Chương 37: Bị bắt.
Tiên Anh Minh đi trên chiếc xe đạp ở con đường vắng đi về nhà. Hắn hiện giờ vừa đi mua sắm ít đồ vật cá nhân vào lúc khuya.
Tối hôm qua đến giờ, quanh khu nhà hắn được công an qua lại rất nhiều, khiến cho lũ siêu phàm phải ẩn mình đi, không còn xuất hiện nữa, làm hắn tinh thần thả lỏng, cả người nhẹ nhõm, coi như chưa có nguy hiểm gì.
Tiên Anh Minh đi vào một con hẻm nhỏ, con hẻm là đường tắt đi về nhà. Đột nhiên khung cảnh xung quanh xuất hiện nhiều đường sáng nhiều sắc.
Có siêu phàm giả ở trước mặt mình! Tên đó ở đâu?... Tiên Anh Minh bất ngờ, khựng xe lại, lại đạp tiếp, ánh mắt thông qua kính râm, dò xét xung quanh, trong lòng căng thẳng và cảnh giác.
Bánh xe lăn chưa được một mét, một tiếng “Khự” truyền tới phía bên trái. Tiên Anh Minh n·hạy c·ảm âm thanh, đảo mắt về phía phát ra tiếng kêu.
Đây...
Tiên Anh Minh trợn mắt kinh ngạc, không thể tin được những gì mình thấy. Trước mặt không có một hình bóng nào, nhưng vẫn có thể nhìn được dòng tạp chất tím đen ở trong một khoảng trống.
Người vô hình!... Tiên Anh Minh ngay lập tức đưa ra một suy đoán, sau đó rơi vào trạng thái r·ối l·oạn.
Lũ khốn kiếp này, bám dai thật sự, vẫn không buông tha cho mình.
Mình đã bị nhận ra rồi, nên làm thế nào đây?
Chạy sao? Không thể, còn con bé ở nhà, bọn chúng sẽ nhắm đến con bé mất.
Chẳng lẽ mình tự thú? Không được! Vậy làm sao?
Tiên Anh Minh đầu óc r·ối l·oạn, đột nhiên nghĩ tới tên siêu phàm đang ở tư thế quỳ gối, đang tình trạng “Sơ hở” không nghĩ nhiều, hắn nhảy ra khỏi xe, bước chân lao nhanh tới vị trí tàng hình của tên siêu phàm.
Từ tối qua đến sáng nay, hắn đã xem rất nhiều bộ phim võ thuật, ghi nhớ từng hành động của nhân vật bên trong, củng cố cho mình năng lực bảo vệ bản thân, khi rơi vào tình huống nguy hiểm, như lúc này.
Tiên Anh Minh trong đầu lóe lên một siêu sao võ thuật “Lý Tiểu Long” năng lực “diễn viên” tác động, thân ảnh “Lý Tiểu Long” như nhập vào người hắn, lấy chân trái làm trụ, nghiêng người lấy đà, tung một cú đá ngang tới phần đầu tên siêu phàm, miệng cùng hô lên một câu:
“Hu cha!”
Cú sút chân phải của Tiên Anh Minh chạm vào một làn da thịt, tới khung xương đầu trong vô hình. Cú sút mạnh mẽ đá đầu tên siêu phàm đập mạnh xuống đất, kêu lên một tiếng đau đớn:
“AAA!”
Không dừng lại, Tiên Anh Minh theo quả cầu linh hồn, tung xuống một cú đấm võ môn “Triệt quyền đạo” “Bụp!” tiếng kêu thảm thiết trong khoảng trống vang to.
Tiên Anh Minh tung một quyền bằng tay trái xuống một lần nữa, rồi bật lùi về sau, bước chân nhảy bằng đầu, nhẹ nhàng như lông vũ, giơ chân phải về sau lấy đà, miệng kêu lên “ AAA, Hu cha!” cùng đó cú sút trời giáng thẳng vào người kẻ siêu phàm.
Hắn không dám sút vào đầu tên đó nữa, sợ rằng cú đá quá mạnh sẽ gây lên t·ử v·ong, đen xui lại trở thành “kẻ g·iết người” mà hắn không muốn như thế.
