Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hạt Giống Vũ Trụ

Chương 38: Chờ đợi cơ hội




Chương 38: Chờ đợi cơ hội

Trong căn phòng khá nhỏ, ở giữa căn phòng để một chiếc ghế gỗ bốn chân, một thân ảnh ngồi trên chiếc ghế, hai tay bị đưa về sau, buộc chặt lại nhau.



Tiên Anh Minh, hắn bị kẻ siêu phàm Dung Vũ đưa về căn chung cư, bị trói nhốt, b·ất t·ỉnh ngồi trên chiếc ghế. Tấm băng trên đầu đã không còn nữa, hiện ra viên đá quý thần bí, được gắn ở giữa trán.



Cạch!



Cánh cửa gỗ mở ra, hai thân ảnh đi vào trong, là Kiên Trung và Dung Vũ, bọn chúng như cũ mặc trên mộ bộ vest đen, rất lịch lãm.



Kiên Trung liếc toàn thân Tiên Anh Minh một lượt, con mắt dừng lại chăm chú tới viên đá quý, ánh mắt si mê, hiện ra một điểm dục vọng chưa được bao lâu thì dập tắt, trở lại bình thường, quay đầu hướng Dung Vũ, cười nói:



“Thằng nhóc thật sự bị b·ất t·ỉnh trên đường, chứ không phải ngươi đánh nó, trả thù khi bị nó đánh sao?”



Dung Vũ bật cười, lắc nhẹ đầu, ngữ khí bình thản nói ra:



“Tao đâu có chấp con nít. Nếu tao trong tình thế như thằng bé, tao sợ còn không đủ bình tĩnh để hành động, thay vào đó là chạy thụt mạng rồi.”



Kiên Trung gật đầu tán đồng với ý kiến của Dung Vũ, quay lại nhìn Tiên Anh Minh, ánh mắt sâu lắng quan sát ba giây, cười cười nói:



“Thằng bé cũng không phải dạng vừa đâu. Lần đầu ta gặp nó, còn bị lừa qua mặt mà.”



Kiên Trung, ánh mắt đánh giá Tiên Anh Minh, thích thú nói ra:



“Ngươi nói thằng bé là kẻ được chọn sao?”



“Ta đoán là như vậy...” Dung Vũ gật đầu xác nhận, bổ sung: “Khi tao nói nó là kẻ được chọn, thằng bé còn không xuất hiện điểm rung động nào về lời của tao, không giống như lần đầu nghe, mà rất bình tĩnh, tựa như đã quen thuộc ba từ đó vậy, còn hỏi lại tổ chức ta có bao nhiêu kẻ được chọn.”



Kiên Trung trầm ngâm suy nghĩ vấn đề nào đó, lại mở miệng hỏi tiếp:



“Thằng bé nó trông thấy ngươi ở dạng tàng hình là năng lực của nó hay do viên đá thần bí trên trán?”



Dung Vũ lắc đầu, thản nhiên nói ra:



“Cái này ta không biết, nhưng khi ta bị phát hiện do quá bất ngờ bị lực lượng tác động lên, đã bất cẩn kêu lên một tiếng. Cũng khả năng từ âm thanh của ta, thằng bé biết được có người theo dõi, xác định được vị trí ta đứng.”



Kiên Trung lắc đầu, ngay lập tức phản bác lời suy nghĩ của Dung Vũ:





“Thằng bé phát hiện ra ngươi là do năng lực của nó hoặc từ viên đá. Ngươi kêu rên một tiếng, nếu là người bình thường, không ở trạng thái cảnh giác, thì sẽ không để tâm đến tiếng kêu đó, coi là nghe nhầm hay âm thanh v·a c·hạm đồ vật.



Còn là một người luôn cẩn thận xung quanh mình thì khác, hơn hết là sở hữu một thứ giúp kẻ đó phát hiện ra người đến gần mình. Và thằng bé chính là người thứ hai.”



Dung Vũ cúi đầu trầm tư vài giây, ngẩng đầu tán thành mạch nghĩ của Kiên Trung, lại mở miệng hỏi:



“Trường hợp thằng bé là kẻ được chọn, thì nó sở hữu năng lực chức vị gì, có thể nhìn xuyên thấu tàng hình của tao.”



