Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hạt Giống Vũ Trụ

Chương 36: Bị để ý




Chương 36: Bị để ý

Tiên Anh Minh xuất hiện ở căn phòng mình, đôi hàng mi kéo lên, ánh mắt ngay lập tức nhìn về chiếc đồng hồ, lầm bầm nói ra:



“8 giờ tối rồi sao.”



Hắn với tay cầm chiếc điện thoại trên bàn, nhét vào túi quần, xoay người cất bước ra khỏi phòng.



Tiên Anh Minh bước chậm rãi ra cầu thang, bỗng nhiên hai tiếng nói truyền từ dưới nhà khiến hắn khựng lại, đứng im tại chỗ, nhíu mày, thấp giọng nói ra:



“Ai bên dưới?”



Bố mẹ tận bốn hôm nữa mới quay về, vậy ai bên dưới đang nói chuyện với Linh Anh?



Sao con bé dám cho người lạ vào nhà.



Tiên Anh Minh bước chân chậm, nhẹ nhàng đi tới bực cầu thang đầu tiên, dừng lại, vẩy tai ra nghe rõ một lần nữa.



“Cháu với Minh, có việc gì cứ...”



Bác Tương bên cạnh?



Tiên Anh Minh nghe ra giọng nói quen thuộc, nét mặt thư giãn ra, cả người nhẹ nhõm, bình tĩnh bước chậm xuống nhà.



Bác Tương là người hàng xóm bên cạnh nhà, một người thường hay giúp đỡ hai anh em, nhất là khi bố mẹ đi vắng, nên hai anh em hắn không có bài xích bác Tương.



Tiên Anh Minh bước gần nửa cầu thang, đưa mắt nhìn xuống gian khách, thì cả người lặng thinh, nhãn quang rung động, co rút lại, kinh hoảng nhìn dưới nhà khách.



Một tên trong lũ siêu phàm giả! Sao tên đó lại ở đây? Cùng với bác Tương. Không lẽ... Tiên Anh Minh hốt hoảng, lo lắng, sinh ra sợ hãi, tinh thần khó có thể bình tĩnh được.



Dưới nhà khách, một chiếc ghế sofa dài, được ngồi lên bởi hai người đàn ông, trong đó có một người đã vào giai đoạn tuổi xế chiều.



Người đàn ông tuổi xế chiều, thân hình to béo, sở hữu chiếc bụng bia dễ thấy, mặc một chiếc áo ba lỗ, ngồi bên cạnh là một người đàn ông mặc một bộ vest đen, khuôn mặt chững chạc, ngồi dựa vào lưng ghế, chân phải bắt chéo, nở nụ cười thiện cảm.



Việc Tiên Anh Minh đi xuống cầu thang, đã không giấu được người đàn ông mặc bộ vest. Hắn ta ngửa mặt lên, ánh mắt đối diện Tiên Anh Minh, khẽ cười, gật nhẹ đầu một cái, mang cho người ta cảm giác thân thích.



Hành động của người đàn ông gây chú ý tới người đàn ông tuổi xế chiều bên cạnh với cô bé Linh Anh ngồi đối diện, được ngăn cách bởi chiếc bàn kính.



Người đàn ông tuổi xế chiều, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiên Anh Minh, gọi bảo:



“Minh xuống đây có chuyện này liên quan đến cháu.”



Linh Anh xoay người, đưa ánh mắt lên cầu thang, cười cười nói:



“Xuống đây anh Minh, vừa hay em định lên gọi anh dậy.”



Tiên Anh Minh khi thấy người đàn ông mặc vest ngẩng đầu nhìn mình, không nghĩ nhiều dùng năng lực “diễn viên” hóa thân thành hắn của ngày hôm qua.



Tiên Anh Minh ngày hôm qua, luôn ở trong trạng thái bình tĩnh, tinh thần ổn định, vừa hợp để dùng trong tình huống này.



