Chương 32: Bị lộ
Trời sáng rồi sao?
Sao mình thấy nhức đầu vậy?
Tiên Anh Minh con mắt lờ mờ, hàng mi dần dần kéo lên, ánh sáng chói lóa chiếu vào đôi mắt, theo bản năng ríu lại, bốn giây làm quen với tia sáng, mới mở rõ mắt.
Sao nhức vậy!
Tiên Anh Minh há nhỏ miệng, kêu rên một tiếng “A” đem bàn tay lên đầu, xoa thái dương bốn vòng, đưa bàn tay sang vầng trán, theo thói quen bóp trán.
Hả?
Tiên Anh Minh mở to mắt, cầm xuống từ trán một tấm khăn, cuộn gọn thành hình chữ nhật, con mắt kinh hoàng bật người dậy, bàn tay trái sờ lên vầng trán.
Tấm băng đâu?
Tấm băng đeo che giấu trên vầng trán đã mất, hiện ra viên đá quý gắn giữa trán, điều quan trọng là ai đó đặt tấm khăn còn ẩm ướt lên trán.
Tiên Anh Minh nội tâm lo âu, hoảng loạn, rất sợ chuyện mình bị gắn viên đá nên đầu lộ ra ngoài, bởi vì hắn đang trong tình thế nguy hiểm, một tổ chức siêu phàm giả đang tìm kiếm viên đá, cũng chính đang tìm kiếm hắn.
Tổ chức siêu phàm giả? Vị trung niên?
Tiên Anh Minh trong cơn nhức đầu, nhớ lại một chút chuyện, cố gắng lục lọi ký ức, bỗng nghe tiếng nói bên cạnh, làm hắn đình chỉ lại, quay mặt thấy em gái ngồi trên chiếc ghế, nằm ngả, úp người vào giường.
“Anh tỉnh rồi sao?” Linh Anh chậm rãi nhấc người lên, đôi tay ríu mắt vài cái, hiện lên ánh mắt còn mơ ngủ, đưa tay che miệng, ngáp một hơi.
Tiên Anh Minh ngạc nhiên, không biết tại sao Linh Anh lại ở trong phòng hắn, lại còn nằm ngủ trên ghế, giống mấy người ngồi trông bệnh nhân vậy.
Hắn vừa thắc mắc hỏi, vừa lấy tay chải tóc mái xuống, che đi viên đá trên trán:
“Em làm gì ở đây?”
“Em làm gì ở đây sao?...” Linh Anh tỏ thái độ, chất vấn, như một bà mẹ nói tiếp: “Thế tại sao, đêm qua anh đi đứng kiểu gì mà trượt cầu thang, lăn xuống tầng một vậy?
Làm em giật mình tỉnh ngủ, chạy ra xem, nhìn thấy anh nằm b·ất t·ỉnh dưới nhà, hoảng hốt nhấc anh tạm vào phòng trống, gọi điện cho bố mẹ, tìm cách cứu chữa cho anh cả đêm đấy.”
Tiên Anh Minh nhìn em gái tỏ thái độ khó chịu, nhưng hắn không có giận dữ, mà cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ, rồi mới để ý câu đầu tiên.
Đêm qua? Trượt cầu thang? Lăn xuống tầng một?
Ba câu hỏi mặc niệm trong đầu hắn, cùng với một ký ức xa lạ, lại mơ hồ từ từ hiện lên, gán ghép đủ lại vào trí nhớ còn thiếu, khiến hắn nhớ lại chuyện đêm qua, cả người khẽ run, để tránh lộ ra, đưa tay phải úp lên mặt, giả vờ thở dài một hơi, lại ngửa mặt lên tiếng:
“Đêm qua, chuẩn bị trước ngày thi, anh ôn hơi lâu, bị tụt đường huyết, dẫn đến chóng mặt, không may trượt ngã cầu thang.”
“Thật không?” Linh Anh đưa ánh mắt nghi vấn hỏi lại.