Tiên Anh Minh bật lùi về sau một bước, lại sút một lần nữa, mới lùi lại, giữa một khoảng cách ngắn với tên siêu phàm, chờ đợi tên đó hiện hình.
Cũng may hẻm này vắng nhà, tiếng kêu đau đớn từ kẻ siêu phàm gải không gây lên chú ý một ai hết.
Năm giây khi Tiên Anh Minh dừng lại, vị trí tiếng kêu, lờ mờ ra một thân ảnh, một người đàn ông mặc một set vest, đôi mắt nhíu chặt, miệng chảy ra nhiều máu tươi, đẫm đỏ cả đôi môi, hai tay ôm đầu kêu gào.
Không biết kẻ này chức vị gì mà khiến thân hình tàng hình được... Tiên Anh Minh hiếu kỳ nhìn kẻ siêu phàm, tinh thần vẫn cảnh giác, sợ điều ngoài ý muốn xảy ra.
Hình bóng kẻ siêu phàm hiện rõ, chính là người đàn ông được người siêu phàm Kiên Trung sai cử theo dõi Tiên Anh Minh, Dung Vũ.
Hơn một ngày, hắn chỉ theo dõi Tiên Anh Minh ở khoảng cách xa, nên dẫn đến không tác động đến viên đá, nhưng tối nay, theo chân Tiên Anh Minh đi về, lại vào ngay hẻm nhỏ, đành phải tiến sát, ai ngờ rằng thằng nhóc lại tỏa ra một lực lượng khiến hắn quỳ gối.
Tâm trí hắn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, khi xác nhận được suy đoán tên Kiên Trung là đúng, thằng bé nói dối. Vốn định đợi lực lượng biến mất, rồi bắt thằng bé về.
Nhưng một điều, chính hắn không thể tin được, mình ở trong trạng thái tàng hình lại bị phát hiện, còn bị thằng nhóc đánh lên người.
Hắn bị lực lượng tác động lên, đã khiến thân thể trở nên yếu ớt hơn bình thường. Thân thể yếu ớt, lại còn mất phòng vệ, giờ đây bị đá cùng với đấm lên đầu, đã khiến đầu óc choáng váng.
Dung Vũ úp nghiêng mặt xuống đất, đôi mắt yếu ớt nhìn Tiên Anh Minh, nở nụ cười gằn, ngữ khí bình tĩnh nói ra:
“Không ngờ nhóc cũng là ‘Kẻ được chọn’ là do vật kia ban tặng sao?”
Kẻ được chọn? Cách xưng hô những kẻ siêu phàm ở trái đất sao?... Tiên Anh Minh ngạc nhiên qua lời Dung Vũ.
Hắn đứng im một chỗ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dung Vũ nằm dưới đất, không trả lời, ngữ khí lạnh nhạt nói ra:
“Tổ chức ngươi có bao nhiêu người là siêu... à, kẻ được chọn. Các ngươi theo dõi ta làm gì. Nếu ngươi không nói...”
Tiên Anh Minh nhếch môi, nở nụ cười băng lãnh, nham hiểm bổ sung tiếp:
“Thì hôm nay đừng hòng sống rời ở đây.”
Hắn muốn dọa người siêu phàm này, lấy thông tin mình cần, chuẩn bị đường lui sau này.
Còn kẻ siêu phàm này, hắn chưa biết làm thế nào. Thả thì không được, g·iết lại càng không thể..
Dung Vũ nằm im dưới đất, cười khà khà, giọng điệu khiêu khích nói ra:
“Tổ chức ta như nào sao? Nhóc không tưởng tượng được đâu, cho dù nhóc là kẻ được chọn thì thế nào? Cũng như trựng chọi với đá vậy, hãy theo ta đi về tổ chức, nói hết những thứ mình biết và còn cả vật đó nữa.
Nếu không đừng mong người thân bên cạnh mình an toàn, khà khà...”
Tiên Anh Minh nghe được lời đe dọa người thân mình, nổi nóng, lần nữa nhập vai “Lý Tiểu Long” bước tới tung một cú đá thẳng vào bụng Dung Vũ, trầm giọng nói ra:
“Ngươi muốn đe dọa ta. Ngươi muốn c·hết sao!”