Khuôn mặt hắn tự nhiên, như không có gì bất ngờ, thay vào đó hiếu kỳ của một con người bình thường, khi gặp người lạ trong nhà mình.



“Vâng” hắn gật đầu đáp lại bác Tương, người đàn ông tuổi xế chiều, cất bước đi xuống.



Trên đường đi, hắn đưa tay lên úp vào mặt, nhắm mắt lại, khuôn miệng há to giả vờ ngáp ngủ một cái. Con tay giữa chạm vào viên đá. Trong đầu ý niệm không cho con mắt biến hóa.



Người đàn ông mặc bộ vest chính là một siêu phàm giả, nếu bị hắn nhìn thấy, viên đá rung động biến sắc con mắt, tỏa ra lực lượng làm cho siêu phàm giả bị nhìn trúng, chấn động quỳ lạy.



Bây giờ tình thế đã không thể tránh khỏi, chỉ có thể tác động lên viên đá khiến cho nó dừng lại.



Con ngươi trong màng mắt, đang biến hóa từ màu nâu đen sang màu tím xanh, thì ngừng lại, sau đó trở về ban đầu màu mắt như cũ.



Tiên Anh Minh không biết được không, nhưng vẫn bỏ tay xuống, mở mắt lên, quay người bước đến bộ ghế sofa, nét mặt bình tĩnh nhìn người đàn ông, bác Tương và Linh Anh, ngữ khí bình thản nói ra:





“Có chuyện gì không bác Tương?”



Cũng không phải người này, vậy là ai tỏa khí tức kinh khủng từ trong ngôi nhà sáng nay?... Người đàn ông tập trung dò xét Tiên Anh Minh, không phát hiện ra điều gì, trầm tư suy nghĩ.



Bác Tương hàng xóm, tươi cười, nhìn Tiên Anh Minh, quay mặt hướng người trung niên, giơ tay lịch sự, giới thiệu:



“Minh, đây là Kiên Trung, là một nhân viên công ty Liên Hợp Bảo Tồn.”



Người đàn ông Kiên Trung, mỉm cười, gật đầu với Tiên Anh Minh một cái.



Tiên Anh Minh bình tĩnh quay hướng Kiên Trung, gật đầu lễ phép chào hỏi:



“Chào chú, cháu tên là Tiên Anh Minh, chú có thể gọi cháu là Anh Minh hoặc là Minh.”



“Một cái tên rất hay, ta hân hạnh được làm quen với cháu, Anh Minh” Người đàn ông Kiên Trung, nở nụ cười duyên, chào hỏi lại.



Bác Tương hàng xóm thấy hai người giới thiệu xong, chuẩn bị mở miệng, thì người đàn ông Kiên Trung ngăn lại, ngữ khí nhẹ nhàng nói ra:



“Như giới thiệu vừa xong, chú đến đây muốn gửi lời mời cháu đến công ty Liên Hợp Bảo Tồn làm việc.



Công ty Liên Hợp Bảo Tồn là một công ty chuyên bảo tồn di tích lịch sử thế giới, các chú cần những người chuyên về lịch sử, và qua tìm hiểu các chú biết cháu là một người có năng khiếu với lĩnh vực này, nên muốn mời cháu vào công ty.



Cháu thấy sao?”



Cái gì bảo tồn? Cái gì lịch sử? Muốn theo dõi hay bắt mình, thì kiếm cái cớ hợp lý đi chứ... Tiên Anh Minh trong lòng thổ tào, muốn lên tiếng từ chối, thì bị cô em gái nói trước.



“Ước mơ của anh có vẻ sắp thành hiện thực rồi đó” Linh Anh ánh mắt chúc mừng nhìn anh trai.



Ước mơ của mình?



Tiên Anh Minh lục lọi ký ức, cố gắng tìm tất cả thông tin, cuối cùng nhớ tới vài tháng trước, khi hắn tuyên bố với bố mẹ rằng sẽ không học đại học, mong muốn trở thành một nhà khảo cổ học.



