Chương 33: Phát hiện ra siêu phàm giả
Kim ngắn đồng hồ chỉ đến số tám, còn kim dài chỉ đến số bốn. Bên cạnh đồng hồ là một mớ sách, kèm theo một động tệp giấy A4.
Kẹt!
Cánh cửa phòng đẩy vào, Tiên Anh Minh cầm trên tay ba quyển sách, nét mặt tươi cười, bước đến bàn học, đặt ba quyển lên cùng với số sách còn lại.
Hắn lấy một đoạn dây dứa dài không biết bao nhiêu phân, uốn éo, buộc thắt một cách gọn gàng tất cả lại với nhau.
Mất hơn một phút vất vả mới buộc xong, Tiên Anh Minh đưa tay lau mồ hôi trên mặt một cái, thở phào một hơi, nhẹ giọng nói ra:
“Hầy, đã xong, mệt c·hết người mà.”
“Với số sách, việc thành thủ khoa không khó, nhưng quá nổi bật, mình nên lấy ba con tám được rồi” Tiên Anh Minh cười hí hửng nhìn số sách.
Ngày mai là kỳ thi tốt nghiệp bắt đầu, hắn cũng chẳng bận tâm lắm, với một người chỉ thi tốt nghiệp, thì kỳ thi này dừng như một buổi đi chơi vậy.
Nhưng khi sở hữu viên đá, thông qua nó, ở thực tại vẫn điều khiển được bên trong, hắn nhảy ra ý tưởng, đó là “g·ian l·ận”. Chính xác là “g·ian l·ận” hắn dùng sách giải của ba môn: toán, lý và hóa, đưa vào bên trong không gian. Ngồi trong phòng thi, lợi dụng viên đá, mở xem từng cách giải một, mà không sợ bị phát hiện.
Có điều làm hắn lo lắng, là không biết thầy cô giáo có kiểm tra, hay bắt tháo tấm băng trên đầu không? Tuy có chút lo lắng, nhưng chỉ cần nói như với con bé Linh Anh, thì không phải sợ.
Tiên Anh Minh cầm cuộn dây, nối liền đống sách và tệp giấy lại, chuẩn bị tiến vào bên trong không gian thần bí.
Từ lúc hắn thoát ra tới bây giờ ít nhất gần ba mươi tám tiếng rồi, vượt ngưỡng thời gian ra vào một lần.
Tay phải cầm dây, tay trái đưa sờ lên viên đá, Tiên Anh Minh ý niệm một cái, cả người cùng số sách chưa đầy hai giây đã biến mất tăm hơi.
...
Bầu trời bị biển mây che đậy tỏa ra âm u và lạnh lẽo. Những tia nắng yếu ớt, may mắn lọt qua, chiếu dịu nhẹ xuống mặt đất, một cách ảm đạm.
Tiên Anh Minh mặc chiếc quần âu màu đen, với chiếc áo trắng đồng phục trường, cùng với cô em gái Linh Anh đứng ở ngoài cổng trường thi.
Ngày hôm qua, hắn đã đến nhận phòng thi, chuẩn bị cho ngày chính thức hôm nay.
Hiện tại là 7h, còn ba mươi phút nữa là bắt đầu thi. Trước cổng trường trung học phổ thông Nguyễn Đức, đã đông kín người, rất nhiều phụ huynh đưa con mình đi thi.
Tiên Anh Minh liếc xuống em gái, thấy nó thích thú nhìn ngó trái ngó phải xung quanh, trên đầu đeo một tấm băng mấy hôm trước đã đeo qua và cầm trong ngực một tấm bảng.
“Anh Minh! Gần đây khỏe chứ?”
Tiếng nói của một thiếu niên thân hình mập mặc, chiếc bụng to phình, nhìn mấy cái cục mà đáng thương, khi chúng phải cố gắng chịu đựng sự quá tải này.
Tiên Anh Minh trông thấy một thiếu niên đi đến gần mình, mỉm cười, gật đầu một cái, ngữ khí bình thản nói ra:
“Cũng được. Còn mày?”
Thiếu niên mập mạp ánh mắt không còn để ý Tiên Anh Minh, quay nhìn về hướng cô em gái đang nhìn hắn, nở nụ cười dịu hiền, nhẹ nhàng nói ra:
“Em là em gái của Anh Minh sao? Anh là Kiên, bạn học cùng lớp với anh trai em.”
Linh Anh đưa nhìn người con trai mập mạp này, không tỏ vẻ gì, ngữ khí êm dịu, lễ phép chào lại:
“Chào anh, em là Tiên Tuyết Linh Anh, em chúc anh một ngày thi thành công.”
Thiếu niên mập mạp Kiên, ngửa mặt lên trời, cùng đôi tay, giống như đang thú tội với chúa trời, kêu lên:
“Ôi chúa ơi, sao lại một người con gái xinh đẹp, mà còn dễ thương như này vậy!”