Kiên Trung lắc đầu thở dài nói ra:



“Ta không biết, nhưng chắc chắn chức vị của nó thuộc dạng khắc chế, chức vị “Kẻ trộm” của ngươi.”



Kiên Trung quay người hướng Dung vũ, có chút nghi vấn hỏi:



“Ngươi có nói, lúc thằng bé đánh ngươi, dáng dấp nó thể hiện rất giống huyền thoại võ thuật Lý Tiểu Long sao?”



Dung Vũ gật đầu xác nhận.



Kiên Trung thấy thế, đưa tay xoa cằm của mình, đưa ra một phân tích:



“Lúc đầu ta tiếp xúc với thằng bé, từng hỏi qua sở thích của nó qua cô em gái, biết được thằng bé không có sở thích hay hứng thú nào liên quan đến võ thuật cả.



Qua lời ngươi nói, ta có một suy đoán về chức vị của thằng bé, chức vị có liên quan đến võ thuật, cũng không phải, chức vị hẳn có năng lực liên quan đến sao chép thì đúng hơn.”



“Từ đâu mà ngươi có suy đoán như vậy?” Dung Vũ thắc mắc.



Kiên Trung chưa vội trả lời, ánh mắt sâu thẳm ngắm nhìn Tiên Anh Minh, nở nụ cười nhẹ, bắt đầu giải thích:



“Tia sáng từ vũ trụ bay về trái đất là tám ngày, thằng bé dung nhập viên đá được tám ngày, từ viên đá trở thành kẻ được chọn ít nhất phải ba tới bốn ngày.



Bởi vì qua việc theo dõi, chúng ta biết được thằng bé là một người cẩn thận, nó sẽ không ngu ngốc trở thành kẻ được chọn ngay, khi không tìm hiểu ra sự nguy hiểm của năng lực khi bị cắn lại.



Ở thời gian đó, việc nó là chức vị liên quan đến võ thuật, cũng không thể học một cách giống được. Chức vị chỉ ban cho năng lực thay đổi trong cơ thể, từ đó việc chức vị liên quan đến võ thuật, thì suy ra sự thay đổi sẽ liên quan đến cơ bắp hay xương.



Còn để ba hay bốn ngày, lại học được cách đánh của huyền thoại Lý Tiểu Long chỉ có là sao chép mà thôi.”





Dung Vũ nghe vậy cũng có lý, gật đầu rơi vào suy nghĩ.



Kiên Trung bước đến trước người Tiên Anh Minh, đưa tay bóp đôi má, đưa hai khuôn mặt đối diện nhau, ngữ khí nhẹ nhàng nói ra:



“Này nhóc, không biết nhóc có thật là b·ất t·ỉnh hay giả b·ất t·ỉnh vậy. Có thể mở miệng nói cho chú biết được không?”



Kiên Trung cầm đôi tay của Tiên Anh Minh lên, sờ nhẹ lên lòng tay, vuốt chậm dần lên tới khuỷu tay, chẹp miệng một cái, ngữ khí êm dịu nói ra:



“Làn da này... Thật làm ta hoài niệm đến mình lâu lắm rồi không làm chuyện đó với một chàng trai trẻ, khiến cho ta ham muốn bây giờ thật khó kiềm chế mà.”



Kiên Trung ánh mắt chăm chú nhìn Tiên Anh Minh, đôi tay vẫn sờ soạng, bấm lên cổ tay, rồi thẳng người xoay hướng Dung Vũ, nói:



“Thằng bé đúng là b·ất t·ỉnh.”



“Thật sao?” Dung Vũ hỏi lại cho chắc.



Kiên Trung gật đầu theo một tiếng “Ừ” cùng Dung Vũ ra khỏi căn phòng.



Không gian căn phòng trở lại yên tĩnh. Bên ngoài cánh cửa, Dung Vũ đóng khóa cửa phòng lại, quay người nhìn Kiên Trung, nghi hoặc hỏi:



“Làm việc với ngươi lâu như vậy, tao không biết ngươi thích con trai đấy.”



Kiên Anh Minh không giải thích về sở thích của mình, cười cười nói ra:



‘‘Ngươi đoán xem.”



Dung Vũ lắc đầu, lại nói:



“Nhưng ít ra tao biết lời nói trước của ngươi không phải là đúng thật 100%.”



