Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hạt Giống Vũ Trụ

Chương 30: Kẻ được chọn




Chương 30: Kẻ được chọn

Mặt trời ngả về hướng tây, ánh nắng dịu hiền đi nhiều, không còn nóng bức giống buổi sáng. Trong không khí phảng phất những làn gió se lạnh, đặt cho dấu hiệu chuyển biến mùa.



Tiên Anh Minh ngồi chỗ bàn ăn, đôi tay điêu luyện ngặt từng chiếc lá rau bồ ngót, trên khuôn mặt hiện nụ cười tươi.



Tâm trạng hắn rất vui vẻ, không ngoài mong đợi, bốn quyển sách còn lại, đã tìm ra phương thuốc chữa lời nguyền rủa. Phương thuốc không chữa tận gốc nguyền rủa, nhưng có tác dụng xóa bỏ nguyền rủa hiện tại.



Ví dụ: nếu bạn bị nguyền rủa mù mắt, thì bạn chỉ cần uống liều thuốc chữa nguyền rủa, con mắt bạn sẽ nhìn lại như ban đầu, nguyền rủa biến mất. Thuốc chỉ chữa khi bạn bị nguyền rủa phác tác.



Trong phương thuốc có ghi chú thích rằng: “Người bình thường chỉ uống được ba mươi liều, nếu ngoài ba mươi sẽ bị t·ử v·ong”.



Hắn không bận tâm cho lắm tới chú thích, theo như suy nghĩ lạc quan của mình, lời nguyền l·ây n·hiễm cho hắn cùng lắm là một thời gian ngắn.



Bởi vì theo hắn đọc chú thích, người bình thường chỉ uống được ba mươi liều, mà nếu nguyền rủa l·ây n·hiễm đến hết đời, thì ba mươi liều là không đủ, chính vì thế, suy đoán lời nguyền l·ây n·hiễm cùng lắm là vài tháng, có thể ít hơn là đôi tuần.



Tiên Anh Minh rung lắc gật đầu, giọng điệu vui vẻ hát:



“Em nói rằng ‘em có thể hàn gắn được con tim vỡ lại của anh... Vì anh xứng đáng được hạnh phúc.”



“Nhưng anh không hiểu vì sao em lại đâm đầu vào nguy hiểm...”



Ping Pong! Ping Pong!



Tiếng chuông cửa ngõ, làm Tiên Anh Minh dừng hát, thì thầm nói:



“Ai vậy?”



Ping Pong!



Tiếng chuông lần nữa vang lên, Tiên Anh Minh dừng ngặt rau, đứng dậy, cất bước ra cửa sổ, ngó xem ai đang bấm chuông nhà mình.



Tiên Anh Minh ngó qua khe cửa sổ, trông thấy một người đàn ông mặc bộ vest gọn gàng, lịch lãm đội một chiếc mũ viền rộng màu đen, cùng màu với bộ đồ.



Ai đây? Người này tìm nhà mình có việc gì sao?



Nhìn dáng dấp giống mấy người đa cấp a.

Đúng là rất giống, báo đài gần đây có nói nhiều vụ l·ừa đ·ảo, đa số đều bắt nguồn từ lũ đa cấp mà ra.



Tiên Anh Minh trong lòng sinh ra cảnh giác, quay người lại, đi ra ngoài sân, vẫn hỏi xem cho chắc chắn.



...



Người đàn ông trung niên đứng bên ngoài, khuôn mặt trắng như làn da em bé, đôi mắt sâu thẳm, khó biết được đang nghĩ gì, đôi môi luôn nở nụ cười thân thiện, luôn luôn cho người khác có cái hảo cảm.



Song ngư đen viền, đảo qua từng ngóc căn nhà, dừng lại, rơi vào căn bếp thông qua cửa sổ, ngữ khí nhẹ nhàng, trầm bổng mở miệng:



“Hôm qua ngươi m·ất t·ích từ chỗ này sao? Ngao.”





