Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hạt Giống Vũ Trụ

Chương 3: Cung điện thần bí




Chương 3: Cung điện thần bí

A!

Đau quá!

Cơn đau điếng người lan toàn bộ cơ thể Tiên Anh Minh, cơ thể không khác gì n·ạn n·hân bị một chiếc ô tô tốc mạnh ở tốc độ cao, càng giống như ai đó cầm cây búa đập thấu từng bộ xương trên cơ thể, làm nó nứt ra.

Tiên Anh Minh gầm gừ, kêu thảm thiết, nội tâm mơ màng tự hỏi chuyện gì đang xảy ra? Cơn đau khủng kh·iếp này là sao?

Tiên Anh Minh vật lội thân thể, co cụm lại, hai tay ôm lấy cánh chân, miệng vẫn hét thảm.

Nửa mơ nửa tỉnh, cơn đau điếng người làm cho tinh thần yếu đuối phiêu phốt như làn khói, ý chí sụp đổ đưa đến tư duy như khói bụi phát tán bay đi, mang cho hắn trạng thái một kẻ ngu ngốc.

Không thể suy nghĩ, không thể cảm nhận, hắn giờ đây không khác gì động vật linh trí thấp cả, vô thức kêu đau.

Không mất quá lâu, cơn đau dần vơi đi, Tiên Anh Minh bắt đầu lấy lại tỉnh táo, đủ minh mẫn suy nghĩ chuyện gì xảy ra.

Đang ngủ yên lành, ngon giấc, bỗng nhiên cả người xuất hiện cơn đau?

Cơn đau gì mà khủng kh·iếp như vậy!

Mong nó đừng tái phát nữa, chắc mình sẽ phát điên mất!

Chẳng lẽ do viên đá quý kia? Giống như bên chiều!

Mình mang nó cất bên người khi đi ngủ, từ nó phát tán cơn đau truyền cho mình sao?

Điên! Điên mất thôi!

Viên đá c·hết tiệt!

Hả! Cơn đau tan biến hết rồi, tựa như nó chưa từng xuất hiện vậy? Khoan sao trên trán mình vẫn còn hơi nhức nhối, giống như một thứ gì đó cắm sâu vào trán...

Tiên Anh Minh cố gắng đưa tay lên sờ trán, nhưng do cơn đau vừa rồi rút hết sức lực, khiến trở nên khó khăn cử động linh hoạt tứ chi.

Tiên Anh Minh cắn môi, dồn hết sức lực vừa phục hồi còn lại đến tay phải, từ từ nhấc lên, cánh tay run khẽ, giơ lên cao, rơi xuống bụng, di chuyển nhẹ từng bước lên phần đầu.

Tâm trạng bây giờ rất khó chịu, lần đầu tiên trong đời hắn rơi vào tình trạng này, thật sự đem đến cho hắn quá khó chịu, bực tức.

Bàn tay di chuyển lên phần mặt, Tiên Anh Minh gắng dồn phần lực còn lại vào cổ tay xê dịch bàn tay lên trên trán.

Ngón tay di chuyển thành công lên phần trán, Tiên Anh Minh kinh hoảng, khi ngón tay giữa và trỏ lên tới vầng trán, chạm tới chỗ đau, cảm nhận được một vật nào đó gắn vào trán, rất cứng sờ lên như đá, trơn tuột.

Đây là cái gì?

Nó giống như đuôi dao vậy!

Chẳng lẽ mình bị con dao đâm vào đầu?

Mình bị... Tiên Anh Minh cả người run sợ, trái tim nhảy dựng lên kịch liệt, cánh tay mất sức tuột từ mặt xuống dưới, thở gấp.

Không thể nào!

Nếu mình bị g·iết, thì mình làm gì còn sống đến bây giờ!

Hẳn do vật gì đó cắm vào, nhưng ko quá sâu, nên không dẫn đến nguy hiểm tính mạng.

Tiên Anh Minh trạng thái mơ màng suy luận ra tình tiết tốt nhất, bác bỏ tình tiết xấu trấn an tinh thần, không thể cho tâm trí tin tưởng hoảng loạn.

Nhưng cho dù thế nào, hắn vẫn không nghĩ được sao lại có thứ đâm vào trán mình.

Hắn nghĩ tới chuyện bên trong ngăn bàn lộn xộn, giờ đây chính mình bị một vật nào đó đâm vào.

