biết được một phát súng cho cuộc chạy trốn.





Một tên siêu phàm đã đi ra ngoài được hai phút, cũng nên bắt đầu thôi... Tiên Anh Minh hít một hơi sâu, sử dụng năng lực “diễn viên” tác động lên mình.



Vai diễn mấu chốt sẽ là võ sĩ “Conor McGregor” hắn cần một người đủ khỏe để làm đứt dây trói, và võ sĩ “Conor McGregor” là người hắn tin tưởng, cũng là người hắn duy nhất biết tới.



Trước khi làm đứt dây trói, hắn cần phải đưa đôi tay vào góc tối camera. Tiên Anh Minh ngửa đầu lên, ánh mắt kinh ngạc tới sợ hãi nhìn về khoảng trống, giống như có người đứng trước mặt hắn, kêu lên:



“Là các ngươi! Không! Ta không muốn gia nhập các ngươi nữa.”



“Các chú ơi bọn chúng đến rồi, cứu cháu, bọn chúng muốn bắt cháu, cứu!”



Qua cuộc gặp gỡ với tên siêu phàm giả bắt hắn, thì hắn biết được một chức vị có khả năng tàng hình, và lợi dụng chức vị đó, tạo lên một vai diễn giả.

Hắn không biết chức vị cụ thể của tổ chức “Cúng Sinh” là gì, nhưng qua lời người kia nói, thì họ không biết, vừa hay điểm đó sẽ giúp kế hoạch của hắn hoàn hảo hơn.

Tiên Anh Minh tính toán thời gian một kẻ siêu phàm ngoài kia mở cửa vào đây ít nhất sẽ phải hơn mười giây, nói cách khác hắn chỉ có mười giây để hoàn thành vở kịch.



1 giây, Tiên Anh Minh nhập vai một diễn viên bị một đòn đánh mạnh lên bụng, cùng lúc hắn lại nhập vai “Conor McGregor” dùng lực chân nhấc ghế ngã chéo về bên phải, đưa đôi tay vào góc tối camera.



2 giây, “Chuyện gì ở trong vậy!?” Tiếng gọi bên ngoài phòng của một tên siêu phàm.



3 giây, Tiên Anh Minh ngã xuống đưa lưng ghế về bên phải, miệng vừa kêu đau một tiếng, tiếng đau này là thật, bởi vì cánh tay phải bị ghế đè lên khiến hắn rất đau. Hai tay không chần chừ, gồng sức siết chặt thành nắm đấm căng dãn dây buộc ra.



4 giây, chiếc dây đứt ra, đôi tay đã thoát khốn, trong lòng vui mừng, khuôn mặt lại hiện lên ngạc nhiên, sau đó ngửa mắt hướng chiếc cửa kêu gào:



“Cứu cháu!”



Bập! Bập! Bập! Tiếng chân từ bên ngoài đang tới gần.



Tiên Anh Minh đưa tay quay lại trước người, nét mặt sợ hãi, đẩy chiếc ghế ra dùng hai tay với hai đầu gối điên cuồng chật vật bò hướng ra ngoài, vừa bò vừa van xin:



“Đừng bắt tôi, tôi không muốn đi với mấy người đâu!”



7 giây, Tiên Anh Minh bò được hai tới ba bước, hắn dùng hai tay làm trụ, dùng chân nhấc người nhanh dậy. Khi nhấc người được nửa đường, hắn thả người về phía trước, đập mạnh xuống sàn đá hoa, tựa như bị một ai đó đạp từ phía sau.



BỆT!



8 giây, Tiên Anh Minh vội vàng lật ngửa người dậy, diễn tiếp vai tiếp theo, miệng há to, sặc nước bọt bên trong “Cứu...Khực Khực...” ưỡn cong ngực, lòng mắt đảo ngược lên trên, khuôn mặt dần dần tái xanh, đôi chân run rẩy, giãy giụa, còn hai tay tựa như nắm vào một cái tay vô hình đang b·óp c·ổ mình.



11 giây, CẠCH! Tiếng khóa cửa mở ra, cánh cửa bắt đầu hé ra, mở vào trong.



Tiên Anh Minh biết thời gian đã hết, đưa vai diễn đi vào kết thúc, đôi chân đã dừng lại, lưng không còn cong, nằm bệt xuống sàn, hai tay giả vờ buông ra, rơi lên phần đầu, vài ngón chạm vào viên đá quý, cùng lúc đó trong đầu mặc một ý niệm đi vào không gian.



Lần này Tiên Anh Minh không còn xuất hiện tầng sáng bao quanh người khi bị đưa vào không gian thần bí, thay vào đó biết mất ngay tại chỗ.



12 giây, cánh cửa mở toang ra, một người đàn ông cầm một khẩu súng lục đi vào, là một trong siêu phàm giả canh giữa Tiên Anh Minh, Long.



Hắn mở cửa trông vào trong, không thấy ai hết ngoài chiếc ghế đổ nghiêng ở giữa phòng, cau mày, trầm giọng nói ra:



“Người đâu rồi.”