Từ nhỏ Tiên Anh Minh đã thích thú tìm hiểu về lịch sử thế giới, điều đó bố mẹ hay em gái đều biết. Hắn đã lấy lý do muốn đi đâu đi đó tìm hiểu lịch sử, nên không có hướng định học đại học.



Hắn không biết từ chối như nào. Hơn 50% là cô em gái đã kể việc này cho kẻ siêu phàm giả. Giờ đây hắn mà từ chối sẽ sinh nghi, mà đồng ý thì khác gì vào hang cọp đâu.



Linh Anh! Sao em báo thế... Tiên Anh Minh buồn phiền.



Tiên Anh Minh nhập vai mình lúc sở hữu viên đá quý, khuôn mặt biểu hiện ra vui mừng, kích động trong ba giây, hướng ghế trống, ngồi xuống trở lại bình tĩnh, mà trầm tư.





Hắn ngẩng đầu về hướng siêu phàm giả Kiên Trung, không nhanh không chậm nói ra:

“Cháu xin cảm ơn về lời mời của chú, nhưng hiện tại cháu không thể đưa ra câu trả lời được, bởi vì cần phải có ý kiến từ bố mẹ nữa.



Thật sự xin lỗi chú.”



Tiên Anh Minh không đồng ý cũng không từ chối, cố gắng kéo dài thời gian.



Người đàn ông Kiên Trung không tỏ ra thất vọng gì, gật đầu một cái, cầm từ người ra một tấm thiệp đặt lên bàn, ngữ khí nhẹ nhàng nói:



“Chú tôn trọng ý kiến từ cháu, đây là tấm thiệp của chú, hãy hỏi kỹ bố mẹ rồi liên lạc qua nó, cho chú biết đáp án của cháu.”



“Dạ vâng” Tiên Anh Minh lễ phép gật đầu.



“Ừ, cảm ơn cháu đã dành thời gian cho chú” Người đàn ông Kiên Trung đứng người dậy, cầm chiếc mũ đen đội lên đầu, nói tiếp: “Đến lúc chú cũng lên rời đi rồi.”



“Vâng, chú đi thong thả” Tiên Anh Minh cùng Linh Anh cùng nói.



Bác Tương hàng xóm dẫn người đàn ông Kiên Trung ra về, hai người bước đi đến cửa chính, thì nghe tiếng gọi của Tiên Anh Minh.





“Bác Tương!”



Bác Tương hàng xóm xoay người, ánh mắt khó hiểu hỏi:



“Sao thế?”



Tiên Anh Minh đứng dậy quay người bước chậm tới ra cửa, liếc nhìn người siêu phàm Kiên Trung như cũ bước chậm rãi ra về, giọng điệu có điểm lo lắng nói ra:



“Sáng hôm nay, nhà cháu có kẻ đột nhập!”



“Kẻ đột nhập!?” Bác Tương hàng xóm mở to mắt sửng sốt thốt lên, Linh Anh ngồi đó cũng tròn mắt kinh ngạc, cô không biết sáng nay nhà mình lại có kẻ lạ vào.



Đàn ông Kiên Trung nghe được câu nói của Tiên Anh Minh thì khựng lại, hơi quay đầu vào sau, lắng nghe. Tiên Anh Minh liếc thấy vậy, ngữ khí như cũ hướng bác Tương nói ra:



“Vâng, tầm lúc 9h sáng, kẻ đó lẻn vào nhà cháu, thì bị cháu phát hiện, giật mình chạy ra, hơn hết năm hôm trước, cháu thấy hắn còn lảng vảng gần nhà cháu với nhà bác.”



“Kẻ đó rất là tinh khôn nha, không biết lẻn vào đằng nào, mà né hết tầm nhìn camera.