Lúc tối hắn có suy đoán ra một khả năng có trộm đột nhập, nhưng vì không có tính xác thực, đã bị bác bỏ.

Hiện tại hắn càng cảm thấy suy đoán có phần chính xác, khả năng đó rất dễ xảy ra.



Thật sự có trộm đột nhập, lúc đầu tên trộm chỉ lục bới ngăn bàn, không có lấy đi thứ gì, không phải là không có thứ gì giá trị, bên trong cất giấu viên đá quý kia mà, chỉ là tên trộm chờ thời điểm thích hợp hành động.

Tiên Anh Minh trong đầu phảng phất lướt qua ít tin tức k·ẻ t·rộm đột nhập vào nhà, g·iết sạch đi tất cả, rồi mới lấy đi đồ vật giá trị.

Tiên Anh Minh tâm trí hoảng loạn, nội tâm lo lắng cho cô em gái phòng bên cạnh. Hắn nghĩ đến nhiều trường hợp có thể xảy ra nếu có trộm đột nhập.

Tên trộm làm điều kinh tởm với cô em gái mình, sau khi thỏa mãn thú tính của mình, rồi máu lạnh g·iết hại, diệt khẩu. Nghĩ đến trường hợp này, hắn cảm thấy sự sợ hãi, tuyệt vọng từ cô em gái.

Linh Anh tuy hơi tinh nghịch hay ham tiền, nhưng sau cùng nó cũng là em gái hắn, hắn là một người không muốn người khác động chạm, tổn hại đến người thân mình.

Mà bây giờ hắn có thể làm gì, vận động còn không được, làm sao có thể tìm sự thật xảy ra chứ.

"Chuyện đó không thể xảy ra... Không thể!"

Tiên Anh Minh tâm trạng sản sinh ra tuyệt vọng, cảm thấy mình quá vô dụng, chỉ biết kêu gào trong bất lực, đôi mắt tuy không mở ra được, nước mắt vẫn tuôn tràn ra, từng giọt lăn xuống đôi má, hắn vươn tay lên vuốt bỏ nước mắt, lau đi.

Hả!

Khoan đã mình có vận động được rồi.

Sức lực hồi phục lại.

Tiên Anh Minh ngây người một lúc, tỉnh táo lại, vội thử nghiệm vận động từng bộ phận cơ thể như: tay, chân.

Đúng a, tuy vẫn còn hơi khó khăn, nhưng ít ra vẫn có hoạt động được.

Tiên Anh Minh hơi chật vật, dùng hai khuỷu tay chống, nhấc nhẹ người dậy, quá trình rất khó khăn và mệt nhọc, hắn luôn điều tiết hơi thở, củng cố sức lực truyền lên phần thân.

Hắn ngồi dậy thành công, thở dốc điều chỉnh lại trạng thái, dùng hai lòng bàn tay xoa dịu đôi mặt, cố gắng mở to đôi mắt, màng chắn dần dần kéo lên, ánh sáng truyền vào con mắt, phân tích ra hình ảnh hiện tại.

Tầm mắt đầu tiên khá mơ hồ, không thể thấy rõ ràng, vài giây sau đó mới dần bắt đầu ổn định lại, hình ảnh trở nên rõ nét hơn, Tiên Anh Minh thấy được đôi chân mình, nhìn được sàn đá, hình ảnh phản chiếu từ sàn đá.

Cái gì thế này!

Sao lại sàn đá? Rõ ràng mình nằm trên giường mà.

Có chẳng may lăn xuống thì sàn nhà mình làm từ gỗ, chứ đâu phải bằng đá.

Tiên Anh Minh mê mê màng màng, dùng lực mạnh mở to đôi mắt, ngẩng đầu lên, nhìn rõ hình ảnh hiện tại.

Tiên Anh Minh cả người khờ ra, bất động vài giây, con mắt kinh hãi, khó tin được thứ mình nhìn thấy, theo bản năng thốt lên:

“Đây là đâu?”

Chẳng lẽ do cơn đau quá kinh khủng, tạo ảnh hưởng đến dây thần kinh mình, dẫn đến nảy sinh ra ảo giác sao?

Tiên Anh Minh vội dùng tay dụi mắt, lần nữa nhìn lại, trợn to mắt không thể tin được, ngáp mồm, lẩm bẩm nói lắp:

“Đây không... không phải phòng mình.”

