Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hạt Giống Vũ Trụ

Chương 31: Lần nữa phát tác!




Chương 31: Lần nữa phát tác!

Bên trong căn nhà bếp Tiên Anh Minh, hắn với cô em gái đang ăn bữa tối.



Linh Anh đưa đôi đũa gắp miếng thịt, lướt nhìn anh trai một cái, trông thấy anh mình cầm giơ cao chiếc bát, khuôn mặt ngẩn ngơ bất động cả người, khiến cô khó hiểu, gọi tên anh trai:



“Anh Minh! Anh Minh! Anh Minh!”



Ba lần kêu gọi, Tiên Anh Minh không rung động tý nào, vẫn đờ người ra. Linh Anh thấy vậy, trong người lo lắng, đứng dậy, nghiêng về đằng trước, đưa tay trước mặt anh trai, dùng ngón trỏ đập lên trán chỗ tấm băng vài phát.



PẬP! PẬP! PẬP!



“Hả?” Linh Anh vốn dĩ đập lên trán anh mình, ý tốt gọi tỉnh lại, điều ngoài ý muốn, khi cô đập lên trán, cảm nhận được ngón tay đập vào một cái thứ gì cứng rắn gắn bên trên, chưa kịp kiểm tra lại, Tiên Anh Minh bừng tỉnh, đưa mắt đối diện nhìn em gái, nhíu mày hỏi:



“Sao thế?”



Linh Anh thấy anh trai đã tỉnh lại, ngồi lại về chỗ, đưa tay chỉ lên vầng trán mình, ánh mắt dò hỏi:



“Đằng sau tấm băng, anh bịt cái gì đấy?”



Tiên Anh Minh vô thức rùng mình, trong lòng sinh ra lo lắng, một câu nói hiện lên trong đầu “Nó biết gì rồi sao?” không nghĩ nhiều, lập luận lấy một lý do, nét mặt tỏ ra khó hiểu:



“Hả, cái gì?"

"À, Sáng nay lúc g·iết con chó, anh bị va đập trán vào ghế, nên b·ị t·hương, dùng một tấm nhựa cứng che lên phần đau ấy mà.” Hắn ung dung dựa lưng về sau, bình tĩnh giải thích.



Linh Anh trẻ người non dạ, gật đầu tin tưởng lý do của anh trai, quay lại cầm đũa gắp thức ăn, thì nhớ ra lúc đầu, ngẩng mặt hỏi lại:



“Đang ăn cơm, mà anh đờ người ra thế?”



“Suy nghĩ vài thứ cho kỳ thi ngày kia ấy mà.” Tiên Anh Minh lắc đầu tỏ ra phiền lòng, trả lời em gái.



Linh Anh gật đầu một cái, trấn an, ngữ khí nhẹ nhàng động viên anh trai:



“Đừng lo lắng, ngày mai anh cứ nghỉ ngơi cho kỹ, mọi việc nhà cứ để em, anh dành thời gian chuẩn bị cho kỳ thi là được.”



Ôi em gái tôi ơi... Tiên Anh Minh cảm nhận được ấm áp.



Tiên Anh Minh ánh mắt trìu mến nhìn cô em gái nói hết, quay lại bữa ăn, lắc nhẹ đầu, trở lại bữa ăn.



Cả tối hôm nay, trong đầu hắn luôn hiện ra hình ảnh người niên bên chiều, nhiều câu hỏi sinh ra, nhiều vấn đề được hình thành.



Con chó kia không phải ngẫu nhiên mà lạc vào nhà mình.



Nó làm thế nào vào được nhà mình? Do vị trung niên siêu phàm kia giúp đỡ?



Vị trung niên kia từ đâu trở thành siêu phàm giả? Một tổ chức sở hữu phương pháp thành siêu phàm giả, và vị trung niên là một thành viên trong đó?



Tại sao chúng lại chọn nhà mình? Là do viên đá quý màu xanh dương sao?





Cũng có lý, họ là siêu phàm giả, tuy mình không rõ cụ thể chức vị hay cấp độ siêu phàm giả của họ. Nhưng ít ra họ có năng lực nhận biết sự hiện diện của viên đá quý, biết được sự khủng bố từ nó, muốn lấy nó cho bằng được.