Đừng đi sâu vào chủ đề nãy nữa em ơi, anh mày tý c·hết đấy... Tiên Anh Minh cười khổ.
Tiên Anh Minh, ánh mắt hai anh em đối diện, gật đầu hai cái, thản nhiên đáp lại:
“Tất nhiên.”
Linh Anh nhìn sâu Tiên Anh Minh ba giây, trong lòng thổ tào, đưa ngón trỏ đập vào trán mình, ngữ khí trầm ổn nói ra:
“Không phải do viên đá trên trán anh sao?”
Tiên Anh Minh cả người run nhẹ trước câu nói em gái, buồn bực, thở dài một hơi, điều không muốn, cuối cùng vẫn xảy ra, nhưng hắn đã nhân lúc trò chuyện, đã tìm được một lý do, chỉ cần khiến hắn đưa dẫn dắt vấn đề đúng hướng thôi, đành phải diễn một vai nữa.
Tiên Anh Minh ngữ khí nhẹ nhàng, thấp giọng có điểm lo lắng hỏi:
“Em có nói chuyện này anh gắn viên đá lên đầu cho bố mẹ không?”
“Chưa” Linh Anh lắc đầu nói, liếc viên đá bị che bởi tóc, hướng Tiên Anh Minh lại hỏi:
“Sao anh lại gắn viên đá lên đầu?”
Thành công!... Tiên Anh Minh vui vẻ, khi mọi thứ đều theo mong muốn của hắn.
Hắn không có nói là “Em có cho bố mẹ biết việc này không?” hoặc “Em có sờ lên viên đá này không? Hắn sẽ chọn theo ý câu đầu, nhưng thêm một từ “gắn” vào trong, giúp đánh lạc hướng suy nghĩ, dẫn dắt vào theo ý hắn.
Tất nhiên, nếu nói hai câu kia thì vẫn ở trong tầm kiểm soát, vẫn có thể khống chế, nhưng rất khó khăn và trở nên rắc rối.
Hắn muốn gợi ý cho em gái rằng, “Viên đá này do hắn tự ý gắn lên”. Lợi dụng xu hướng hiện tại xuất hiện nhiều giới trẻ có sở thích kỳ dị, gắn vòng, đá, que... lên mặt mình.
Vừa hay, hắn cần mấy thứ đó, tạo lên một mối liên hệ với viên đá, cho dù em gái hay bố mẹ nghĩ hắn đang theo hướng hư hỏng, nghịch ngợm, cũng chẳng sao cả.
Nhưng đó cũng sẽ là một đường lui sau này, trong trường hợp hắn bị kẻ khác phát hiện, truyền đến hội nhóm siêu phàm giả kia, chỉ cần lấy lý do như trên, tránh đi nghi ngờ từ họ. Mà họ không tin, muốn kiểm tra, chắc chắn sẽ chú ý lên gia đình, dò hỏi thông tin về việc hắn gắn viên đá lên, hay là bỗng xuất hiện.
Hắn muốn biến một câu nói thành mũi tên, bắn nó lên, trúng hai mục đích.
Tiên Anh Minh mỉm cười, ngữ khí tỏ ra vui vẻ nói ra:
“Dạo gần đây anh thấy ‘trend’ gắn đồ lên khuôn mặt đang hot, nên cũng mạnh dạng gắn thử một viên xem như nào.”
“Em thấy sao?” Tiên Anh Minh đưa ánh mắt mong chờ, hỏi em gái.
“Dị hợp” Linh Anh lúc đầu tỏ ra chán ghét, nhưng sau đó, giọng điệu vui vẻ, quan sát, gật đầu nói ra:
“Nhìn anh gắn viên đá, làm anh giống như một vị ‘Tiên’ vậy.
Rất đẹp nha, rất cuốn hút nữa.”
Em nói gần đúng rồi đấy, anh hiện tại là một vị “Thần” tuy chỉ là “Thần” giả... Tiên Anh Minh tự đắc trong lòng.