Cách!



Người trung niên nghe thấy tiếng mở cửa, đưa mắt về cánh cửa, thấy một thiếu niên bước ra, tạm dừng suy nghĩ, đôi môi vẫn giữ nguyên nụ cười thân thiện, nhìn thiếu niên đi đến chỗ mình.



...



Tiên Anh Minh bước ra ngoài sân, nhìn rõ ràng người đàn ông trung niên, thấy người đó trông về phía mình, nở nụ cười.



Sao mình có cảm giác chán ghét toát ra từ người này vậy?



Tiên Anh Minh nhíu mày, bước chậm đến cánh cổng, càng cảm thấy chán ghét đậm đặc từ người đàn ông.



Hắn không có tý hảo cảm nào với nụ cười của người trung niên, thay vào đó là khó chịu, chán ghét. Luôn cảm thấy nụ cười trên khuôn mặt người đàn ông rất nham hiểm, tựa như một con rắn độc đang nham nhe lao vào cắn hắn.



Tiên Anh Minh đến gần trước cổng, đứng im cách người đàn ông hơn một mét, che giấu cảm xúc trong lòng, tinh thần vẫn cảnh giác, biểu hiện ra dáng lịch sự, mỉm cười, ngữ khí bình tĩnh cẩn thận nói ra:



“Xin chào chú, không biết chú tìm ai ạ.”



Người trung niên trông Tiên Anh Minh ba giây, gật đầu một cái, ngữ khí nhẹ nhàng, tao nhã mở miệng:



“Chào cháu!”



“Cháu có thể cho chú biết, tối hôm qua, trong nhà cháu có thấy một con chó lạc vào nhà không?”



“Con chó là giống loài Pitbull, đã kết thúc quá trình trưởng thành.”



Chó Pitbull? Người này chủ nhân con chó hung dữ mình g·iết sáng nay sao?... Tiên Anh Minh mở to mắt kinh ngạc, nhìn người đàn ông, vội hỏi:



“Chú là con chó Pitbull màu xám, cân nặng gần 40kg sao?”



Người trung niên thấy biểu hiện của Tiên Anh Minh, gật đầu nhẹ một cái, không có hỏi tiếp về con chó ở đâu, mà lịch sự hỏi xem con chó có gây thiệt hại gì không:



“Không biết con chó của chú có tạo nên tổn thất gì cho nhà cháu không?”



Tiên Anh Minh bị cách nói chuyện người trung niên, sinh ra hảo cảm, quên mất cảm giác lúc nãy, lắc nhẹ đầu, ngữ khí buồn phiền nói ra:



“Tổn thất thì không có gì, nhưng cháu tý c·hết bởi nó.”



“Một con chó hung dữ mà.” Tiên Anh Minh nhấn mạnh.



Người trung niên giả vờ ngạc nhiên, tỏ ra đồng cảm với Tiên Anh Minh, thở dài, giọng nói êm ái, chứa điểm lo lắng:



“Vậy cháu có sao không? Chú thay mặt con chó gửi lời xin lỗi đến cháu và gia đình.”



“Vậy không biết chú chó ấy đang ở đâu rồi” Người trung niên bắt đầu mới hỏi thăm về tình hình con chó, nụ cười trên khuôn mặt đã trở lại.





Tiên Anh Minh nghe hỏi về con chó, lấn cấn vài giây, sau đó đối diện khuôn mặt thân thiện người trung nhiên, ngữ khí bình thản trả lời:



“Thật xin lỗi chú, con chó đ·ã c·hết rồi. Nó quá hung dữ, lao vào cắn cháu và bị cháu g·iết lại.”

“Nếu chú muốn nhận xác con chó, thì hãy đến tìm tổ dân phố, cháu đã giao xác nó cho họ.”