Viên đá đã dung hòa vào mình, người bọn chúng tìm chính là mình.



Mình đang trong tình thế nguy hiểm. Nhưng mình làm gì chống lại họ?



Họ là tổ chức siêu phàm giả, còn mình chỉ là một người bình thường. Mình có năng lực gì chống lại họ?



Mình lên trở thành siêu phàm giả? Không được, nó quá nguy hiểm.



Nhưng mà mình còn ở đây, nguy hiểm không chỉ đến với mình, còn ủ lên cả gia đình nữa.



Tiên Anh Minh tâm lý lo âu và nội tâm cảnh giác, có điều trên hết tâm trí luôn ở trạng thái tọa thiền, không thể cảm xúc bị chi phối, tránh cho nguyền rủa phát tác.



...



Đêm tối, ánh trăng mập mờ chiếu vào căn phòng cùng với cơn gió mát dịu luồn vào trong.



Tiên Anh Minh nằm ngửa trên giường, cánh tay phải vắt lên vầng trán, tay trái đặt lên bụng, ánh mắt thẫn thờ nhìn trần nhà, chìm vào trầm tư.



Làm sao đây? Mình lên làm sao đây?



Hắn luôn tự hỏi trong đầu, mình lên làm thế nào để giải quyết nguy cơ chuẩn bị ập đến.



Toang!



Hử!



Tiên Anh Minh bị âm thanh làm rời khỏi cơn suy nghĩ, vẩn tai nghe, xem mình có nghe nhầm không.



Toang!



Tiên Anh Minh bật người dậy, nhíu mày, thấp giọng nói ra:



“Linh Anh làm vỡ bát sao?”



Hắn đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ phát quang ở bàn học, thấy kim ngắn chỉ đến 1h đêm, nghi vấn tự hỏi.



Linh Anh nó làm gì giờ này.



Đột nhiên trong đầu hắn nhớ lại việc rạng sáng hôm qua cùng với lóe lên hình bóng người trung niên với nụ cười thân thiện bên chiều.



Lập tức cả người run sợ, hơi thở trở nên khó khăn, trái tim đập nhanh hơn bình thường, sởn tóc gáy.



Chắc do mình nghe nhầm... Tiên Anh Minh tự nhẩm, trấn an tinh thần mình.



Nội tâm vẫn còn lo lắng, day dứt, khó thể bình tĩnh được, đành phải rời giường, khụy gối xuống sàn gỗ, nghiêng đầu xuống, úp tai lên sàn.





Hắn muốn kiểm tra cẩn thận, bằng cách bắt âm thanh truyền qua sàn, được ngăn cách nhà bếp với phòng hắn.



Một âm thanh nhỏ, trầm truyền qua sàn đi vào tai Tiên Anh Minh:



“Lỡ tay làm vỡ hai cái bát...”



Tiên Anh Minh cả người lặng thinh, hai giây sau, đôi tay run rẩy, từ từ nhấc người dậy, ngồi bẹp dựa vào sườn giường, hơi thở trở nên nặng nề, trong đầu tự hỏi.



“Là ai bên dưới? Tiếng nói tuy nghe không rõ, nhưng đủ để xác thực là một người đàn ông.”



Tiên Anh Minh nghĩ ngay đến vị trung niên, run khẽ một cái, đầu óc r·ối l·oạn, suy nghĩ lên làm sao.



Hắn muốn gọi báo cảnh sát, nhưng đen thay, điện thoại của hắn bị tịch thu trước kỳ thi tốt nghiệp, bây giờ chỉ mỗi em gái Linh Anh mới là người duy nhất hiện tại trong nhà có điện thoại.



Tiên Anh Minh ngần ngừ vài giây, dứt khoát đứng dậy, nhân cơ hội kẻ đột nhập chưa tiến lên tầng hai, gọi Linh Anh, dùng điện thoại báo cảnh sát.



Tiên Anh Minh nhấc gót chân lên, đứng bằng đầu chân, bước nhẹ nhàng, chậm rãi đi tới cảnh cửa, vươn tay cầm chặt tay nắm cửa. Khóa cửa nhà hắn là khóa cửa tròn, nếu ở trạng thái khóa, vặn mở ra, sẽ gây lên tiếng kêu.



