Chương 35: Thực hiện nghi thức.
Tiên Anh Minh ngồi ở bàn đá, trước mặt trên mặt bàn, đặt đống nguyên liệu chức vị “diễn viên” đã thu thập đầy đủ.
Mọi thứ đều xong xuôi, giờ đây hắn chỉ cần thành thạo vũ đạo nghi thức là bắt đầu thực hiện được.
Tiên Anh Minh cầm phương pháp “diễn viên” trên tay, tập trung xem từng chút một hình ảnh khắc họa điệu nhảy trên tờ giấy.
Giờ đây mới là khó khăn, vất vả, không biết làm sao để nhảy một cách hoàn chỉnh vũ đạo này mà không sai sót. Nếu chuẩn bị tập, thì hoàn thành không khó, chỉ là thời gian đã không còn nhiều.
Tiên Anh Minh trầm tư một hồi, bỗng sáng mắt, nở nụ cười tươi, vô thức gật đầu hai cái, đứng dậy rời khỏi ghế, đứng quay lưng về sau bàn đá, nhìn về khu trống.
Một người giấy mỏng, có cùng kích cỡ với hắn. Không chỉ kích cỡ, mà cả ngoại hình đều y hệt với Tiên Anh Minh, nói không sai khi gọi nó là một cái bóng thứ hai của hắn.
Tiên Anh Minh im lặng xem người giấy diễn hóa trước mặt, gật đầu một cái, ngữ khí vui tươi nói ra:
“Hoàn hảo.”
Hắn là chủ nhân nơi đây, người có quyền năng tối thượng trong không gian, mọi vật đều bị hắn điều khiển. Nhưng hôm nay hắn sẽ khiến cho thứ khác điều khiển mình.
Hắn đưa người giấy dán vào người mình, chuẩn xác từng chi tiết một. Khi thực hiện nghi thức vũ đạo, hắn sẽ điều khiển người giấy nhảy theo vũ đạo trong phương thức, mà người giấy lại điều khiển thân xác mình, giúp hắn hoàn thành vũ đạo nghi thức.
Có thể gọi đây là g·ian l·ận, bạn không trực tiếp nhảy, nhưng vẫn được đánh dấu đã nhảy, nghi thức như cũ vẫn hoàn thành.
Hơn hết, khi thấy cô gái “Công Lý” thực hiện nghi thức, biết được sự kinh khủng ở giai đoạn hai, nếu không có hắn nhanh tay, thì hẳn cô gái “Công Lý” đã thất bại.
Nhưng với người giấy gắn vào mình, chỉ cần điều khiển nó theo ý muốn, thì nghi thức thành công với hắn là chuyện hết sức dễ dàng.
Tiên Anh Minh trong lòng đắc ý.
Trước hết vẫn phải cho người giấy nhảy trước, mô phỏng hoàn thiện điệu nhảy mới bắt đầu thực hiện, tránh cho trường hợp ngoài ý muốn, khi vừa trong quá trình nhảy lại phải vừa mô phỏng điệu nhảy vừa thực hành nó.
Tiên Anh Minh tập trung, cẩn thận xem từng bước nhảy một, cùng lúc, trong đầu hình thành một hình bóng đang nhảy theo.
Người giấy bắt đầu cử động, thân hình uyển chuyển theo vũ đạo mà Tiên Anh Minh truyền vào.
Hơn hai mươi phút, Tiên Anh Minh tỉ mỉ chỉnh sửa vũ đạo cho giống, cố gắng mô phỏng một cách quen thuộc, ghi nhớ từng bước nhảy trong đầu.
Tiên Anh Minh diễn hóa ra một vòng tròn với bán kính hai mét, điều khiển đưa tất cả nguyên liệu vào trong, bước lại gần vòng tròn.
Người giấy đằng xa bay đến, dán lên người Tiên Anh Minh từ sau lưng. Trong hai mươi phút luyện tập, hắn đã từng dung hợp một lần, nhảy thử bảy lần cho quen.
Tiên Anh Minh đưa mũi lên cao, hít một hơi thật sâu, thở nhẹ ra từ miệng, tinh thần thư thái, thân thể thả lỏng mặc kệ cho người giấy điều khiển.
Trước tiên, hắn diễn hóa ra một con dao, đưa lưỡi dao sắc bén đến đầu ngón tay mình, cứa nhẹ một phát, dòng máu đỏ tươi chảy ra ngoài được hai giây, thì v·ết t·hương lành lại, máu cũng đã ngừng chảy.
Thế này chắc là đủ... Tiên Anh Minh liếc giọt máu chảy xuống vòng tròn.
Qua lần quan sát thực hiện nghi thức của cô gái “Công Lý” hắn biết được trước khi thức hiện nghi thức, phải dùng máu của mình làm vật dẫn của mình với vòng tròn nghi thức.
Nghi thức chính thức bắt đầu.