Người trung niên tỏ ra buồn bã, lắc nhẹ đầu một cái, thở dài, ngữ khí nhẹ nhàng nói ra:



“Cháu không sao là tốt rồi. Còn về con chó, cũng coi là nó làm việc xấu, đã nhận lấy cái kết đáng có là được.”



“Vâng” Tiên Anh Minh gật đầu.



“Bố mẹ cháu có nhà không, chú muốn gửi lời xin lỗi đến họ và ít lòng đền bù về việc con chó.” Người trung niên mỉm cười, đưa ra lý do muốn gặp bố mẹ Tiên Anh Minh.



Tiên Anh Minh n·hạy c·ảm vấn đề không ổn, cẩn thận lấy lý do từ chối người đàn ông, lắc đầu, ngữ khí bình tĩnh trả lời:



“Thật may sui, bố mẹ cháu hiện không có nhà, tận 20h mới trở về được.”



Hắn không dám nói bố mẹ đi vắng vài ngày mới về, sợ điều ngoài ý muốn, nguy hiểm xảy ra.



“Vậy sao” Người trung niên không tỏ ra thất vọng, gật đầu, lấy một tờ 500k từ ví ra, đưa cho Tiên Anh Minh, ngữ khí trầm bổng nói ra:



“Đáng tiếc mà! Đây là quà đền bù của chú, mong cháu nhận cho, lần chú xin lỗi về việc con chó.”



Tiên Anh Minh liếc tờ tiền, trong đầu phảng phất lập ra một suy đoán “Phương thức l·ừa đ·ảo sao?”.



Tiên Anh Minh giơ hai tay chắn tờ tiền, lắc đầu từ chối:



“Dạ không, cháu không cần đâu...”



“Đừng ngại, cầm lấy, coi đây là tấm lòng trân thành xin lỗi của chú mà.” Người trung niên không dừng lại, cười duyên, khuyên bảo.



Một hồi từ chối, Tiên Anh Minh đành cầm lấy tờ tiền, nói vài câu, chấm dứt vấn đề và người đàn ông trung niên cũng xoay người rời đi.



Tiên Anh Minh nhìn tờ tiền vài giây, đem cất vào túi quần, ngẩng đầu nhìn người đàn ông bước chậm đi, định quay người vào nhà, bỗng viên đá trên đầu rung động, con mắt nâu đen của hắn, biến sắc, hóa thành màu tím xanh trộn hòa nhau, trong con ngươi xuất hiện vài chấm trắng, nhìn qua tự như cả một vũ trụ bên trong mắt hắn.



Tiên Anh Minh hơi ríu mắt, nhắm mắt lại, đưa tay xoa dịu đi, từ từ mở mắt ra thì cả người ngây dại, hơi thở bị đình trệ vài giây, con ngươi căng tròn hết cỡ, kinh ngạc thốt lên:



“Đây là...”



Khung cảnh trong mắt hắn bỗng thay đổi, trông thấy bên trong không khí xuất hiện nhiều đường sáng đủ màu sắc, dền dàng lơ lửng trong không trung.



Thấy xa kia một quả cầu sáng xoay tròn lơ lửng bập bênh trước một cửa một nhà khác, khiến Tiên Anh Minh kh·iếp sợ, lấp bấp thốt lên:



“Linh... Hồn!”



Nhìn quả cầu sáng, trong đầu hắn hiện ngay ra lúc đầu nhìn ba người kia, từng một lần dùng quyền năng tác động lên quả cầu của ba người, xác nhận rằng quả cầu sáng đó đại diện cho linh hồn mỗi người.



Hắn không nghĩ giờ đây mình còn có thể nhìn được ở thực tại. Tiên Anh Minh mang lòng kh·iếp sợ, tò mò quan sát xung quanh, rồi rơi vào người trung niên lúc nãy.





Người trung niên đi vẫn chưa quá xa, hắn vẫn có thể nhìn rõ, giống như ba người kia, trông thấy được một quả cầu sáng trong bộ não người đó.