Để giảm tiếng kêu hoặc không gây ra. Tiên Anh Minh tay phải cầm tay nắm, tay trái nhí ngón cái vào nút khóa, chầm chậm vặn tay nắm.



Quá trình mở khóa đơn giản, nhưng thời gian bỏ ra là rất lâu. Tiên Anh Minh không tưởng tượng được, hành động hàng ngày thường làm, mà lúc nãy lại khó khăn đến như vậy.



Khuôn mặt Tiên Anh Minh chảy đầy mồ hôi, không dám thở mạnh, ánh mắt tập trung, đôi hàng mi quên đi công việc nháy mắt của mình, hàm răng cắn chặt lại với nhau.



Không gian yên tĩnh một cách đáng sợ, hắn có thể nghe thấy tiếng tim đập loạn nhịp THÌNH THỊCH- THÌNH THỊCH, nghe tiếng quạt quay nhanh ở đuôi giường VÙ- VÙ.



Thời gian trôi qua gần hai mươi giây, tay nắm cửa vặt kịch hết cỡ, cánh cửa chậm rãi đưa vào trong mà không gây ra tiếng động nào. Tiên Anh Minh từ từ kéo cánh cửa, ánh mắt ngó ra ngoài xem có ai không.



Cánh cửa phòng mở ra một khoảng trống vừa đủ, Tiên Anh Minh chậm rãi thả ngón cái khỏi nút khóa.



Hắn chưa rời phòng vội, chậm chạp đến cạnh bàn học, cầm lấy một thanh típ, đã thủ sẵn tự vệ khi bố mẹ đi vắng nhà.



Cầm thanh típ, hắn mới cảm thấy đủ tự tin, đủ gan dạ, cho dù kẻ đó là siêu phàm giả, thì mình vẫn có cơ hội kháng cự lại.



Tiên Anh Minh cầm thanh típ bước nhẹ nhàng đi đến trước cửa phòng Linh Anh bên cạnh, giơ tay gõ cửa, bất chợt nhận ra hành động không ổn, thu tay lại.



Giờ đã hơn một giờ, muốn đánh thức con bé, cần phải âm thanh đủ lớn.



Âm thanh lớn, gây lên chú ý kẻ đột nhập.



Vậy làm sao đây?



Quay lại phòng đi ngủ, như chưa có chuyện gì xảy ra? Hay là xuống đánh tay đôi với kẻ đột nhập.

Nhưng mình đâu có biết chức vị của kẻ đột nhập như nào đâu? Giống chức vị cô gái “Công Lý” thì mình đi đời luôn.



Tiên Anh Minh đầu óc phân vân không biết nên chọn cách nào, thì một âm thanh từ cầu thang vang lên, đưa hắn hoảng sợ.





CỌT KẸT! CỌT KẸT!...



Âm thanh bước chân chậm chạp bước lên cầu thang gỗ.



Tiên Anh Minh tinh thần căng thẳng, trái tim nhảy lên kịch liệt nhức nhối bộ ngực, khiến hơi thở khó khăn, tay phải siết chặt cầm thanh típ, dựa lưng vào tường.



Nhà hắn có hai tầng, tầng một là nơi làm nhà khách, nhà bếp, nhà tắm tầng một, nhà kho và một nhà ở khách. Tầng hai thì có ba phòng, phòng hắn, phòng em gái, và phòng bố mẹ, một nhà tắm tầng hai, một ban công phơi đồ.



Chính vì nhà có hai tầng, nên chỉ có một cầu thang, kết nối lên xuống cho căn nhà. Cầu thang được dựng lên, ngăn cách phòng Linh Anh với phòng bố mẹ.



Tiên Anh Minh lợi dụng cấu tạo tầng hai, úp lưng sát vào bức tường phòng bố mẹ, ẩn mình trong bóng tối. Tình thế quá cấp bách, chưa nghĩ ra được cách nào, đành phải liều một phen.



Do dù là siêu phàm giả, nhưng hắn đang nắm thế chủ động, đánh một cách bất ngờ, khó ai thể phản ứng kịp thời.



Tiên Anh Minh cầm thanh típ bằng tay phải, nắm chặt lại, dồn hết lực lên cánh tay, chỉ cần trông thấy hình bóng chạm đến tầng hai, không nói nhiều, hắn sẽ vung một đòn thật mạnh, trời giáng lên tên đột nhập.