Kiên Trung gật đầu, đôi môi nhếch lên nụ cười âm hiểm, bước ra nhà khách, vừa đi vừa nói ra:



“Ừ, thằng bé không có b·ất t·ỉnh, nó như cũ lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng ta từ đầu.”





Dung Vũ đi theo, không quá ngạc nhiên, tựa như đã quen rồi, chỉ hiếu kỳ hỏi:



“Tại sao ngươi xác nhận như vậy.”



Kiên Trung ngồi xuống ghế sofa, tựa lưng về sau, đôi chân bắt chéo, tay trái xoa nhẹ chiếc cằm, cười nói:



“Ta kiểm tra mạch máu của thằng bé, cố gắng nói ra những điều kinh tởm nhất mà một người con trai đích thực không bao giờ muốn nghĩ tới, rất sợ hãi điều đó.



Ngươi biết đấy, ta cảm nhận được mạch máu thằng bé đang lưu thông rất nhanh qua lời nói biến thái của ta. Cảm xúc thằng bé ta cảm nhận được từ người nó là đang sợ hãi và lo lắng.”



Dung Vũ gật đầu, ánh mắt kh·iếp sợ, bái phục nhìn Kiên Trung, cười cười nói:



“Người xưa có câu ‘Không nghe thì không sợ’.”



...



Tiên Anh Minh ngồi trên chiếc ghế, thật sự như lời của Kiên Trung, hắn vốn dĩ tỉnh táo, chứ không có b·ất t·ỉnh, vì thế cuộc trò chuyện của hai người siêu phàm lúc nãy hắn đều nghe rõ từng câu một, nội tâm sinh ra sợ hãi trước suy luận của kẻ siêu phàm tên Kiên Trung.



Trên đường bị mang về chung cư, hắn từng hỏi qua tại sao biết hắn có vấn đề mà theo dõi, và từ người đàn ông tên Dung Vũ, biết được là do kẻ siêu phàm Kiên Trung sai cử.



Tên đó đã cẩn thận, không bỏ sót một trường hợp nào, suy đoán ra việc hắn có thể đã nói dối, rồi sai một người theo dõi 24/24h.



Bây giờ, hắn lại chính thức chứng kiến khả năng suy luận của người này, mới biết được kẻ này đáng sợ như nào.



Đấu một kẻ có sức mạnh thể chất không quá đáng sợ bằng đấu với một kẻ có trí tuệ cả. Bạn có thể thắng qua kẻ mạnh thể chất bằng nhiều cách, nhưng không thể thắng với kẻ có trí tuệ, nếu không đủ thông minh.



Tiên Anh Minh từ lúc b·ị b·ắt, đã ngay lập tức nghĩ cách chạy trốn. Một cuộc chạy trốn không lộ ra một điểm sơ hở nào. Chỉ cần lộ ra chắc chắn sẽ bị kẻ kia tóm được, thì cho dù chạy được, cũng không tránh được bọn chúng mang gia đình ra uy h·iếp.



Nhưng làm sao để chạy trốn khỏi một kẻ thông minh như vậy, hắn chưa tự tin lắm, may mắn thay vẫn có thông tin có ích, giúp hắn tự tin hơn.

Thông tin hắn lấy từ kẻ siêu phàm Dung Vũ, là ngoài tổ chức bọn hắn tìm mình ra, thì còn tổ chức khác nữa.



Với thời hạn ra vào không gian thần bí chỉ còn vài tiếng nữa, thì hắn đã nghĩ ra một cách rất hay, kết hợp với thông tin trên, khó thể lộ ra được điểm đáng ngờ nào.



Kẻ siêu phàm Kiên Trung, cho dù đã đoán được hơn nữa năng lực của chức vị “diễn viên’ sau cùng cũng không phải tất cả, vì năng lực hắn là “diễn” chứ không phải là “sao chép”.



Hắn sẽ dùng đúng như tên của chức vị, diễn một vở kịch, một vở kịch hoàn hảo, trong đó hắn là diễn viên, còn những kẻ kia là khán giả. Vở kịch sẽ được bắt đầu khi thời hạn ra vào không gian làm lại.



Tiên Anh Minh đưa ý thức trở nên mơ hồ, đưa vào trạng thái thanh thản, chìm vào giấc ngủ, chuẩn bị một tinh thần thoải mái cho sáng sớm hôm sau.