Tiếng nói của thiếu mập Kiên khá to, đưa đến hấp dẫn những bố mẹ hay thí sinh đi thi gần đó, chú ý đến.
Con lợn nhựa này... Tiên Anh Minh trợn mắt kinh ngạc, không ngờ mọi việc diễn ra như này.
Hắn vội cầm tay Linh Anh, kéo ra chỗ khác, coi như không quen biết thiếu niên Kiên, không ngại để lại một câu nói:
“Cảm ơn bạn đã chỉ lớp hộ mình.”
Linh Anh mở tròn hai mắt, ngơ ngác trước lời nghe của người con trai béo ú này, thì bị anh trai kéo đi ra chỗ khác, với khuôn mặt ứng đỏ, cúi đầu ngại ngùng.
“Ơ kìa, đi đâu đấy!” Thiếu niên mập mạp Kiên, thấy hai người tự nhiên rời đi, vội đuổi theo.
Hai anh em nhà Tiên Anh Minh ngại ngùng bước chân thật nhanh, kéo dài khoảng cách với thiếu niên mập mạp.
7h10, Tiên Anh Minh tạm biệt em gái, đi vào trường thi, theo tờ thông tin, tìm đến lớp học thi của mình.
Hắn đi đến một lớp học gần giữa tầng hai, của dãy học bên phải, trông thấy mã lớp 12-A3, đứng yên trước cửa phòng thi cùng với thí sinh cùng phòng với mình.
7h15, hai cô giáo dự thi đi đến. Một cô đi vào trong lớp đánh dấu vị trí theo số thứ tự danh sách thí sinh, một cô đứng bên ngoài.
Chưa đầy năm phút, mọi thứ chuẩn bị xong hết, cô giáo đứng bên ngoài bắt đầu gọi tên từng thí sinh theo thứ tự một và yêu cầu đưa giấy thi và thẻ căn cước ra ngoài để kiểm tra, còn không dặn để hết đồ điện tử, có khả năng g·ian l·ận ra ngoài, tránh trường hợp bị đình chỉ thi.
Tiên Anh Minh, số thứ tự là hai mươi ba, gần cuối, nhưng nội tâm hắn lại lo nghĩ không yên. Bởi vì hắn thấy được ngoài kiểm tra giấy tờ, hai giáo viên con quan sát cẩn thận một chút mới cho vào.
Hắn sợ bị họ kiểm tra tấm băng, bắt tháo ra xem xét, thì sẽ không hay lắm. Tuy đã chuẩn bị tâm lý giải thích, nhưng vẫn còn lúng túng không yên.
“Số hai mươi ba, Tiên Anh Minh!” Cô giáo cầm danh sách ngửa mặt gọi một cái, đứng im chờ đợi.
Tiên Anh Minh hít một hơi sâu, thể hiện bên ngoài bình thường, cầm theo giấy tờ và một cây bút đi đến chỗ giáo viên, giơ tờ giấy thi và thẻ căn cước ra.
Mong là đừng kiểm tra... Tiên Anh Minh thấp thỏm.
Giáo viên phụ trách xác nhận giấy tờ, liếc qua giấy tờ trên tay Tiên Anh Min một cái, rồi rơi vào tấm bằng trên đầu và mở miệng hỏi:
“Tấm băng này là sao?”
Tiên Anh Minh khẽ run, nhanh nhẹn bình ổn lại, ngữ khí bình tĩnh cẩn thận giải thích:
“Dạ thưa cô, đây là tấm băng do em gái em làm, nó giúp em tự tin làm bài tốt hơn.”
Tấm băng của hắn đã không phải là tấm băng ban đầu, mà chính là tấm băng giống Linh Anh, với dòng chữ “CỐ LÊN” in trên đó.
Hắn không đủ tự tin rằng mình đeo tấm băng thường có thể thông qua được, đành phải đeo tấm băng này kèm theo câu chữ “em gái làm” để thể hiện lòng yêu mến, tăng độ thiện cảm lên.
Giáo viên nghe Tiên Anh Minh giải thích, gật đầu, cười nói:
“Một em gái rất lo cho anh trai nha, thôi vào đi.”
“Vâng” Tiên Anh Minh thở phào một hơi, tâm tình vui vẻ bước vào phòng thi.
7h30, Hai giáo viên, một người mở tệp đề thi, một người mang danh sách thí sinh xuống, từng người ký xác nhận lên tờ giấy, kèm theo đó giấy thi.
Đề thi được phát trước giờ thi, nhưng bắt buộc phải úp mặt đề xuống bàn, chỉ để mặt trống lên trên, trường hợp thí sinh g·ian l·ận thời gian.
7h35, thời gian thi chính thức bắt đầu, buổi sáng hôm nay là thi ngữ văn, thời hạn 120 phút. Cả phòng thi hai mươi năm người vội vàng cầm tờ đề lên đọc.