Tinh Anh Minh, vui vẻ khi mọi thứ đều đi đúng hướng, một cách ngoài ý muốn, gật đầu, ngữ khí ôn hòa nói ra:
“Trước hết cũng cảm ơn cô em gái thân yêu của anh, đã dành cả đêm chăm sóc anh trai đáng thương này.”
“Lại văn rồi” Linh Anh bên ngoài tỏ ra không thích, bên trong trái lại, vui vẻ, ngại ngùng trước lời khen.
Tiên Anh Minh bật cười, không để ý tới thái độ, cầm từ người ra tờ 500k do vị trung niên siêu phàm giả cho hắn chiều qua, đưa lên tay em gái, gật đầu một cái, ngữ khí nhẹ nhàng nói:
“Cho em này, một tấm lòng đầy thiện ý của anh.”
Linh Anh thấy anh trai đưa cho mình 500k, mắt sáng lên, như một bản năng cầm nhanh lấy tờ tiền, tựa như một chuyên gia nhân viên ngân hàng, giơ tờ tiền trước bóng đèn, ánh mắt chăm chú quan sát từng chi tiết một hồi, rồi nở nụ cười tươi, nhét thật kỹ vào túi.
Tiên Anh Minh thấy thế, thầm nghĩ.
Tiền thật sao? Cứ nghĩ là tiền giả.
Ít ra người siêu phàm kia còn tốt, cho mình tiền thật.
Linh Anh bỗng nhận thấy vấn đề mình bỏ quên, đưa mắt dò hỏi:
“Sao anh lắm tiền vậy? Em không biết gắn viên đá mất bao nhiêu, nhưng đủ đoán ra là mất rất nhiều.
Hơn hết, còn hào phóng cho em tiền, mà tận 500k lận.”
Linh Anh hơi híp mắt, chằm chằm vào Tiên Anh Minh, muốn nhìn thấu tất cả, hỏi tiếp:
“Anh đào được kim cương sao?”
Tiên Anh Minh giật mình trước câu hỏi em gái, không nghĩ tới lại gần tới bí mật của hắn như vậy, hai giây bình ổn lại, không lộ ra điểm sơ hở nào, ngữ khí nghiêm túc hỏi:
“Em biết số tiền mừng tuổi hàng năm, anh dùng làm gì không?”
“Làm gì?” Linh Anh lắc đầu trả lời.
Tiên Anh Minh hắng giọng một cái, không nhanh không chậm trả lời:
“Để nó đẻ ra nhiều tiền đó.”
“Là sao?” Linh Anh khó hiểu hỏi lại.
Tiên Anh Minh cười cười, bình tĩnh giải thích:
“Đó là đầu tư, khi anh năm mười bảy tuổi, đã nhờ người lập tài khoản chứng khoán, đầu tư sinh lời á.
Qua nhiều năm, chính xác là vừa tròn một năm, số tiền anh đầu tư đẻ ra cho anh rất là nhiều tiền, và anh rút ra một ít trang trải cuộc sống đó.”
“Anh có nhiều tiền sao?” Linh Anh còn nhỏ không biết gì về mấy lời giải thích của anh trai, không bận tâm lắm, thứ làm cô sáng mắt, kích động, là anh nói có rất nhiều tiền.
Tiên Anh Minh nhìn cô em gái kích động, trong lòng cười khổ, thật sự là mình đã khơi dậy sự ham tiền của cô em rồi. Nhưng hắn nói không có sai, bởi vì chính hắn đang sở hữu một mỏ kim cương mà.
Hahahaha, nghĩ thôi đã phấn thích rồi... Tiên Anh Minh cười hưng phấn.
Tiên Anh Minh nụ cười như cũ, vẫn ôn hòa, ngữ khí nhẹ nhàng hỏi:
“Em có nhớ lúc đầu anh từng nói, nếu nhà mình có nhiều tiền không?”