Tiên Anh Minh bước chân phải lên một bước, tạo thế một võ sĩ, siết chặt tay phải thành nắm đấm, húc lên một cái, thu chân phải về vị trí cũ, chân trái theo đó lùi lại một bước, nghiêng người về sau tạo dáng tránh đỡ, tay phải đấm ngang một cú, kết thúc nắm đấm, và trở lại ban đầu, cùng bước lên một bước, hoàn thành điệu nhảy vai diễn võ thuật.
Tiên Anh Minh nhảy tiếp điệu thứ hai, quỳ một chân xuống, cong chân còn lại lên một chút, hơi ngửa mặt, vươn tay cao hơn mặt, đặt cạnh với nhau, giống như đang cầm một hộp kim cương với tư thế cầu hôn bạn gái, khuôn mặt hiện lên nụ cười nhẹ.
Tiên Anh Minh chậm rãi đứng dậy, lấy chân trái làm trụ, xoay người ngược lại, đưa hai tay lên miệng, cúi nhẹ cổ, hóa thành một cô gái với biểu cảm xúc động trong ba giây, sau đó thả hai tay xuống, lấy chân phải làm trụ xoay ngược lại, bước lên một bước, hoàn thành điệu nhảy vai diễn lãng mạn.
Điệu nhảy tiếp theo, Tiên Anh Minh nhấc người thẳng, đứng vững bằng đầu chân, phần đầu nghiêng sang nằm sang phải, đôi tay cong vừa về hai phía, tạo hình dáng một con ma dọa người, miệng mở to ra, lè lưỡi ra ngoài, hai con mắt trợn to.
Cuối cùng phần eo xoay nghiêng nhẹ về đằng trước, rồi trở lại ban đầu, xoay tiếp về đằng sau, lại trở lại ban đầu, rồi đứng trở lại bình thường. Điệu nhảy vai diễn kinh dị kết thúc, bước tiếp.
Tiên Anh Minh thở dài một hơi, điều khiển người giấy nhảy tiếp.
Tiên Anh Minh cúi người, đưa hai tay xòe ra, đặt cạnh hai bên má, nở nụ cười tươi, lắc nhẹ đầu ba lần, trở lại ban đầu, hai con mắt trợn lên, thả lưỡi ra ngoài, giống như một chú hề, vai diễn hoàn thiện, điệu nhảy hài hước đã xong, lại bước lên.
Cái vũ đạo này, vừa dị, vừa khó mà. Đúng là diễn viên... Tiên Anh Minh buồn phiền.
Hắn lần này quỳ cả hai gối xuống, hơi cong người về trước, đôi tay úp lên mặt, đầu hơi gật, tạo hành động đang khóc trong hai giây, rồi đứng chậm dậy, lấy chân phải làm trụ, xoay nghiêng người về sau, quay đầu lại, trong bốn giây, mới xoay người thẳng về đằng trước, bước lên hai bước, rồi ngừng lại hai giây, vai diễn u buồn thành, mới bước lên tiếp một bước.
Cứ như thế hắn tiếp tục nhảy năm điệu nhảy: võ thuật, lãng mạn, hài hước, kinh dị và u buồn theo vòng tròn mới kết thúc nghi thức vũ đạo.
Tiên Anh Minh dừng lại khi nhảy đến vũ đạo lần thứ bốn, chờ đợi giai đoạn hai của nghi thức.
Số nguyên liệu trong vòng tròn bị một lực lượng thần bí tác động lên, chậm rãi phá vỡ cấu tạo bản thân, hóa thành hơi, trộn lẫn với nhau thành một làn hơi vô sắc trong năm giây, từ chất khí chuyển hóa thành một chất lỏng vô sắc, uốn éo như dòng nước bay ra khỏi vòng nghi thức, dung hợp vào làn da Tiên Anh Minh.
Tiên Anh Minh lúc đầu cảm thấy thân thể mát mẻ chưa đầy hai giây, đột nhiên tất cả sức lực biến mất, nhưng do thân xác bị điều khiển bởi người giấy, nên vẫn đứng vững như không có chuyện gì xảy ra.
Cái khỉ gió giai đoạn hai này. Mình mà không bị người giấy điều khiển thì 100% là thất bại rồi. Cái chức vị khốn nạn, nếu không phải tao ăn gian, chắc tao c·hết bởi thất bại nghi thức mất... Tiên Anh Minh ngây người trước giai đoạn hai diễn ra, sau đó nội tâm kinh sợ, trong lòng chửi mắng không thôi.
Mình chọn cái chức vị này, điểm chính là mặt trái nó không quá nguy hiểm, nhưng ai ngờ, khốn nạn, cái nghi thức nó lại đáng sợ, khủng bố như vậy.
Đúng là treo đầu dê, bán thịt chó mà.
Con lợn nhựa nghi thức!
Giai đoạn hai kéo dài mười giây, qua mười giây, sức lực Tiên Anh Minh phục hồi như cũ.