Tiên Anh Minh cũng cầm lên giả vờ đọc, đôi mắt thì liếc nhìn một chút xung quanh, phát hiện bên ngoài hành lang một thầy giáo, ngồi bên ngoài, đưa mắt quan sát trong này, thầm nghĩ.
“Không ngờ, một phòng thi có tận ba giám thị trông coi.”
Tiên Anh Minh dò xét một lúc, quay trở lại làm bài thi.
Môn ngữ văn không phải môn sở trường của hắn, nhưng vẫn đủ kiến thức làm bài, lấy đủ điểm trung bình khá trở lên.
9h30, thời gian thi kết thúc, Tiên Anh Minh nộp giấy làm bài lên, ký xác nhận, cầm theo đề thi ra về.
Hắn lẫn theo trong đám thí sinh bước ra khỏi cổng trước, đưa mắt dò xem em gái ở đâu. Với tấm bảng to đùng, hắn có thể dễ dàng nhận ra. Đúng như mình nghĩ, hắn thấy em gái đứng cùng với đám người tình nguyện, hai tay cầm tấm bảng, đứng trò chuyện vui vẻ với họ.
Cứ nghĩ là con bé cầm tấm bảng giơ lên, cổ vũ khi mình bước ra ngoài chứ.
Chắc mình mong đợi quá nhiều.
Tiên Anh Minh lắc đầu thở dài, mang nụ cười đến gần chỗ em gái, kêu gọi, chuẩn bị ra về nghỉ ngơi cho môn toán bên chiều:
“Linh Anh, về thôi.”
Linh Anh đang cười đùa với một cô gái mặc trên bộ đồ tình nguyện, nghe giọng Tiên Anh Minh, quay hướng anh trai, vẫy tay gọi vào với giọng điệu vui vẻ:
“Lại đây Anh Minh.”
Tiên Anh Minh không muốn lại gần lắm, nhưng chỗ đông người như vậy không từ chối được, đành phải bước lại gần cô em gái với câu hỏi:
“Có chuyện gì không?”
Linh Anh cười hí hửng, tỏ ra thần bí nói ra:
“Em có điều bất ngờ cho anh.”
Tiên Anh Minh nhìn biểu cảm em gái, n·hạy c·ảm không ổn, khựng bước lại một giây, rồi bước tiếp đến, ngữ khí bình thản hỏi:
“Bất ngờ gì?”
Linh Anh tươi cười, chỉ cô gái bên cạnh, ngữ khí êm ái nói ra:
“Em mới tìm được một người phù hợp làm bạn gái anh đấy.
Chị gái xinh đẹp đây nè. Chị là một người con gái xinh đẹp, duyên dáng mà còn nói chuyện rất dễ thương nha.”
Tiên Anh Minh trước câu nói Linh Anh, đờ người ra. Cô gái bên cạnh cũng không khác hắn lắm, đôi má ứng đỏ, cúi đầu ngại ngùng không biết nói gì.
Một chàng trai tình nguyện bên cạnh, nghe thấy, quay mặt ra cười cười, nói với Tiên Anh Minh:
“Em có cô em gái rất chu đáo nha, rất biết nghĩ tương lai cho anh trai.”
Linh Anh nghe vậy, khoác tay, gật đầu tán đồng ý kiến.
Em gái tôi ơi, em muốn tôi đội quần ra đường sao?.... Tiên Anh Minh đau khổ.
Tiên Anh Minh cầm cánh tay Linh Anh kéo đi, cũng tiện cúi đầu xin lỗi cô gái, lấy một chiếc kính râm trong cặp, đeo lên, bước ra về.
Tiên Anh Minh đang trách mắng Linh Anh, thì viên đá rung động, đôi mắt bắt đầu biến sắc.
Hả?
Tiên Anh Minh bất ngờ đưa ánh mắt nhìn xung quanh, thấy những đường sắc dền dàng trong không trung, thầm nghĩ.
“Lại là hiện tượng này. Siêu phàm giả xuất hiện gần đây sao?”
Lần trước do tiếp xúc với vị trung niên siêu phàm, hắn mới nhìn thấy mấy thứ mà mắt thường không nhìn được, suy đoán ra, chỉ cần có siêu phàm giả gần trước mặt hắn, là ánh mắt tác động biến hóa.
Tiên Anh Minh nhìn sâu trong đám đông, bỗng thấy một người trung niên, thân hình to béo, vạng vỡ, mặc trên người chiếc áo sơ mi kẻ màu hồng, đang dẫn một thí sinh giống mình, đi lên xe ô tô gần đó.
Người trung niên sâu trong người pha trộn đầy tạp chất tím đen, còn đậm đặc hơn cả vị trung niên hôm trước.
Người trung niên đang bước lên xe, bỗng khụy gối, quỳ xuống, không thể kháng cự lại, đưa đến chú ý nhiều người gần đó.