Đây giống như một cung điện vậy!

Một cung điện nguy nga và mỹ lệ!

Tiên Anh Minh hít một hơi sâu, tròn mắt kinh ngạc xoay đầu nhìn một vòng suy đoán ra nơi đây.

Không quá suy nghĩ nhiều, Tiên Anh Minh cảm thấy cơ thể trở nên khỏe mạnh như ban đầu, sức lực tràn đầy, hắn vội đứng dậy, từ từ xoay người, đưa ánh mắt nhìn lại xung quanh nơi đây.

Mình đang ở bên trong một cung điện sao?

Nhưng sao mình lại ở đây? Mình bị ai đó đưa đến đây?

Hay nơi này chính là “Thiên Đàng” ai c·hết mới bị đưa lên đây?



“C·hết?” Tiên Anh Minh đột nhiên nhận ra điều gì bỏ quên, hắn cần xác nhận thứ gì cắm trên trán mình.

Hắn vội đưa tay sờ lên vầng trán, như cũ có một thứ gì đó cắm trên trán, do nơi đây không có gương, khó thể nhìn biết thứ gì.

Tiên Anh Minh đảo mắt thấy cách mình không xa có một tấm kính khổng lồ nối liền với bức tường cung điện, không nghĩ nhiều, vội cất bước chân nhanh tới tấm kính, lợi dụng phản quang mờ ảo, thì hắn vẫn có thể nhìn được một chút hình ảnh mình phản chiếu lại.

Cung điện rất rộng, hơn nữa khoảng cách hắn với tấm kính tương đối dài, vì thế mất gần phút mới đến trước mặt tấm kính.

Do cơn đau hay gì, không hiểu sao, bước chân đầu tiên làm hắn di chuyển rất vất vả, tựa như không quá lâu di chuyển nên vài bước đầu, đi như không đi vậy, chân vẫn cất bước, nhưng lại không cảm giác được.

Những bước đi của hắn trông khá hài hước, như một em bé mới tập đi vậy.

Đứng trước mặt tấm kính, Tiên Anh Minh vui mừng khi thấy rõ hình ảnh bản thân phản chiếu mờ ảo trên tấm kính, ít ra hắn có nhìn kỹ được bản thân.

Ánh mắt rơi vào vầng trán, Anh Minh trợn to mắt, há hốc mồm, kinh hãi nhìn thấy hình ảnh trán mình.

Đây chẳng phải viên đá quý mình tìm được trên núi bên chiều sao.

Sao nó lại gắn trên trán mình?

Đồ vật đâm vào trán hắn không phải con dao như lúc đầu suy đoán, mà lại đồ vật mà hắn không nghĩ tới, đó là viên đá quý xanh lam.

Anh Minh lần nữa sờ thử lên nó, cố gắng có thể lấy ra không, khiến hắn thất vọng là viên đá như vốn mọc ra từ trán, sờ thấy được nó liền với xương đầu.

Cơn đau điếng người lúc đầu, chắc chắn do viên đá này. Nó đâm, liền vào trán mình khiến cơn đau truyền từ đầu bằng dây thần kinh lan khắp người, dẫn đến mình cả người đau đớn.

Nhưng sao nó lại gắn vào trán mình?

Còn mình xuất hiện nơi đây, chỉ có thể do viên đá này.

Nó là thứ gây lên tất cả sự việc vừa xảy ra.

Viên đá khốn nạn!

Tiên Anh Minh suy đoán một hồi, đưa ra đáp án tình khả thi nhất, thở phào một cái, may suy đoán trộm đột nhập không xảy ra, em gái không có nguy hiểm, nhưng hắn lại người khả năng bị nguy hiểm, trong lòng cười khổ, đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà.

Viên đá đưa mình đến đây, có nghĩa nó có mối liên hệ với nơi này, tự do đưa người vào đây a.

Đúng như mình thấy cảnh bên chiều, viên đá này không phải đá bình thường.

Anh Minh cúi đầu, xoay người, cong đầu gối đem bàn chân trái áp vào tấm kính, tựa nhẹ lưng vào tấm kính, rơi vào trầm ngâm,tay trái đút vào túi quần, tay phải xoa chiếc cằm, phân tích, lập luận từng thứ một.