Tiên Anh Minh thở hắt, nhắm mắt lại, suy đoán được giai đoạn hai đã kết thúc, bởi vì làm gì có ai qua được qua trình mất hết sức lực đâu, người ta c·hết khi giai đoạn bắt đầu rồi.
Đúng như hắn suy đoán, giai đoạn thứ hai kết thúc, tiến đến giai đoạn thứ ba, giai đoạn thay đổi.
Sâu bên trong cơ thể hắn, hai đầu phần sụn xương kéo dài ra một khoảng cách nhỏ cùng dây chằng đầu gối cũng kéo dài, giúp thân thể vật động trở nên linh hoạt hơn.
Phần thay đổi không có nhiều, chỉ mất chưa đến ba giây đã kết thúc, đến giai đoạn cuối cùng tôi luyện ra “vật siêu phàm”.
Cả người Tiên Anh Minh từng chỗ tiết ra một giọt máu, bay đến gần ngực, dung hợp tất máu lại với thành một vũng máu, cựa quậy mãnh liệt.
Những giọt máu tiết ra hết, bắt đầu vặn vẹo, kéo dãi bốn phía, từ chất lỏng đặc tính ban đầu của máu, chuyển biến thành một tấm bảng hình vuông bằng chất rắn. Từ tâm bảng xuất hiện một nốt trắng đang điên cuồng phủ tràn cả tấm bảng.
“Vật siêu phàm” đã hoàn thiện, một tấm bảng trắng xóa không một vết nhơ, lơ lửng trước ngực Tiên Anh Minh.
Tiên Anh Minh không biết nghi thức kéo dài bao lâu, nên hắn cứ nhắm mắt chờ đợi hơn một phút, cảm thấy không có gì xảy ra nữa mới lờ mờ mở mắt ra.
Xong rồi sao?... Tiên Anh Minh thầm nghĩ.
Tiên Anh Minh mở mắt ra, đập đầu tiên vào mắt là một tấm bảng trắng trước ngực, lúc đầu còn ngu ngơ vài giây tự hỏi “Cái gì đây” sau khi nhớ lại giải thích từ quý ông “Tự Do” tròn mắt, kích động kinh hô:
“Vật siêu phàm!”
Tiên Anh Minh không còn điều khiển người giấy nữa, hắn đã có thể tự do cử động bản thân, không nghĩ nhiều đưa tay cầm lên “vật siêu phàm” của mình.
Ngó ngơ bốn phía một trận, Tiên Anh Minh nhíu mày, tự hỏi:
“Cái bảng này có năng lực gì?”
Thề luôn, không biết ai tạo ra mấy cái phương pháp này vậy, ít nhất cũng phải tạo kèm theo quyển hướng dẫn sử dụng “vật siêu phàm” chứ, này thì mình biết dùng như nào?... Tiên Anh Minh cằn nhằn, trong lòng sinh ra điểm bực tức, rồi thở dài, ngữ khí bình thản nói ra:
“Thôi kệ, nào có thời gian tìm hiểu sau, giờ thử xem mình thay đổi những gì.”
Tiên Anh Minh đầu tiên đưa tay lên đặt ngang ngực, nhớ lại năng lực diễn viên, điều khiển cánh tay uốn lượn một cái.
Cánh tay hắn như một cơn sóng, uốn lượn nhẹ nhàng, không có điểm cứng ngắt.
Tiên Anh Minh thấy vậy nét mặt hiện vui sướng, phấn khích, nhưng không lâu biểu cảm thay đổi, thở dài, giọng điệu mệt mỏi nói ra:
“Cuối cùng thì mình vẫn trở thành siêu phàm giả. Cả đời phải mang theo nguyền rủa trên người.”
Đúng rồi, còn việc nữa.
Tiên Anh Minh nhớ lại vấn đề bỏ quên, dùng quyền năng diễn hóa một tấm gương đặt ở trước mặt, đưa mắt nhìn vào trong, thấy được sâu bên trong mình chứa một tạp chất màu tím đen.
Hắn không có buồn bã với tạp chất nguyền rủa này, mà vui mừng nói ra:
“Hai lời nguyền bị l·ây n·hiễm kia biến mất rồi, đúng như mình suy đoán.”
Tiên Anh Minh nhìn tấm gương, để ý tới tạp chất màu tím bao quanh mình khi bị l·ây n·hiễm đã biến mất. Bởi vì tạp chất đó chính là lời nguyền của hai “vật nguyền rủa” l·ây n·hiễm cho hắn.
Mình không còn phải sợ hãi, vật lộn với hai cái nguyền rủa c·hết tiệt kia nữa... Tiên Anh Min vui vẻ, cười to trong lòng.
Tiên Anh Minh tinh thần thoải mái, thư giãn ra, thở phào một hơi, tiết bỏ lo âu ra ngoài, thấp giọng nó ra:
“Đến lúc quay về rồi.”
Câu nói vừa dứt, cả người hắn bị bao phủ một tầng sáng vô sắc, chưa đầy hai giây, tầng sáng biến mất kèm theo đó là Tiên Anh Minh.