Cháu hiện rất lo lắng, chẳng may kẻ đó lại đột nhập lần nữa và mang thành ý xấu, thì...” Tiên Anh Minh dừng câu nói, tỏ ra có chút lo âu, sợ sệt.



“Đúng rồi, gần đây cháu cũng thấy có người lạ lén la lén lút gần nhà cháu nữa.” Linh Anh nhớ ra điều gì, vội nói lên.



Bác Tương hàng xóm trầm tư vài giây, rồi mở miệng trấn an hai người:



“Được rồi, như vậy đi, hai cháu cứ yên tâm ở trong nhà, tý bác về gọi cho tổ lượng dân phố hoặc công an phường đến dò xét, kiểm tra đêm nay, xem có kẻ lạ mặt mang ý xấu ở khu này không?”



“Dạ vâng, cháu cảm ơn bác” Linh Anh lễ phép nói.



“Ừ, hai đứa đóng cửa cẩn thận vào, có ai gọi ngoài bác ra, thì không được mở đâu đấy, thôi hai đứa chuẩn bị đóng cửa mà đi ngủ.” Bác Tương hàng xóm dặn dò cẩn thận rồi cùng đàn ông Kiên Trung ra về.



Tiên Anh Minh theo họ đóng khép khóa cổng lại, ánh mắt chăm chú nhìn bóng dáng người siêu phàm kia ra về, thì thầm nói ra một câu, rồi xoay người vào nhà:



“Mong là có hiệu quả.”



...



Trong một căn chung cư, ở gian khách, có bốn người mặc bộ vest đen ngồi xung quanh bộ ghế sofa. Trong đó một thân ảnh quen thuộc, là người đàn ông Kiên Trung, người chào mời Tiên Anh Minh vào công ty Liên Hợp Bảo Tồn.



Một người đàn ông ngồi đưa lưng về chiếc tivi, giọng nói trầm, hướng Kiên Trung nói:



“Thế nào rồi?”



Kiên Trung lắc đầu, hơi tựa lưng về sau, ngữ khí bình thản nói ra:



“Không phát hiện gì hết. Hai đứa nhóc không có điểm khác thường nào hết, đều là người bình thường.”



“Vậy lực lượng bên sáng mà tao phát hiện là ai?” Tiếng nói truyền đến của một người đàn ông khác, hắn trên tay đang vuốt ve một con mèo.



Kiên Trung đưa ánh mắt nhìn về người đàn ông đó, hỏi:



“Long, lực lượng thần bí tác động lên ngươi lúc mấy giờ?”



“Hả? Sao ngươi hỏi vậy?” Long ngừng vuốt ve con mèo, ngẩng đầu lên khó hiểu nhìn về Kiên Trung.



Kiên Trung không trả lời, nhàn nhạt nói một câu:



“Ngươi cứ trả lời đi.”



Long trầm ngâm một trận, rồi chậm rãi nói ra một đáp án:



“8h50 gì đó.”





“Sao thế? Có manh mối gì sao?” Người đàn ông đưa lưng về chiếc tivi hướng Kiên Trung hỏi.



Kiên Trung vẫn không trả lời, cũng hướng lại người đàn ông đó, hỏi lại:



“Ngoài chúng ta ra, thì còn tổ chức nào nhúng vào việc này không?”



“Tổ chức ‘Cúng Sinh’ và tổ chức ‘Thiên Thụ’” Người đàn ông không mất bao lâu trả lời Kiên Trung.



Kiên Trung ngửa đầu về sau vài giây, mở miệng nói:



“Ta nghe thằng bé, người trong ngồi nhà mà phát ra lực lượng thần bí theo như xác nhận của Long, thì hôm nay trong nhà nó có người đột nhập vào, đúng thời gian mà tên Long bị lực lượng thần bí tác động lên.



Hơn hết, năm ngày trước thằng bé còn phát hiện ra có người lảng vảng khu đó.”