Linh Anh nghe vậy, cố lục lọi trí nhớ, năm giây sau, gật đầu, dứt khoát một câu:
“Có.”
Tiên Anh Minh gật đầu theo, ngửa mặt lên trần nhà, toát ra khí chất của người thành công, giọng điệu vui vẻ nói:
“Vài năm nữa thôi, số tiền anh bỏ ra, sẽ đem lại cho anh thật nhiều tiền...”
Hắn lại cúi đầu, nhìn về phía em gái, cười nói:
“Và anh sẽ cho em thật nhiều tiền, tiêu xả láng, thả ga luôn.”
Linh Anh ánh mắt sáng lên, kinh hô lên:
“Thật nhiều tiền!”
Tiên Anh Minh gật đầu “Ừ” một cái, cũng hô lên:
“Thật nhiều tiền!”
“Thật nhiều tiền!” Linh Anh kích động, hưng phấn, hô tiếp.
Tiên Anh Minh gật đầu ba cái cùng với ba tiếng “Ừ, Ừ, Ừ” lại hô tiếp:
“Thật nhiều tiền!”
“Thật nhiều tiền!”
Hai anh em vui vẻ, đều phấn khích nghĩ tới mình có nhiều tiền trong tương lai, ai cũng vui sướng một trận, cười như điên với nhau một hồi, mới dừng lại, rồi ai về phòng người đó.
Nhưng hắn không biết rằng, trong cuộc trò chuyện hắn đã phát tác nguyền rủa đôi găng tay, hiệu ứng hưng phấn, điên cuồng phấn khích, mà không nhận ra.
Bởi vì, hắn với cô em nghĩ và nói tới tiền, cả hai như một tên điên, cười nói với nhau vậy, mà không để ý tới trạng thái cảm xúc của mình
Tiên Anh Minh cẩn thận dặn dò em gái không thể nói cho bố mẹ được, lấy lý do là sẽ chuẩn bị bất ngờ cho họ.
Ngoài ra, Tiên Anh Minh mượn điện thoại Linh Anh, gọi cho bố mẹ nói về chuyện sức khỏe, đỡ phải cho họ lo lắng, rồi quay trở lại phòng mình.
...
Tiên Anh Minh ngồi trước bàn học, trên tay cầm một chiếc bút bi, đang ghi một điều quan trọng mà hắn phát hiện ra, chỉnh sửa lại suy đoán.
“Lời nguyền cây gậy: lời nguyền sẽ tái phát khi bạn rơi vào sợ hãi, lo lắng không muốn gặp lại thứ đó.”
Lúc đầu bị lời nguyền rủa cây gậy sinh ra ảo giác, cứ nghĩ khi rơi vào tuyệt vọng mới bị. Ai ngờ hôm qua, hắn sinh ra sợ hãi, lo âu, đã bị tái phát rồi.
Tiên Anh Minh thở dài, dựa lưng về sau ghế, thầm nghĩ.
Nhớ lại cảnh đêm qua, đúng sợ hãi mà.
“Sao lại sợ hãi?” Một tiếng nói nhẹ nhàng truyền vào tai Tiên Anh Minh.
Tiên Anh Minh giật nảy mình, cuống quýt, ngã ngửa ghế về sau, đập đầu xuống sàn gỗ.
“A” Tiên Anh Minh kêu đau, nhíu mắt chậm rãi mở ra, ba giây sau mới tự giác được vấn đề, vội lật người dậy, ánh mắt cảnh giác quan sát đằng sau.
“Không có ai?” Tiên Anh Minh nhíu mày suy nghĩ, mới phát giác được một điều, thầm mắng.
Lời nguyền c·hết tiệt!
Tiên Anh Minh lần nữa ghi tiếp vào tờ giấy: “Thời gian sinh ra ảo giác, dựa vào nỗi sợ hãi lớn hay nhỏ, của kẻ bị l·ây n·hiễm.”