Tiên Anh Minh định đưa mắt nhìn tiếp sự thay đổi kỳ diệu, thì cả người hắn run sợ, đôi ngươi co rút lại, nội tâm chấn động nhìn người trung niên, thấp giọng nói ra:



“Siêu phàm giả.”

Hắn nhìn thấy sâu bên trong người đàn ông trộn lẫy với một tạp chất màu tím đen, y hệt với quý ông “Tự Do” chỉ có điều tạp chất người trung niên đậm đặc hơn nhiều.



Theo như hắn biết quý ông “Tự Do” là siêu phàm giả, mới sinh ra tạp chất trong người, tạp chất đó chính là nguyền rủa bám theo.



Người trung niên này là ai? Sao trong người lại có tạp chất nguyền rủa. Cho dù bị l·ây n·hiễm, nhưng tạp chất bị vòng quanh người thôi, không có thấm sâu vào người.



Người này là một siêu phàm giả? Không thể nào... Tiên Anh Minh không dám tin tưởng suy nghĩ của mình.



Nếu thật là siêu phàm giả, vậy trên trái đất cũng có phương pháp trở thành siêu phàm giả.



Không chỉ người trung niên đây, mà còn rất nhiều siêu phàm giả ẩn núp trong thân phận người thường.



Tiên Anh Minh trong đầu hiện lên nhiều sự kiện thần bí, được coi là do phép thuật làm ra hoặc người siêu nhiên tác động lên.



Bảo sao mình lại cảm thấy chán ghét khi nhìn người trung niên. Nhưng mà tại sao mình cảm thấy chán ghét, trong khi mình nhìn quý ông “Tự Do” đâu có cảm giác gì đâu.



Tiên Anh Minh trầm tư suy nghĩ, ngẩng đầu lên thấy người đàn ông hình bóng đã biến mất trong tầm nhìn của hắn, thở dài thì thầm nói:



“Hầy, mặc kệ, thế giới này vốn dĩ rất thần bí rồi.”



Tiên Anh Minh quay người trở lại vào nhà.



...



Người trung niên bước chậm rãi, xoay người đi ra ngõ ngách nhà Tiên Anh Minh, nhẹ giọng thì thầm nói ra:



“Không có tin tức quan trọng gì về đường sáng hôm trước, mà lại tổn thật đi con chó mình yêu quý”



“Hả!” Người trung niên đang suy nghĩ, bỗng nhiên run rẩy người, khụy đầu gối, theo phản xạ ngả vào tường đỡ bản thân, nụ cười đã dập tắt, đôi mắt kinh sợ mở miệng:



“Chuyện gì vậy?”



Bảy giây sau, người trung niên ổn định lại trạng thái, đứng thẳng lên, quay người về sau, ánh mắt cẩn thận quan sát, dò xét mọi phía, rồi cất bước đi vào ngách nhà Tiên Anh Minh, nhìn xung quanh, đảo qua phía nhà hắn, đã không thấy hình bóng Tiên Anh Minh đâu, thấp giọng mở miệng:



“Cảm giác lúc nãy là sao? Dừng như có một tồn tại kinh khủng đang chăm chú mình, khiến mình tí nữa quỳ xuống, sùng kính trước ánh mắt đó.”



Người trung niên rơi vào trầm ngâm vài giây, đôi mắt mở to, rồi trở nên nghiêm túc, cẩn thận nói ra:



“Đừng nói có những ‘kẻ được chọn’ khác cũng đã tới đây”



“Có vẻ bọn chúng cũng muốn nhúng tay vào, tìm sự thật về đường sáng đó.”



Người trung niên suy luận một trận, rút một chiếc điện thoại ra, bấm gọi, liên hệ tới ai đó, ánh mắt cảnh giác xung quanh, bước chân không nhanh không chậm ra khỏi nơi đây.