Phân tích kết thúc, ưỡn thẳng lưng, đứng thẳng hai chân, xoay khẽ phần thân về sau, đưa mắt nhìn lại hình bóng mờ ảo phản chiếu trên tấm kính, bỗng nhiên giật mình, xoay cả người lại, nhìn khung cảnh bên ngoài tấm kính.

Tiên Anh Minh đến gần tấm kính chỉ là soi chiếu hình ảnh bản thân, quên để ý khung cảnh bên ngoài.

Thật không ngờ bên ngoài lại đẹp đến vậy, có thể miêu tả nó không khác gì một khu vườn của thần tiên.

Nó giống như một bức tranh tuyệt mỹ, được vẽ bởi một vị tiên thay vì một phàm nhân, nó mang cho người xem một cảm giác nhẹ nhàng nhưng lại say mê và đầy mờ mịt.

Bên ngoài trông rất nhiều cây cối, nhìn từng cây một, hắn ngạc nhiên khi chưa thấy được mấy cây này trên tivi hay sách báo.

Rất lạ hoắc, hình dạng kỳ lạ, còn một số thân cây hay quả lại phát sáng.

“Nơi này ở đâu?” Tiên Anh Minh đặt bàn tay lên tấm kính, đưa mặt gần quan sát kỹ bên ngoài, nhíu mày đặt ra câu hỏi cho nơi đây.

Ồ, bên ngoài còn có một lâu đài nữa.

Ánh mắt Tiên Anh Minh chú ý được một lâu đài cách xa ngoài kia, do quá xa hắn không thể nhìn rõ được. Nhìn lâu đài, mới để ý được nơi đây dừng như bao phủ một đám tinh vân vậy. Rất đẹp nha.

Tiên Anh Minh quay người lại vào cung điện, con mắt đảo xung quanh cung điện, tìm cửa ra ngoài. Hắn phi thường tò mò, muốn quan sát, tìm hiểu nơi đây.

Nhắc mới để ý, cung điện này thuộc người khổng lồ sao?

Gì mà to thế này, đường kính cung điện ngang ngửa gần một sân bóng đá chuẩn FIFA rồi đấy.

Nơi đây kiến trúc xây dựng giống như phương tây thuộc dạng cổ điển.



Tiên Anh Minh chính thức quan sát kỹ bên trong cung điện, tuy đem cho hắn nhiều kinh ngạc, nhưng biểu cảm bên ngoài vẫn trẫm tĩnh, không biểu lộ ra nửa điểm cảm xúc.

Hắn xoay bờ vai trở về sau ngước mắt nhìn tấm kính, đồng bộ với cung điện, to cao, hùng vĩ a.

Người khổng lồ... Tiên Anh Minh nhíu mày nhớ lại hắn đã xem nhiều video, bài báo nói về người khổng lồ, những dấu vết, truyền ngôn ghi chép còn sót lại bị các nhà khoa học phát hiện ra.

Chỉ có điều là dừng như họ m·ất t·ích hoặc tiến hóa nhỏ con đi, giống như con người hiện tại.

Nơi đây nửa phần là họ xây dựng lên. Muốn vào đây phải có một thứ liên kết nơi này mới có thể vào, giống như viên đá gắn trên trán hắn.

Thật không ngờ mình lại dính mấy vụ siêu nhiên này... Tiên Anh Minh thở dài một hơi, vươn tay lên vầng trán xoa dịu đi, nhận ra điều gì, nhíu mày, miệng lẩm bẩm:

“Vậy làm sao để mình trở về?”

“Viên đá này có thể đưa mình đến đây, thì hẳn có thể đưa mình trở về a.”

Tiên Anh Minh không vội tìm cách trở về, hắn dành chút thời gian tìm hiểu nơi này một chút. Không phải ai cũng có cơ hội vướng vào mấy chuyện này đâu, nên không thể bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng này được.

Tiên Anh Minh càng nhìn nơi này, hắn càng thấy cung điện tỏa ra khí tức cổ xưa, được xây dựng hình thành đã rất là lâu năm.

Tiên Anh Minh úp người xuống sàn, dùng hai tay chống đỡ thân thể, đưa mắt nhìn ngang nền cung điện một hồi mới lại nhấc người lên, bình tĩnh suy đoán nói ra:

“Nền rất sạch, không thấy dính bụi bẩn nào. Trên nền cung điện chỉ có dấu chân của mình, từ đó suy ra khả năng nơi đây đã cực kỳ lâu không ai đến”.