Dung Vũ ôm bụng kêu đau một tiếng, không tức giận, tiếp tục cười, mở to mắt quay về Tiên Anh Minh, khuyên bảo:
“Đó là sự thật, ta được cử theo dõi nhóc, giờ ta m·ất t·ích, chắc chắn tổ chức sẽ biết được và nhóc cùng gia đình sẽ gặp nguy hiểm, cuối cùng sẽ b·ị b·ắt đi và thẩm vấn.
Nhóc hãy theo ta về tổ chức, để không gây nguy hiểm cho gia đình. Đồ vật đó không phải người như nhóc có thể sở hữu được đâu.”
Đúng vậy, mình đã không còn đường lui nữa, chẳng lẽ lên... Tiên Anh Minh đang lo lắng suy nghĩ, đột nhiên thân thể mất hết sức lực, ngã gục ra đất.
Nguyền rủa! Tại sao lại là lúc này... Tiên Anh Minh như một người liệt, nằm ở dưới đất không thể cử động.
“Nhóc bị năng lực cắn trả sao? Giờ nhóc đã không còn lựa chọn nữa” Dung Vũ thừa cơ Tiên Anh Minh bị nguyền rủa phát tác, chậm rãi nhấc người dậy, bẻ cổ một phát, cười cười bước chậm tới chỗ Tiên Anh Minh.
Khốn kiếp! Con lợn nhựa nguyền rủa!
Sao mình lại đen đủi như vậy chứ! Tại sao...
Tiên Anh Minh gào thét trong lòng, tuyệt vọng cố gắng cựa quậy thân thể, nhưng làm cách nào cũng không được.
Dung Vũ đứng trước người Tiên Anh Minh, khẽ cười, nói ra một câu “Đi thôi” nhấc Tiên Anh Minh lên và biến mất tại chỗ.
...
12 giờ đêm, Linh Anh sốt ruột lo lắng, cầm trên tay chiếc điện thoại, đang gọi với một số điện thoại được đặt tên “Mẹ yêu” giọng nói sợ hãi:
“Làm thế nào đây mẹ.”
Chiếc điện thoại phát ra tiếng nói từ đầu bên kia cuộc gọi, trấn an tinh thần Linh Anh:
“Đừng lo lắng, mẹ đã gọi bác Tương đi tìm kiếm anh con rồi, nếu vượt qua 12h, thì sẽ báo công an.
Con cứ ngồi ở trong nhà, chờ xem anh con có về không cũng không mở cửa cho bất cứ ai trừ bác Tương, nhớ chưa.”
“Dạ vâng.” Linh Anh gật đầu, nói ra.
Giọng nói bên kia tiếp tục vang lên:
“Thôi con nghỉ ngơi đi, để mẹ gọi điện nói chuyện với bác Tương.”
“Dạ vâng, con chào mẹ” Linh Anh cúp máy xuống bước ra ghế sofa, ngồi xuống, nhắm mắt lại, hai tay nắm với nhau, đặt lên ngực, thấp giọng nói ra:
“Mong anh Minh không bị gì...”
Cô đang rất hoảng loạn khi biết anh trai mình đi mua đồ chưa về. Bên tối anh Minh có nói đi ra ngoài mua ít đồ rồi về, còn cô thì đi lên phòng ngủ trước, đến khi gần 12h đêm, cô dậy đi uống nước, thấy điện bên dưới nhà vẫn mở, cứ nghĩ là anh Minh ở dưới.
Cho đến lúc xuống nhà, cô mới phát hiện ra không có ai ở dưới, nghĩ anh Minh đi ngủ quên tắt điện, có chút bực tức đi về phòng thấy cửa phòng anh Minh chưa đóng, tưởng anh ấy vẫn chưa ngủ, định vội nhắc nhở anh vài câu về vấn đề để điện.
Cô bước tới vào phòng anh Minh, thấy trong phòng không có ai, cảm giác có điều không ổn, vội gọi điện cho anh ấy vài cuộc, nhưng cuối cùng không ai bắt máy, làm cô sợ hãi, lo lắng gọi cho bố mẹ.