“Ta nghĩ rằng lực lượng thần bí phát ra đến từ một thành viên cấp cao trong hai tổ chức đó”



Người đàn ông ngồi trước tivi lại lên tiếng:



“Bọn chúng hành động trước chúng ta một thời gian, có lẽ chúng đã tìm được manh mối gì đó.”



Kiên Trung thẳng người dậy, nở nụ cười nhạt, ngữ khí có điểm vui vẻ nói ra:



“Ta nghĩ thứ mà chúng ta tìm, với hai tổ chức đó tìm đang ở trong những ngôi nhà của khu đó.”



“Manh mối từ đâu, mà ngươi xác nhận như vậy?” Người đàn ông trước tivi, nhíu mày hỏi.



Nụ cười trên đôi môi Kiên Trung tươi hơn, giọng điệu có chút hưng phấn đưa ra suy luận của mình:



“Theo như thằng bé nói, năm ngày trước, đã có người lảng vảng khu đó, khả năng bọn kia đã xác nhận đồ mà chúng ta cần ở mấy khu nhà đó.



Em gái thằng nhóc cũng nói, gần đây có người lạ thường xuất hiện ở trong ba căn nhà trong khu đó. Nói vậy một trong hai tổ chức, bọn chúng đã thu hạn phạm vi lại trong ba căn nhà.



Cuối cùng, một kẻ đột nhập trong một ba căn, có nghĩ bọn chúng xác nhận thứ mình cần ở trong căn nhà hai đứa nhóc, cũng có thể là bọn chúng thu hạn mục tiêu bằng cách kiểm tra từng căn một.”



Đàn ông tên Long, thả chú mèo ra, ngẩng đầu nghi vấn nói ra:



“Kẻ cấp cao đã đột nhập vào căn nhà hai đứa nhóc, đã bị thằng bé phát hiện, sao kẻ đó không g·iết thằng nhóc đó, mà bỏ chạy.



Với cách làm việc của hai tổ chức kia, bọn chúng vốn dĩ rất độc ác rồi”



Kiên Trung chuyển ánh mắt về đàn ông tên Long, cười cười nói:



“Nếu mà g·iết người, thì chắc chắn đưa đến sự chú ý bọn cảnh sát. Một khi cảnh sát nhúng tay vào, mọi việc trở nên rất khó khăn. Nên kẻ đó có lẽ đã tha thứ cho thằng bé, suy nghĩ đến lợi ích lớn hơn.”



Hai người đàn ông nghe suy đoán của Kiên Trung, gật đầu tán đồng, rơi vào trầm tư, thì Kiên Trung lại lên tiếng.



Kiên Trung ánh mắt cười, nụ cười của hắn trở nên âm hiểm, ngữ khí nhẹ nhàng, nhưng rất lạnh lẽo nói ra:



“Cũng có thể là thằng bé nói dối và không có tên đột nhập nào cả. Thằng bé có lẽ sẽ có thông tin về đồ vật chúng ta cần.”



Người đàn ông ngồi trước tivi, hai tay chống vào nhau, cúi người, nhàn nhạt nói một câu:



‘‘Đúng, không thể bài trừ khả năng này.”



“Chính xác...” Long gật đầu tán đồng, lại bổ sung tiếp: “Khó ai có thể cưỡng nổi một vật khủng bố như vậy. Có thể chữa khỏi các bệnh, thì đúng là không phải vật thường.”



Kiên Trung mỉm cười, ánh mắt như một con rắn độc nhìn hai người kia, rồi quay mặt sang hướng người đàn ông ngồi bên cạnh nói:



“Dung Vũ, ngươi hãy theo dõi thằng bé đó, phát hiện kỳ lạ từ nó, không cần chần chừ, bắt lấy mang về đây.”



“Tốt” Người đàn ông từ đầu cuộc trò chuyện chưa nói một câu nào, giờ đây phát ra một từ, rồi thân thể hắn biến mất tại chỗ, như chưa từng xuất hiện.