Hắn không thể dùng hai tay cầm thanh típ được. Thanh típ quá nhỏ, cầm hai tay sẽ khiến giảm đi tốc độ vụt của nó. Hai tay chỉ lợi thế, mạnh khi cầm một vật nặng và to.



CỌT KẸT!... Âm thanh càng ngày càng rõ, Tiên Anh Minh ánh mắt ngưng trọng, tinh thần căng thẳng cao độ, hơi thở đè thấp nhất có thể.



Hai giây sau, hắn đã thấy một hình bóng xuất hiện trong ánh sáng mặt trăng, đúng như suy đoán, chính là vị trung niên ban chiều.



Tầng hai nhà được lắp một tấm kính trong suốt, để chiếu ánh nắng từ bên ngoài vào, không làm căn nhà trở nên âm u. Tấm kính lắp đối diện cầu thang, cuối hành lang dãy phòng hắn và em gái.



Tiên Anh Minh đứng ở dãy phòng bố mẹ và nhà tắm, nơi không có ánh trăng chiếu vào.



Vị trung niên khuôn mặt vẫn hiện nụ cười thân thiện với bộ vest màu đen đã từng thấy lúc chiều, bước chân trái chậm rãi đặt lên mặt sàn tầng hai, không bước tiếp nữa, thân hình đứng im, mở miệng nói một ngữ khí nhẹ nhàng, nhưng lại cho người nghe cảm thấy lạnh lẽo:



“Chào nhóc!”



Chào nhóc?... Tiên Anh Minh bàng hoàng trước lời chào vị trung niên, ba giây sau, ý thức mới tỉnh táo lại, phát hiện thấy vị trung niên vẫn đứng im, nhưng đã quay đầu nhìn hắn, nở một nụ cười thân thiện, trái lại đôi mắt đen viền tựa như một con rắn đang nhìn con mồi, phản chiếu qua ánh trăng mờ ảo.



Tiên Anh Minh ánh mắt kinh hãi, đầu óc hoảng loạn, không biết làm gì trong khoảnh khắc này, vô thức theo bản năng, xoay vòng eo nhanh, lấy đà dồn hết sức vào cánh tay phải, vụt thật mạnh vào mặt vị trung niên.



Vị trung niên dừng như không quan tâm hành động từ Tiên Anh Minh, khuôn mặt hiện lên tươi cười, với ánh mắt mở to chằm chằm lên hắn.



Đầu thanh típ vung nhanh lên bờ má người trung niên, chạm lên làn da, nhưng điều ngoài ý muốn, người trung niên giống như một hình ảnh phản chiếu, vô chất, khiến cho thanh típ vụt xuyên qua đầu.



Tiên Anh Minh thấy thế trợn mắt kinh ngạc, đã không thể dừng lại hành động. Hắn vụt thật mạnh một đòn vào không khí, mà không có vật chắn, làm cho thân thể mất cân bằng, phần chân không theo kịp phần thân, cùng với việc mất cân bằng, khiến hắn trượt chân, ngã người xuống cầu thang.



Tiên Anh Minh, như một quả bóng lăn lội trên cầu thang xuống tầng một. Trên đường lăn, đầu hắn va nhiều cú vào bậc thang, lại đập vào tấm kính, rào chắn cầu thang, cuối cùng đập xuống sàn tầng một.



Tiên Anh Minh nằm dưới tầng một trước cầu thang, thân thể đau đớn chật vật nhấc đầu dậy, cả người lao đảo, không thể chống đỡ được bao lâu.



Quá nhiều cú đập mạnh, khiến đầu óc trở nên choáng váng, mơ hồ. Giờ đây hình ảnh trong mắt hắn bắt đầu mờ đi, xoay cuồng lên, giọng nói hấp hối không bằng lòng nói ra:



“Tại... sao... lại là... nguyền rủa?”



Câu nói vừa dứt, Tiên Anh Minh hết sức lực chống đỡ tỉnh táo, nhắm mắt lại, đập mặt lên cánh tay, b·ất t·ỉnh ngay tại chỗ, không biết sống c·hết như nào.