Nơi đây rất rộng, hắn khó có thể nhìn được bao quát nền nơi đây, khó khăn đưa ra đáp án chính xác. Để xác nhận suy luận mình đúng, hắn đi từng chỗ một, úp xuống nền nhìn xem có dấu vết nào không.

Nếu có ai đến nơi đây, thì họ sẽ để lại dấu vết nào đó. Nhưng nơi này lại quá sạch sẽ, mang cho hắn vài chút khó khăn, từ đó một suy đoán mới về nơi đây, ở một khoảng thời gian nào đó, cung điện làm gì đó, quét sạch bụi bẩn nơi đây, làm hắn khó xác minh được thời gian không ai đến đây là cách bao lâu.

Theo như thông thường, ở đâu cũng có bụi bẩn, chỉ nhiều hay ít thôi, mà đây lại không có một chút nào khi hắn đến đây mang theo.

Tiên Anh Minh cất bước đi vòng quanh cung điện, dò xét từng chút một, lấy manh mối tìm được, ghép lại đưa ra kết quả.

Cung điện này quá rộng, Tiên Anh Minh đi rất lâu mới được hơi phân nửa đường tròn cung điện, bắt đầu có dấu hiệu mỏi chân, cố gắng điều tiết hơi thở.

“Gì mà rộng vậy trời, đi hết chắc lăn ra c·hết vì kiệt sức mất.” Nhìn thấy được mình mới đi được nửa, hắn phàn nàn nói: “Nếu có chiếc xe đạp thì hay biết mấy, đỡ phải đi bộ cho mỏi chân.”

Câu nói vừa dứt, điều kinh ngạc xảy ra, trước mắt hắn bất thình lình xuất hiện một chiếc xe đạp, giống hệt xe đạp của nhà hắn.

Tiên Anh Minh đứng nhìn, cả người ngơ ngác, giật mình theo bản năng kinh hô một câu:

“Cái này!”

“Chẳng phải mình vừa cầu có một chiếc xe đạp sao” Tiên Anh Minh nhếch môi nở một nụ cười khó hiểu, khuôn mặt bối rối, không biết chuyện gì xảy ra.

“Mình nói cần một chiếc xe đạp, một chiếc xe đạp bỗng xuất hiện, chẳng phải nói nơi đây giống như cây đèn thần hay rồng thần bên trong mấy bộ phim hoạt hình sao?” Tiên Anh Minh suy đoán, đưa ra lý do chiếc xe đạp xuất hiện.

Đây là đặc quyền của kẻ bị đưa đến đây ha.

Tiên Anh Minh âm thầm nắm tay, đưa ra quyết định thử nghiệm, ngữ khí bình tĩnh nói ra khẩn cầu của mình:

“Tôi cần một chiếc xe đạp.”

Tiếng nói vừa dứt, không một chiếc xe đạp nào xuất hiện, làm hắn khó hiểu, lần nữa rơi vào trầm tư.

“Sao lại không được? Hay do mình chỉ một lần khẩn cầu?” Tiên Anh Minh co mày thấy khả năng này rất là khả thi, mặc dù trong lòng vẫn còn mong không thuộc về khả năng này.

Hắn rất thích thú mấy chuyện cầu ước, nếu hạn chế một lần mà hắn đã dùng rồi thì thật đáng tiếc mà.

Nhớ lại lúc mình nói cần chiếc xe đạp, trong đầu hắn cùng nghĩ đến chuyện đó, lần thử nghiệm hắn chỉ nói ra, trong đầu không nghĩ gì.

Tiên Anh Minh đôi mắt sáng lên, tìm thấy manh mối, lần nữa thử nghiệm, một ý niệm trong đầu “một chiếc xe đạp xuất hiện trước mặt mình”.

Ý niệm vừa dứt, đúng như suy đoán một chiếc xe đạp hiện lên trong tầm mắt hắn, Tiên Anh Minh vui sướng cười hahaha nói:

“Thật sự chiếc xe đạp xuất hiện khi mình nghĩ muốn cần đến nó.”

“Nó giống như nơi này làm theo ý mình....” Tiên Anh Minh thân thể run nhẹ, cảm xúc hưng phấn gật... gật đầu, đôi môi khéo lên nụ cười rực rỡ nói tiếp: “Phải nói giống như mình là chủ nhân nơi đây.”